Căn cứ của bọn họ tên gì, là ai, bắt đầu sáng lập từ khi nào và cơ cấu tổ chức ra sao Vương Tuấn Khải không biết rõ, thứ nó nhìn được chỉ là mấy thằng cha đực rựa dựa dẫm vào nhau, bu bám dặt dẹo ở một cái xó xỉnh nổi lềnh bềnh trên mặt nước như cái phao hỏng, người nào người nấy đầu đầy mưu mô, mặt mũi gian tà lường lận, hành vi thô thiển lại chẳng hợp tình hợp lí. Vừa rồi còn dạy bảo toàn thói hư tật xấu, rặt dòng lưu manh ô hợp vô lại.
Vương Nguyên nằm trong số những kẻ như thế, tự nhiên là vật họp theo loài. Tuy rằng chưa từng thấy Vương Nguyên làm ra chuyện gì thất đức vô độ, nhưng hiển nhiên ấn tượng của Vương sói con về thanh niên này cũng chẳng tốt lành gì, ít nhất là trên mặt nhân sinh.
Jour đưa nó đi một vòng quanh căn cứ xong, dẫn nó vào tầng ngầm trêu chọc một phen đã đời rồi mới ném nó về chỗ của Vương Nguyên. Lúc này Vương Tuấn Khải mới biết ở căn cứ tổng bộ này Vương Nguyên cũng có chức quyền cao siêu thâm thúy ghê gớm, bằng chứng là cái căn phòng riêng của y - xa hoa - lộng lẫy - phù phiếm – và đầy vẻ nhà giàu mới nổi này nó khác cái ổ cún trên núi tuyết nhiều lắm.
Phía trên dán đầy tranh ảnh phụ nữ hở ngực hở lưng hỗn loạn lộn xộn chưa nói, chỉ tính đến dưới mặt đất bày bừa đầy qυầи ɭóŧ và bαo ©αo sυ nửa mùa đã rách từ đời Alexander thì biết đời sống tìиɧ ɖu͙© chỗ này khốn nạn cỡ nào. Bất quá Vương Tuấn Khải chưa có thời gian giật mình đã bị nhét cho cái chổi con cao cao và mấy túi silicon đồ dỏm, chính chủ chẳng nói chẳng rằng đã đẩy nó đi làm ô sin công cộng như là đúng rồi.
Vương Nguyên ở bên kia mặt xanh mét như tàu chuối, nhìn tràng cảnh hoang tàn xơ xác trước mặt, cảm xúc thăng hoa mà không nén nổi xúc động, giật khóe miệng mắng to: "Mẹ kiếp tên ch* chết nào dám vào phòng ông làm bậy! Đệch đệch đệch!!! Lao ra đây xem ông đảm bảo không thiến mày!!"
Nói xong nhào tới trên giường, móc moi lục lọi ra một tấm hình căn phòng này chả biết là chụp lúc nào, cẩn thận dán lên chỗ duy nhất còn nguyên vẹn, mặt đầy hoài niệm: "Nhìn xem lúc ta còn đây, nó cỡ nào là huy hoàng. . .Vừa mới đi công chuyện có mấy tháng, giờ có khác gì bãi rác đâu?!"
Thế mới biết, đống đồ tình thú lung tung dưới sàn căn bản không phải của Vương Nguyên.
Nhưng cũng chẳng vớt vát được chút hình tượng nào của thanh niên này trong lòng Vương Tuấn Khải.
Người này sau khi khóc ròng phát hờn xong liền vứt cho nó cái phòng đặc sắc đến không dám nhìn thẳng kia, leo lên giường nằm ngủ vù vù. Vương Tuấn Khải nhìn l*иg ngực phập phồng của Vương Nguyên, chỉ muốn đem giẻ lau phòng nhét vào mũi y, tiện đà dùng số bụi trong phòng bịt kín miệng y. Vương Nguyên vô tâm vô phế đến như vậy, chẳng lẽ không sợ cái giường kia đã có người khác nằm qua?
Vương Tuấn Khải dẩu môi đến gần, phát hiện drap giường trắng tinh không chút tỳ vết, có lẽ biết rõ không ai dám đυ.ng chạm đến cái giường này cho nên Vương Nguyên mới tùy tính như thế. Vương Nguyên dù là kẻ cà lơ phất phơ, tri thức không mua được mấy lạng thịt, nhưng tuyệt đối không phải người thích dùng để second hand, thậm chí có chút để ý quá đáng đến độ mới của đồ dùng.
Nguyên nhân, có thể đổ thừa lại do bản tính của một Omega đi.
Vương Tuấn Khải quá nhỏ không hiểu được độ quý hiếm và tinh khiết của Omega, càng không hiểu được sứ mệnh duy trì nòi giống lưu lại hậu nhân đời sau cần thiết đến cỡ nào, nhưng là nó biết, đặc tính của Omega là yếu ớt, mẫn cảm và vô cùng ỷ lại, vì vậy khi đối mặt với một Omega không biết liêm sỉ không có tiết tháo như Vương Nguyên, nó lựa chọn tự động bỏ quên.
Người này, độc nhất vô nhị.
Vương Tuấn Khải lúc này cũng không biết rằng, trong lòng nó đã gieo một hạt mầm, Vương Nguyên độc nhất vô nhị, Omega độc nhất vô nhị, chẳng ai có thể mô phỏng được.
Vương Tuấn Khải cần mẫn dọn dẹp, chó husky lon ton chạy theo chân nó, lúc thì ngậm cái khăn, lúc thì đẩy đẩy cái thùng, xem chiều ra sức lắm, sau đó mệt lử áu áu hai tiếng rồi nằm ngủ li bì. Căn phòng sau nửa ngày chỉ còn lại mấy tấm áp phích quá cao quá to nó không với tới nổi, đương lúc nó muốn bắc cái ghế gỡ nốt mớ áp phích ra, một bàn tay chặn lại tay nó, giọng nói thanh tỉnh trong trẻo chẳng giống như mới ngủ dậy của Vương Nguyên đạm đạm vang lên sau lưng, làm nó ngẩn người ra:
"Ra ngoài rửa tay đi, thứ này để ta giải quyết được rồi."
Con người màu đen của Vương Tuấn Khải chớp một cái, lùi xuống, ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Nguyên đuổi đứa nhỏ ra khỏi phòng, bâng quơ mà tháo một góc áp phích xuống, bên dưới lớp giấy mỏng tanh không chút uy hϊếp kia, bức tường nhuộm một mảng đều là máu.
Dường như đã trải qua một thời gian dài, huyết sắc dần lui tán, để lại vệt màu nâu khắt khe như giãy dụa giữa bức tường trắng tinh khôi, khiến cho mắt người ta không tự chủ mở to hơn một chút. Vương Nguyên nhìn chằm chằm vệt máu trông chốc lát, bỗng nhiên bật cười, đồng tử đen ngòm hiếm khi đυ.c lại, không có ánh nắng chiếu vào trông giống như một cái giếng sâu hun hút, bên trong mọc ra rễ lá xum xuê vươn dài đến miệng giếng.
"Chết rồi cũng không yên, đúng là âm hồn bất tán. . ."
. . .
Vương Tuấn Khải xách cái xô đi lòng vòng về phòng, phía sau nó là một thanh niên gầy gò ốm yếu cứ liên tục lải nhải, huyên thuyên không ngừng cái gì làm như vậy là không tốt a hủy hoại màu xanh môi trường a khiến người xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn. Thì ra lúc Vương Tuấn Khải mặt không biểu cảm cầm xô nước bẩn hắt xuống nước biển bị thanh niên này nhìn thấy, thế là vị thánh tôn này cứ như cao tăng đau lòng tôm cá bị đồ sát, một lần lại một lần theo đuôi thằng nhỏ mười tuổi mong cầu sẽ khiến nó quay đầu về chính đạo mà giải cứu chúng sinh, ngưng xả rác.
Vương Tuấn Khải chẳng để ý đến ai chết ai sống, tôm cá ngoài kia không chết vì bẩn thì cũng chui vào bụng con người, đường nào cũng chết chi bằng chọn cách thành toàn nhẹ nhàng một chút, lúc chết cũng được vãng sanh.
Rầm.
Rầm rầm rầm.
Hwang Yoo đang cố gắng giải thích về việc cứu rỗi hệ sinh thái, bỗng dưng thấy thằng nhóc đi trước mình đột ngột dừng lại. Cậu ta tò mò, thứ gì lại có thể khiến đứa bé vẫn luôn phớt lờ mình lại tập trung sức chú ý? Định thần nhìn kỹ, Hwang Yoo ngây người, mấy phút sau giơ lên ngón tay run run, thu hết can đảm mà quát:
"Mấy người lại tính phá hoại của công đấy hả?!!"
Jour nằm úp sấp dưới sàn nhà vội vàng chống tay bật dậy, dưới cằm lập tức trúng một cước từ người kia, hai chân chống đỡ chính mình không ngã, Jour vội vàng nâng tay muốn tháo khớp đối phương, lại cảm giác bên tai có tiếng gió, hai mắt trợn trừng, chỉ kịp kêu "a" một tiếng rồi lăn quay úp sấp lần nữa.
Vương Nguyên vẫy vẫy khớp tay, khí phách kinh người đạp lên lưng Jour, bễ nghễ như một con chúa tể sơn lâm: "Lần sau còn dám phá phòng ông đây thì chuẩn bị xuống biển làm mồi cho cá đi!"
"Ông nội tôi ơi, nghe rồi mà tôi nghe rồi mà!" Jour không thể làm gì khác là đưa tay đầu hàng, mếu máo bò dậy.
Jour lấy cớ Vương Nguyên về căn cứ lần này là ngoài ý muốn, cho nên phòng bên trong không có dọn dẹp qua, ai biết được đàn em dưới tay gã ta cư nhiên trưng dụng phòng làm chỗ vui chơi tập thể, khiến cho vị tổ tông này giận hóa quá buồn lấy gã ra làm bao cát. Thế mới biết Vương Nguyên nhìn thì lười biếng không khác một con mèo Ba Tư, cơ mà lúc thượng cẳng tay hạ cẳng chân cũng chẳng hề kém ai.
Vương Tuấn Khải nhìn một màn vừa rồi, không chớp mắt, tựa hồ vẫn còn ngây người vì thân thủ quá ư là gọn gàng của thằng cha lười nhác. Dù biết rõ Vương Nguyên là kẻ đã được hưởng đặc ân huấn luyện qua rất nhiều khóa thợ săn, Vương Tuấn Khải vẫn chưa từng nhìn thấy y chính diện đánh người suất khí như thế nào.
Vương Tuấn Khải có chút lăng lăng, không thể không thừa nhận người giám hộ đương thời của nó quả thật có năng lực, nó nuốt nước bọt một cái, nhìn Vương Nguyên chằm chằm.
Người này, có lẽ giúp được nó.
Vì vậy, Vương Nguyên được chứng kiến một Vương Tuấn Khải phá lệ ngoan ngoãn, sai đâu đánh đó.
Y biết trận đánh lúc chiều đã làm cho nhóc sói này thay đổi cách nhìn về mình, nhưng cũng chỉ là cách nhìn thôi, dù sao y vẫn là y, có chết cũng không hết lười.
Cho nên thằng nhóc này cố tình lấy lòng y là muốn y truyền đạt võ công cho nó.
Vương Nguyên tức cười, thì ra nhóc sói luôn tỏ vẻ tự lập độc đoán cũng có mặt ngây thơ như này.
Vương Nguyên không để ý đến ánh mắt thăm dò của Vương Tuấn Khải, kéo nó lại, xem xét thân thể còn chưa phát dục của nó, cau mày: "Không có tiềm năng."
Nhóc sói hơi co lại, thân người căng thẳng, giống như một con công nỗ lực phơi bày vẻ bên ngoài để thu hút bạn tình. Vương Nguyên đoán là nó chỉ đang cố gắng cho y xem rằng nó cũng có thể giống như những người khác - có khả năng luyện thành một thân thủ phi thường, liền đập nó một phát, buồn nôn: "Đây là câu dẫn."
Vương Tuấn Khải như bong bóng xì hơi xẹp lép.
"Một Alpha như mi, thích hợp với vũ khí lạnh, như trường đao hoặc là kiếm, hoặc là dao găm gậy mác tùy thích, đương nhiên nếu mi muốn học làm thần xạ thủ, anh đây cũng không ngại tìm người dạy cho mi." Vương Nguyên chọt chọt trán nó: "Duy chỉ riêng loại kỹ năng này, là dành cho Omega."
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu bình tĩnh, trong mắt hiện rõ --- Vì sao?
Vương Nguyên nhìn nó bằng ánh mắt chán nản, không nói nhiều, nâng tay cởi bỏ thắt lưng da bao quanh người cùng với lớp quần áo cứng nhắc nóng nực.
Khí vị Omega đối với Alpha là hấp dẫn trí mạng, nhưng Vương Tuấn Khải còn nhỏ, không bị ảnh hưởng bởi loại mùi này, chỉ hơi kinh ngạc tại sao vị này cư nhiên cởi đồ, chẳng lẽ là muốn tắm?
Động tác của y nhanh, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một lớp chiến phục mỏng manh bao sát da thịt, làm lộ ra tất cả những đường cong trên cơ thể. Vương Tuấn Khải kinh nghi trong lòng, bây giờ mới nhìn rõ người này có bao nhiêu gầy yếu, thậm chí cái eo nhỏ nhắn kia, chỉ cần một vuốt của nó cũng có thể đánh gãy.
Nhưng là, Jour bị chủ nhân cái eo này đập cho tơi bời hoa lá đó thôi?
"Nhìn đây, thứ nhất, mi phải có một thân thể mềm mại như này." Vương Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Thân thủ phải nhanh, ra tay phải ác, đánh xuống chuẩn xác, không được sai lệch. Đối thủ trên chiến trường không phải anh em, sai một li liền đi một cái mạng, tuyệt đối không được sơ suất."
"Với kẻ có hình thể lớn gấp đôi mi, cái cần làm không phải là dùng sức chân chấu đấu chân trâu, cũng không phải lươn lẹo luồn lách sử dụng ám chiêu, mà là quật ngược đối thủ bằng sức đối phương. Tức là, lợi dụng lực tác động từ đối phương để quật lại, kẻ địch ra tay càng mạnh, ăn đau càng lớn."
Vương Tuấn Khải nhìn không chớp mắt, sau đó Omega kia cư nhiên dừng lại, ngớ ngẩn mà gãi đầu một cái: "Đệch, điên thật, sao lại dạy cái này cho mi chứ, mi là Alpha. . ."
Vương Tuấn Khải không vui mà gầm nhẹ một tiếng. Lỗ tai nhỏ của husky khẽ giật giật, đổi tư thế, tiếp tục ngủ say.
Vương Nguyên đăm đăm nhìn Vương Tuấn Khải một lát, bỗng dưng nhấc chân co lên, thình lình đá văng Vương Tuấn Khải vào đống đồ mới dọn dẹp xong. Thằng nhỏ đập vào tường đau điếng, nhe răng trợn mắt bò ra ngoài, khó hiểu phẫn nộ.
Vương Nguyên cười cười, xoa tay: "Đánh kiểu Alpha, phải đánh như vậy!"
End Chapter 4