Tiệc đứng hai trăm món một bàn là có, nhưng phải đợi đến khi nhân vật chính của buổi tiệc xuất hiện mới có thể khai hàng.
Vương Nguyên đứng bên cạnh bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào món cá mặn có mùi thơm nhất trong lịch sử ẩm thực loài người, bên cạnh đèo theo một cục nợ to tướng, cũng quắc mắt nhìn chằm chằm bàn ăn.
"Lau nước miếng đi con." Y vừa nói vừa rút tờ khăn giấy nhét vào miệng Vương Tuấn Khải, mắt vẫn đăm đăm quan sát món cá mặn.
Nhóc sói: ". . ." Sai lầm lớn nhất của đời nó là đồng ý tham gia vụ này.
Bọn họ đã gia nhập đội làm nhiệm vụ, vốn được phân công làm bồi bàn chăm sóc món ăn. Sau đó bởi vì một phút cao hứng Vương Nguyên nhất quyết đòi Jour mang Vương Tuấn Khải theo, cho dù nhét nó vào thùng hàng quẳng trong xó cũng được. Vương Tuấn Khải dưới tinh thần trường kỳ bị ngược đãi không cảm thấy có gì khó chịu, cùng lắm là đói một chút, Jour lại đau đầu không thôi, rốt cuộc cắn răng nhịn đau mua lại vị trí khách hàng trên tàu cho "hai cha con" nhà họ Vương nào đó, để bọn họ đóng giả một cặp phụ tử lên thuyền.
Con thuyền này thuộc sở hữu của một vị công tước F quốc, bởi vì vừa mới được phục tước nên tổ chức buổi tiệc đứng xa hoa mời các thành phần tai to mặt lớn gần xa, mục đích chính là giao lưu ẩm thực địa phương, thứ hai là thông cáo toàn thiên hạ anh đây đã lên hàng công tước.
Gà thành phượng hoàng, có khoa trương đến đâu cũng chẳng khoác nổi áo lông phượng hoàng, rốt cuộc thì vị công tước mới nổi này chỉ mời được mấy kẻ thích ra vẻ, ví dụ như vai mà Vương Nguyên đang đóng đây – một tên "chuyên viên" bàn luận về ẩm thực.
Thế mới biết Jour chu đáo cỡ nào mà trao cho y cái quyền được nếm thức ăn danh chính ngôn thuận.
Vương Nguyên như cô vợ nhỏ đứng nép bên góc thuyền, nhỏ nhắn không gây chú ý, thỉnh thoảng trộm ngắm xung quanh một chút, lén lút thò tay vào không gian bàn ăn rút đi vài thứ.
"Vị thế nào?" Y giả vờ cúi đầu sửa sang nơ bướm trên cổ con trai, ra hiệu cho Vương Tuấn Khải đút mình một miếng cá mặn. Vương Tuấn Khải gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Rất mặn."
"Tuyệt vời."
Tên Omega này thậm chí còn chẳng thèm lau dầu mỡ trên môi.
Khách mời đến khá đông, phần lớn là tầng lớp trung lưu, đâu đó thấp thoáng mấy bụi hoa hồng cùng mấy viên kim cương ít ỏi hiếm hoi, tản ra mùi vị giàu có hấp dẫn kẻ cầu danh lợi. Vị công tước F quốc nọ đã đến từ trước, hân hoan vui vẻ bắt tay từng khách mời một, tuy nói là nhà giàu mới nổi nhưng cũng có tí phong thái thượng đẳng, chung quy cũng không làm cho người ngoài ngứa mắt.
Tỉnh lược một bài phát biểu dài đến mức đĩa cá mặn chỉ còn xương, nhóm người trên thuyền rốt cuộc cũng được khai tiệc. Công tước F quốc tâm lí cao mà mời thêm nhạc công truyền thống đến biểu diễn, dù rằng Vương Nguyên nghe không hiểu thú vui tao nhã của tầng lớp lắm tiền nhưng cũng thấy thích thú không kém.
Vương Tuấn Khải nhìn kẻ nào đó bắt đầu cao hứng nhảy nhót, không đành lòng vươn tay chỉnh lại râu mép cho y: ". . ."
"A, thật ngại quá!" Chả hiểu vị Omega này nhảy điệu con đà điểu gì, cứ thế mà va vào người bên cạnh. Đối phương chỉ lịch sự xua tay tỏ ý không vấn đề, y lập tức rớt nước mắt cảm động, cầm lấy tay đối phương tha thiết nhắn nhủ: "Ngài đúng là ngọc quý của xã hội!"
Người kia: ". . ."
Vương Tuấn Khải không hiểu được hương vị Omega có sức công phá tâm hồn như thế nào, nhưng quý ngài Alpha kia thì rất rõ ràng. Dù là mùi trên cơ thể Vương Nguyên rất nhạt, nhưng giống loài gì một khi đã hiếm thì sẽ thể hiện đặc trưng loài rất cao, càng lẫn vào đám đông càng dễ phát hiện, giống như một con ngọn đuốc trong màn đêm, gây chú ý cao.
Người nọ vốn là có chút không vui, biết Vương Nguyên là Omega xong liền cảm thấy mình hơi hẹp hòi, chủ động chào hỏi. Vương Nguyên nhất nhất đáp trả, bộ dạng thành thật làm hắn vui vẻ không thôi, thậm chí không biết đến sự tồn tại của Vương Tuấn Khải.
"Tôi ấy à, một ngày dăm ba bận, đều phải chạy ngược chạy xuôi xử lí mấy trò vặt vãnh phía sau hậu trường cuộc thi đầu bếp." Omega vuốt râu mép, thở dài: "Có những ngày rắc rối đến nỗi râu mọc ra cũng không có thời gian giải quyết. . .Anh xem, thời buổi bây giờ cho dù là con người đã học được cách đối mặt với cuộc sống khó khăn rồi, thì thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy cô đơn khi phải một mình trải qua những ngày tháng không vui. . ."
"Nửa còn lại của cậu đâu?" Đối phương đau lòng cầm tay Vương Nguyên, ân cần săn sóc, nhìn y cúi đầu run run bả vai, chẳng biết là bổ não đến đoạn tình duyên cay đắng tủi hờn trong phim nào, thiếu chút nữa ôm y vào lòng an ủi: "Đừng lo lắng, đời người sai lầm một lần, không có gì là to tát, thế giới xung quanh còn rất nhiều người tốt, sợ gì không tìm được nơi gửi gắm tình yêu. . ."
"Ngài Hoa. . ." Vương Nguyên cảm động kêu.
"A Dực. . ." Hoa Trạch thắm thiết gọi. "A Dực" nhiệt tình nhìn hắn, xuyến xao xao xuyến.
Vương Tuấn Khải lưu loát ăn sạch một chén súp măng tây, nhìn hai kẻ kia bằng ánh mắt dành cho bệnh nhân thiểu năng.
Xây dựng tình bằng hữu đồng cam cộng khổ xong, cũng là lúc cao trào của buổi tiệc.
Công tước F có một quý tử, năm nay mười tám, nghe đâu là một thiếu gia học vấn uyên thâm, tài năng có thừa, lúc nhỏ được gia đình cho ra nước ngoài du học tốt nghiệp, hiện giờ trở về để phụ giúp cơ đồ của cha. Buổi tiệc đứng ngày hôm nay chính là một dịp phù hợp để giới thiệu quý tử này ra mắt công chúng, để mọi người tường tận hào quang của cậu ta, đồng thời cũng ngầm ám chỉ các gia đình muốn cải thiện đời sống vật chất – nếu muốn kết thân để chiếm một danh ngạch phu nhân công tước tương lai, nên sớm biết điều.
Cậu quý tử bị giấu giếm gần hai mươi năm này chính là mục tiêu đêm nay.
Khi Jour nói nhiệm vụ chính của mối làm ăn là vận chuyển, Vương Nguyên chỉ biết gã muốn đề cập đến việc hộ tống người đi từ F quốc sang C quốc. Thường thì y sẽ không nhận những vụ như vậy, nếu người được hộ tống biết rõ kế hoạch thì không nói, còn mờ mịt bị chuyển đi chắc chắn sẽ xảy ra sai sót. Y nhớ rõ mồn một bản thân một mình mang theo "khách hàng" trốn chui trốn nhủi, "khách hàng" không những gây họa cho y chùi mông mà còn cố ý phá hoại hành động của y, thậm chí gọi cảnh sát đến truy đuổi y chỉ vì cho rằng mình bị bắt cóc.
Nhưng kẻ trả tiền cho vụ lần này lại chính là cậu quý tử kia.
Dựa trên sự phân tích tâm lý phản nghịch thời kỳ hậu dậy thì của chuyên gia bàn ăn Vương Nguyên, y quả quyết cho rằng cậu quý tử này đang mắc chứng rối loạn hormone, muốn bộc phát tiềm lực, khẳng định bản thân không phải vô nghĩa đối với trái đất; hoặc hơn nữa là thích tay trắng dựng nghiệp, từ phế sài thành bảo bối, cho gia đình dòng họ mở mang tầm mắt. Song khi y nhìn thấy đối phương, y lập tức gạt phăng mọi suy đoán.
Vị này chắc chắn muốn trốn đi vì tình.
Trên boong tàu lớn, cậu quý tử chậm rãi bước ra, qua loa sửa sang tay áo một chút rồi mỉm cười.
Cậu ta rất đẹp, vẻ đẹp của sự trầm tĩnh qua năm tháng và được trau chuốt bởi giông tố. Cậu ta chỉ mới mười tám tuổi nhưng toàn thân lại nhuốm hương vị hoàng hôn buổi chiều, làm cho người khác có ảo giác rằng linh hồn của cậu ta đã giằng co với thời gian rất lâu rồi.
Hoa Trạch khoanh tay ở một bên, ý vị thâm trường mà than thở: "Nghe đâu tiểu thiếu gia này xuất thân thần bí, quá khứ thần bí, từng có người cố ý điều tra nguồn gốc của cậu ta, nhưng không hiểu sao bị mất tích luôn. A Dực nói xem, liệu có phải cậu ta sở hữu một thế lực hùng mạnh phía sau, thâm tàng bất lộ hay không?"
"Thay vì tưởng tượng ra cậu ta vĩ đại như thế nào, sao chúng ta không nghĩ đến chuyện cậu ta vốn là tình nhân nhỏ bé của một quý ngài nào đó." Vương Nguyên cảm thương nói: "Cậu ta đã phải chia tay với đối phương, trở về quê nhà gây dựng sự nghiệp, đối phương tính chiếm dục quá cao, không thể chịu được việc tình nhân nhỏ bé xa rời bản thân, liền cho cấp dưới phong tỏa mọi tin tức, muốn kim ốc tàng kiều phiên bản mới. . ."
"Nhưng hôm nay cậu ta xuất hiện là để kén dâu." Hoa Trạch thở dài: "Thật đúng là mối tình ngang trái."
Vương Nguyên gật gật đầu, vô cùng đồng tình.
Cho nên cậu quý tử mới muốn chạy trốn khỏi nanh vuốt của người kia.
Y cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng!
Vương Nguyên đắc ý cầm bánh phô mai ăn, phát hiện ống quần mình bị người ta nắm giật giật. Y nháy nháy mắt cúi đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mười điểm đạt vai người cha hiền huệ đảm đang: "Con muốn xuỵt xuỵt sao?"
Vương Tuấn Khải: ". . ." Xuỵt xuỵt là cái gì?
Hoa Trạch bấy giờ mới chú ý đến Vương Tuấn Khải, nhưng dường như gã có việc gấp, chỉ kịp bá vai Vương Nguyên nói lời tạm biệt tiếc nuối. Vương Nguyên phản xạ ngẩng đầu lên nhìn boong tàu, tiểu thiếu gia không biết khi nào đã lui xuống, yên lặng đứng một bên nhìn chằm chằm chồng rượu xếp ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh bên.
Không biết là có linh tính gì, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nguyên, vô tình trông thấy cảnh người cứu hộ của mình ra sức nhét bánh vào miệng, hai má phồng lên như một con hamster tham ăn.
Tiểu thiếu gia: ". . ."
Cậu ta tặng cho Vương Nguyên ánh mắt sâu xa, xoay người đi vào căn phòng bên trái, trong lúc di chuyển trùng hợp đạp phải dây điện nối liền với dàn đèn xoay duy nhất trên tàu, làm cho điện ngắt trong giây lát.
Khách khứa xôn xao bàn tán, nhưng rất nhanh ánh sáng lại trở về, tiểu thiếu gia áy náy lựa lời xin lỗi, cuối cùng lui về phòng.
"Con trai ngoan, ăn no chưa? Ăn no rồi chúng ta đi xuỵt xuỵt nhé!" Vương Nguyên hết sức chu đáo bế đứa bé dưới chân lên, tiện tay sờ hai cái lên mông nó: "Ôi hôm nay con ăn nhiều quá đấy, biết chừng nào mới tiêu hóa xong!"
Người xung quanh đã biết trình độ mặt dày của hai cha con cuồng ăn này, chỉ trao nhau ánh mắt dè bỉu, dù sao đâu có ai lên du thuyền dự tiệc mà thật sự ăn hết thức ăn trước mặt mình, dẫu có đói đến run người cũng phải bảo trì phong thái quý tộc!
Vương Nguyên ôm "con trai" đi WC, đến nơi lại không rẽ vào WC mà lặng lẽ rời khỏi boong tàu, chui xuống tầng hầm.
Y nhét Vương Tuấn Khải vào một cái hốc, tháo nơ cổ xuống, sửa sang lớp trang điểm trên mặt một phen, lại thay quần áo thay tóc giả, thoắt cái đã biến thành một cậu thanh niên văn nghệ điển hình.
"Nghe này, khi đèn bắt đầu tắt, anh yêu cầu nhóc phải nhanh chóng tiếp cận buồng lái, gắn cái thứ này lên ống nhòm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhóc cần phải chạy đến phòng của tiểu thiếu gia, mang cậu ta đi trốn."
Vương Tuấn Khải không biểu cảm, tay lại nắm chặt khẩn trương: "Còn anh?"
"Thấy chiếc canoe ngoài kia không? Cứ việc nhảy xuống lái đi, chắc nhóc biết lái canoe mà nhỉ? Ôi, không biết cũng không sao, nhóc tự khắc học được ngay ấy mà. . ." Vương Nguyên vừa nói vừa gắn khuyên tai, gương mặt biếng nhác đầy vẻ chán chường của y nhanh chóng biến thành mỹ thiếu niên u buồn, đuôi mắt cong cong ẩn ẩn phong tình – đúng là gương mặt của tiểu thiếu gia kia. Vương Tuấn Khải bị vẻ mặt vừa đau thương lại vừa phóng đãng của y dọa sợ, nghiêm trọng nhìn y chạy đi, trong đầu nhớ đến hình ảnh trong tạp chí người lớn mấy tháng trước nó thấy. . .
Sửa soạn phong tao như vậy là sắp dụ dỗ ai đây?
Boong tàu lộng gió, bữa tiệc đang diễn ra rất trơn tru, đột nhiên mất điện.
"Lại là ai đó đạp phải dây điện ư? Biết thế tôi đã thiết kế dây điện chìm, như vậy vừa phù hợp thẫm mỹ vừa an toàn lại khỏi sợ đèn tắt nửa chừng."
"Ngài kiến trúc sư X, cũng không hẳn là đèn tắt vì dây, biết đâu là do công tước tiên sinh không đủ tiền để thuê chiếc thuyền này nên phải giảm bớt chi phí, chi tiêu dè xẻn. . ."
"Đừng nói trắng ra như vậy chứ, ngài công tước sẽ buồn đấy ha ha ha ha. . ."
Công tước F sắc mặt đen lắm, đen như cái linh tính của ông ta hôm nay vậy. Miễn cưỡng kéo đứa con quý tử về nhà để làm mai, phải vất vả lắm mới tổ chức được bữa tiệc này, vậy mà bọn người bên dưới vẫn coi thường chức vị công tước của ông, khinh thị cái ghế ông ngồi ngày hôm nay là do đổi trinh tiết của con mình đến lấy. Bọn chúng hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là huyết thống quý tộc, cả đời chúng không bao giờ chạm đến đỉnh cao quyền lực! Ánh mắt thiển cận nông cạn như thế, con cái chắc chắn cũng không phải loại tốt hơn bao nhiêu, thảo nào đứa con quý tử của ông ta chết sống cứ đòi xuất ngoại chứ không chịu giao thiệp với đám người này, tính ra thì nó còn khôn lắm.
Nhưng nó đâu? Công tước F nhíu mày, ngoắc ngoắc một bồi bàn đến: "Tiểu thiếu gia đi đâu rồi? Về phong à?"
"Thưa ngài, việc này không nằm trong bổn phận của tôi." Bồi bàn điềm đạm đáp trả, khiến công tước F nhíu mày: "Nhanh, gọi người đi tìm tiểu thiếu gia, nói ta có việc quan trọng cần tìm nó!"
"Thưa ngài, việc này không nằm trong bổn phận của tôi." Bồi bàn lặp lại câu trả lời vừa rồi, làm cho công tước F nháy mắt bạo tạc. Nhưng ông ta chỉ mới phát rồ được không bao lâu, liền nghe vệ sĩ hớt hải thông báo, một chiếc canoe trên tàu đã mất tích!
End Chapter 6