Vương Tuấn Khải vừa về tới cửa hàng nhà mình, chân chỉ mới bước được phân nửa bậc cửa đã nghe thấy tiếng vù vù dí sát mặt mình. Hắn tránh né theo phản xạ, quay đầu bình tĩnh nhìn Vương Tiên vừa phóng chổi lông gà vào người hắn: "Là em."
Vương Tiên thở phào: "Anh còn tưởng là bọn người kia tìm đến Vương Nguyên. . ."
Vương Tiên kiểm tra sơ bộ một vòng, không dám chậm trễ vội đưa Vương Nguyên vào bệnh viện. Cũng may Lý Thừa từng tặng cho y một thẻ khách vip ở bệnh viện tư nhân nhà hắn, Vương Nguyên mới có đãi ngộ nằm phòng săn sóc đặc biệt.
"Tình hình không ổn lắm." Vương Tiên thấy sắc mặt tối tăm của Vương Tuấn Khải, ăn ngay nói thật: "Bọn người kia tiêm vào cơ thể Vương Nguyên chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nồng độ cao. Thứ thuốc đó là hàng sản xuất giới hạn, vẫn chưa được công bố trên thị trường, tạm thời bạn anh đang phân tích thành phần phần trăm vi lượng gây nghiện, chưa kịp tìm ra thuốc ức chế triệt để."
Vương Tuấn Khải cau mày: "Nó khiến người ta nghĩ đến thứ đáng sợ nhất trong lòng, càng sợ hãi, sẽ càng hành động trái ngược với lí trí, khó lòng thoát ra."
Hắn thả Tả Túc, nhưng cũng đánh Tả Túc một trận tơi bời, đồng thời cạy miệng gã về toàn bộ những gì xảy ra với Vương Nguyên. Tả Túc ban đầu còn phản kháng, về sau càng đánh càng rơi xuống hạ phong mới không cam lòng khai báo.
"Anh sẽ tìm Lý Thừa thương lượng, nhờ anh ta tìm chuyên gia về lĩnh vực này." Bản thân Vương Tiên không thể giúp gì được, lại chẳng muốn mình vô dụng ngồi nhìn như chuyện của Vương Tuấn Khải hai năm về trước.
Vương Tuấn Khải hiếm khi lộ ra cảm kích với y, rồi vọt đến bệnh viện ngay sau đó. Phòng Vương Nguyên nằm là tầng mười hai, phía trên có camera giám sát và vài vệ sĩ túc trực canh gác, không cần lo có kẻ nào thừa cơ gây hoạ. Lúc Vương Nguyên được đưa vào phòng cấp cứu, cậu vẫn tỉnh táo lạ thường, chỉ là toàn thân tê liệt chẳng thể động đậy, từng tế bào từng thớ thịt trên người như hoàn toàn tan rã không thuộc về mình.
Đây là hậu quả của việc bộc phát sức lực nhất thời, giống như dồn cả thời gian sống cả đời vào một ngày, có rất nhiều bất cập. Hiện giờ Vương Nguyên đã được tiêm thuốc an thần để nghỉ ngơi, nhưng chân mày cậu vẫn nhíu chặt bất an, thỉnh thoảng lại giật mình nói mớ, ngủ chẳng hề yên.
Đã lâu rồi Vương Nguyên chưa nằm mộng.
Lần này cậu xuất hiện ở một căn phòng xa hoa lộng lẫy, người đàn ông lịch lãm ngồi ở ghế chủ vị lạnh mặt nhìn cậu. Vương Nguyên vẫn chưa kịp nhớ ra đối phương là ai, cánh cửa to lớn phía sau lưng cậu đột ngột bị mở, hai hàng người nối đuôi nhau bước vào trong phòng, không ngoại lệ đều đứng cách Vương Nguyên một khoảng lớn.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông nọ, Vương Nguyên đột nhiên có cảm giác cậu đang đứng giữa một toà án, ông ta là thẩm phán, cậu là tội nhân, những kẻ xung quanh đều là khán giả chăm chú xem phiên toà xét xử, đồng lòng muốn cậu nhận lấy tội nghiệt đã gieo.
"Mày là giả đúng không?"
Ông ta bình thản vạch trần, ánh mắt sắc bén khinh miệt dồn thẳng vào cậu, đưa tay chỉ vào một người đang đứng trong đám đông: "Nó mới là thật."
Cậu nhóc từ từ bước ra khỏi nhóm người, bễ nghễ cao quý như một vị vương giả. Lúc ánh mắt cậu ta đối diện cậu, Vương Nguyên biết mình đã thua, cậu ta mới là thiên chi kiêu tử thật sự, còn cậu chỉ là một kẻ mạo danh đối phương để mưu cầu sinh tồn.
Một tiếng cười the thé vang lên, tiếp sau đó là hàng nghìn âm thanh chế giễu nhạo báng Vương Nguyên là tu hú chiếm tổ. Người đàn bà đứng nép ở góc phòng đâu dám bước ra, chỉ lẳng lặng bấm móng tay đỏ chót vào cánh cửa, đè nén xúc động muốn lao ra bóp cổ làm Vương Nguyên tắt thở tức thì. Bà ta mãi mãi cũng không chịu nổi nhục nhã, vì vậy lỗi lầm luôn luôn là người khác làm, hậu quả cũng là người khác chịu.
Ban đầu Vương Nguyên còn mong chờ bà ta sẽ vươn một cánh tay kéo cậu, đáng tiếc người phụ nữ nọ đúng là đưa tay ra, nhưng là xô cậu một cái, đẩy cậu trở về điểm xuất phát.
"Cút về chỗ của mày đi! Thứ nghèo hèn ghê tởm! Dám giả làm thiếu gia, gan to bằng trời!"
"Không có ai chỉ điểm, làm sao nó dám nghênh ngang vênh váo?! Con ả tiện nhân Lưu Hiểu Khánh đâu?!"
"Mấy người không biết gì sao? Cô ta cũng bị lừa! Là cô nhi viện làm giả giấy tờ khiến cô ta nhận nhầm con, cho rằng thằng oắt Vương Nguyên này là con ruột mới tìm về nuôi dưỡng! Bằng chứng đã có đầy đủ rồi, con ruột cũng đã được nhận lại, bây giờ việc quan trọng là đưa thằng oắt này về lại cô nhi viện, đón cậu chủ thật về nhà!"
Bọn họ bắt đầu bàn tán, có ý kiến trái chiều, có người tán đồng theo phe nhau, cuối cùng quyền quyết định rơi vào tay người đàn ông vẫn ngồi yên từ đầu đến giờ - người chủ gia đình, "cha" của Vương Nguyên.
"Đã vậy thì. . .
Ông ta hờ hững nhìn Vương Nguyên, rủ chút lòng từ bi vô nghĩa.
. . .Đuổi về cô nhi viện đi thôi."
Cô nhi viện không có gì không tốt, chỉ là không tìm thấy điểm tốt.
Vương Nguyên tỉnh mộng rồi, câu nói này vẫn văng vẳng trong đầu. Cậu đờ đẫn nhìn trần nhà một lúc lâu, gương mặt bự chảng của Vương Tuấn Khải đột nhiên ngáng hết tầm mắt cậu.
"Cậu mơ thấy ác mộng?"
"Ừ. . ." Vương Nguyên lên tiếng rồi, mới biết là giọng khàn đặc cực kỳ. Vương Tuấn Khải dùng thìa mớm nước cho cậu, nhẹ nhàng kiểm tra trán: "Cậu ngủ bốn ngày, đợi một lúc hẵng nói chuyện. Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Lý, không cần lo lắng có ai quấy rầy."
"Quấy gì cơ?"
Vương Tuấn Khải nói chưa dứt lời, Tô Kiều và Sở Uý đã ló đầu vào xem, Tống Tri Cầm nhấc chân đá mông hai người bọn họ, cùng Cassey khệ nệ ôm quà cáp đến thăm bệnh. Thấy bọn họ thay phiên giành chăm sóc Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lẳng lặng đi ra ngoài cùng một cảnh sát.
"Cậu ấy đi đâu vậy?" Vương Nguyên đã nói chuyện lưu loát hơn, công lao to lớn nhất là nhờ quả quýt đường Tô Kiều lột cho cậu. Bốn người nhìn nhau một cái, ăn ý trả lời: "Đi vệ sinh."
Vương Nguyên: ". . . Đi vệ sinh cần có cảnh sát theo à? Mắc gì các cậu lại trả lời đồng thanh thế?"
Bốn người kia lại cùng nhau nói: "Ai biết. Nào có."
Bốn người: ". . ."
Để tránh lòi mánh, trừ Cassey ra, ba người còn lại đều lấy cớ mua đồ chạy ra ngoài. Bọn họ không giỏi ăn nói, nói nữa là sợ không giữ được miệng, hố hàng.
Vương Nguyên nháy nháy mắt mấy cái, chầm chậm ngồi dậy. Tô Kiều lấy cái gối lót cho cậu, cậu ngửi được hương trà Phổ Nhĩ thuộc về Vương Tuấn Khải thoang thoảng trên gối, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày này cậu ấy ngủ lại đây à?"
Cassey chớp mắt một cái: "À. . ."
"Cậu "à" dài như vậy làm gì?" Vương Nguyên cười cười: "Cậu nói hay không nói?"
Cassey giả vờ điếc.
"Không nói tôi cũng hỏi Vương Tuấn Khải, cậu ta chẳng bao giờ nói dối tôi."
". . ." Quả thật. Cassey ngẫm nghĩ một lát, ậm ừ tiết lộ: "Mấy ngày nay là bọn tôi chăm sóc cậu, Vương Tuấn Khải chỉ mới đến vài giờ trước. Không phải cậu ấy không muốn đến, mà là không thể đến."
Nhóm tám Alpha kia đều là con nhà khá giả, đặc biệt Tả Túc chính là cháu ngoại trai duy nhất của chủ tịch uỷ ban thành phố, đi đến đâu cũng được người khác cho mặt mũi, nào giờ có bị đánh tơi bời như thế này. Bọn họ vừa nhập viện, tin tức lập tức đến tai chủ tịch, ông ta báo cảnh sát ngay tắp lự, thẳng thắn "mời" người có liên quan lên đồn.
Để Vương Nguyên chịu trách nhiệm là tuyệt đối không thể, vì thế một mình Vương Tuấn Khải nhận hết thảy lỗi lầm, từ việc đánh đập tám người cho đến chuyện khiến họ đổ máu. Không ngoài dự đoán, hình phạt nặng nhất giáng xuống đầu hắn, cứ việc hắn là trẻ vị thành niên, nhưng chuyện này thật sự ảnh hưởng đến mạng người cho nên cảnh sát không hề nhắm mắt làm ngơ.
"Vương Tuấn Khải bị bắt phải đi xin lỗi từng người, trên học tịch cũng ghi chú lịch sử đen này vào, điều này đồng nghĩa với việc cậu ta phải rút hồ sơ khỏi trung học Ánh Dương, quay lại trường cũ." Cassey thở dài: "Cậu ta nhất quyết không nói gì về cậu, không để chuyện này dính líu đến cậu. . . Cũng dễ hiểu thôi, Vương Tuấn Khải sợ danh tiếng của cậu sẽ bị huỷ hoại, sau này không nộp được vào đại học tốt. . ."
Cassey nhìn Vương Nguyên một chốc, lại thở dài: "Cũng may là cậu ta tới kịp, nếu để cậu một mình với tám tên chó điên đó. . ."
Vương Nguyên phát hiện, Cassey không hề biết cậu mới chính là thủ phạm khiến bọn người kia te tua tơi tả. Vương Tuấn Khải không nói, còn cố gắng giấu giếm, cũng đúng, ai mà tin chuyện một Omega có thể đá văng tám Alpha cao lớn khoẻ mạnh, dần bọn họ lên bờ xuống ruộng, ném mất mặt mũi.
Cậu chống tay muốn xuống giường, chỉ tiếc toàn thân rã rời không có cách nào cử động linh hoạt. Cassey vội ngăn Vương Nguyên lại, cấm không cho cậu xuống giường: "Bác sĩ nói chất ức chế trong người cậu vẫn còn tác dụng khá lớn, tạm thời cậu không thể rời khỏi phòng bệnh, phải tĩnh dưỡng một tháng. Bọn họ hiện đang tìm thuốc loại bỏ nó đi, cậu phải cố gắng chịu đựng."
Vương Nguyên lực bất tòng tâm, im lặng ngồi bất động trên giường. Cassey nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, không đành lòng: "Tôi sẽ nhờ chị hai giúp Vương Tuấn Khải một tay, không để cậu ta gặp chuyện xúi quẩy gì. Cảnh sát bây giờ vẫn chưa đưa ra quyết định chính thức, bọn họ còn đang nghi ngờ Vương Tuấn Khải che giấu đội nhóm côn đồ, không tin một mình hắn có thể làm ra chuyện này, chúng ta vẫn còn cơ hội lật kèo."
Cassey sợ Vương Nguyên nghĩ nhiều, thân đã mệt tâm còn mệt hơn thì chẳng biết thứ thuốc kia lại tác quái gì. Cậu ta và hai Omega còn lại chia nhau chăm sóc Vương Nguyên, Sở Uý ra vào phòng bệnh Omega rất bất tiện, trở thành chân chạy vặt cho bọn họ, đồng thời liên hệ các nhân vật nổi tiếng cậu ta biết để giúp Vương Tuấn Khải.
Như để chứng minh cho lời Cassey, vài ngày sau đó Vương Tuấn Khải cũng chẳng đến bệnh viện. Từ dạo ấy đến nay, Vương Nguyên không đề cập đến chuyện đó một lần nào nữa, chuyên tâm dưỡng bệnh, đồng thời hợp tác với bác sĩ để nghiên cứu loại thuốc ức chế kia.
Lần lấy máu thứ mười hoàn thành, Vương Nguyên cầm bông gòn đè lại vết máu, ngẩng đầu nhìn y tá: "Chị, sắp có kết quả rồi đúng không?"
"Đúng vậy, em đang hồi phục rất tốt. . ."
"Ý em là thuốc ức chế."
Y tá sững sờ một chốc, tình trạng của Vương Nguyên hiện tại rất ổn định, các chỉ số hạng mục đều đạt chuẩn trung bình, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch vì bệnh còn chưa khỏi hẳn, về cơ bản cơ thể cậu đã trở về nguyên vị. Nếu Vương Nguyên hỏi về thuốc ức chế là chuyện đương nhiên, nhưng y tá không ngờ là cậu biết được quá trình nghiên cứu đã đi đến hồi kết.
"Đúng là thuốc ức chế trong người em đã được khống chế rất tốt, em bây giờ rất an toàn, nhưng viện y học không biết thứ này có lưu lại di chứng về sau hay không, nếu như. . ."
"Vậy là được rồi." Vương Nguyên mỉm cười cảm ơn chị y tá: "Có thứ này, bạn em sẽ không phải chịu tội oan."
Y tá cũng biết bạn nhỏ Omega này vào viện là vì bị một đám Alpha ức hϊếp. Lúc Vương Nguyên nhập viện trong tình trạng suy nhược nghiêm trọng, trên người đầy vết thương, y tá này cũng là một trong những người trực tiếp tham gia chữa trị. Tuy là Vương Nguyên được cứu kịp thời, không bị bọn chúng chà đạp oan uổng, nhưng hành vi của tám Alpha kia khiến rất nhiều người phẫn nộ, rõ ràng đó chẳng phải chuyện con người làm!
Ban đầu bác sĩ còn không muốn công bố thuốc ức chế mới này, bọn họ cho rằng nghiên cứu vẫn chưa đi tới đâu. Đối với bọn họ, dù tìm ra được thành phần nguyên bản nhưng không có thuốc điều trị là giải quyết chưa triệt để, còn phải đợi một thời gian nữa để tìm hiểu kĩ càng. Nhưng bệnh viện này là của nhà họ Lý, một câu "công khai" của Lý Thừa khiến bọn họ im bặt, đành phải y lời mà nộp thuốc ức chế cho toà án, làm bằng chứng chứng minh nhóm người Tả Túc có mưu đồ làm loạn, mà Vương Tuấn Khải chỉ là tự vệ theo bản năng, đồng thời cứu được bạn học sống sót.
Một buổi sáng chủ nhật, Tô Kiều vừa gọt táo cho Vương Nguyên vừa lải nhải về lớp phân ban mới. Bọn họ đã phân ban được hai tuần, nghiệp học cũng theo trình tự đâu ra đó, chẳng qua vì lớp của Tô Kiều có quá nhiều Alpha, cậu ta bỗng dưng trở thành bảo vật trên cao, được nâng như nâng trứng. Chuyện này khiến cậu ta vừa đắc ý lại vừa lo sợ, lỡ như tất cả bọn họ đều yêu thích cậu ta, cậu ta phải làm thế nào cho đúng?
Vương Nguyên: ". . ."
Vương Nguyên: "Đọc sách nhiều vào."
Tô Kiều hăng hái gật đầu: "Đúng, đúng! Người hơn nhau là ở trí tuệ! Nếu như tôi thông minh hơn một chút, chắc sẽ có câu trả lời hợp lí."
Vương Nguyên: ". . ."
Cậu nhìn ra cửa sổ, hôm nay là ngày thứ hai mươi cậu chưa nhìn thấy Vương Tuấn Khải. Nằm viện sắp ba tuần, những chuyện trước kia bỗng dưng đều trở nên xa xôi khôn cùng. Có những ngày Vương Nguyên ngủ quên thời gian, mở mắt dậy đã là chiều tà, vài đêm bừng tỉnh bởi cơn ác mộng dài dằng dặc, cũng không biết được bây giờ là mấy giờ.
Tô Kiều nháy mắt: "Làm gì trầm ngâm vậy? Nhớ Vương Tuấn Khải?"
"Ừ." Vương Nguyên không phủ nhận, nắm nắm cái chăn: "Cậu ấy thế nào rồi?"
"Rất ổn nha, tất cả mọi người cùng hợp sức, bây giờ cậu ấy đã không phải gánh cái nồi nặng ì kia nữa rồi. Nhưng mà học bạ đã rút, cán bộ trường Ánh Dương đều có quan hệ mật thiết với nhà họ Tả, Vương Tuấn Khải không thể học cùng chúng ta được nữa."
Vương Nguyên rũ mắt, rút học bạ sao?
Tô Kiều nhai táo rộp rộp, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt loé sáng của Vương Nguyên, vô cớ rùng mình: "???"
Hết Chương 39
Đăng sớm để mọi người đỡ thức khuya đọc mỏi mắt ._.