Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 23: Bí mật chưa dám tỏ cùng ai

Trời mưa cứ liên tục kéo dài cho đến tận khuya cũng vẫn chưa tạnh. Vương Nguyên ngồi cạnh cửa sổ, quấn chăn nhìn ra đường cái vắng tanh, thỉnh thoảng có vài người đội mưa chạy vội qua trước cửa hiệu, ánh đèn xe vàng nhạt cũng trơ nên lu mờ dưới màn nước tầm tã.

Mùi Phổ Nhĩ nồng đậm lan toả nơi đầu mũi, lần này đã không còn khiến Vương Nguyên khó chịu.

Vương Tuấn Khải đưa trà gừng cho cậu: "Cậu bị cảm rồi, trước tiên uống cái này đã."

Vương Nguyên nhận trà gừng, dù trùm chăn vẫn run lập cập: "Hôm nay anh cậu không ở nhà à?"

"Ảnh có chút việc." Vương Tuấn Khải đáp: "Chắc hai ngày nữa mới về."

Lúc dầm mưa thì sảng khoái lắm, nhưng về đến nhà rồi cả hai người mới bắt đầu nhận ra hậu quả khôn lường. Vương Tuấn Khải thì không sao, hắn là Alpha da dày thịt béo, một trận mưa nào thẩm thấu được hắn. Kẻ chật vật chính là Vương Nguyên, hắt hơi liên tục năm cái liền, mặt mũi đỏ bừng ngơ ngác nhìn hắn. Vốn Vương Tuấn Khải định nhờ Vương Tiên bắt mạch xem bệnh, kê thuốc khu phong hàn, ai biết được anh trai yêu quý của hắn đã bỏ nhà theo trai từ lúc nào, chỉ để lại một tờ giấy nhăn nheo trên bàn bếp: Trẫm vi hành, hoàng đệ cứ lấy kim ngân trong quốc khố mà xài.

Nói như thể Vương Tiên có một cái kho báu không đáy vậy. Vương Tuấn Khải nhíu mày ném tờ giấy qua một bên, nấu canh gừng cho Vương Nguyên, đợi một chút cậu ngủ hắn sẽ ra ngoài tiệm thuốc khác mua.

Vương Nguyên tò mò hỏi: "Nghề làm thuốc có phải là truyền từ đời cha ông cậu xuống không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Tính từ đời ông cố nội đến nay là đã qua bốn đời, đời này người kế thừa là anh trai tôi. Ban đầu ảnh cũng có kêu tôi học, nhưng từ sau khi tôi "sống lại" cho đến giờ, không có thiên phú về việc bốc thuốc nên từ bỏ."

"Lúc đó. . .Chắc là đau lắm nhỉ?" Lần trước Vương Tuấn Khải có kể cho cậu nghe, nhưng khi ấy cậu bị hình ảnh kiếp trước tác động mạnh mẽ quá, không kịp hồi thần đã vội chạy đi. Bây giờ ngẫm lại, hành vi của mình thật mất lịch sự, trông có vẻ xem chuyện sống chết của Vương Tuấn Khải là việc trà dư tửu hậu không đáng bận tâm. Vương Nguyên thấy hắn không nói gì, lặng lẽ giơ tay vỗ vai hắn: "Cậu kiên cường lắm, thật đó!"

Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm lấy bàn tay trên vai mình. Vương Nguyên sững sờ không kịp phản ứng, đã thấy hắn móc ra một đôi găng tay màu xanh nhạt, phía trên còn thêu một con thỏ mắt đỏ mập mạp đáng yêu.

Hắn bình tĩnh ho một cái: "Đây là. . .găng tay lúc trước tôi đi trên đường gặp phải, trông có vẻ rất ấm áp nên mua về."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm găng tay, nhìn thật lâu mới sâu sắc nói: "Thật sự không phải mua để tặng bạn gái à?"

Vương Tuấn Khải như bị điện giật, rụt tay về: "Vậy. . .Vậy. . ."

Vương Nguyên khó hiểu, người này bình thường vô cùng can đảm, chua từng biết úp úp mở mở, thế mà hôm nay lại ấp a ấp úng, còn có ý thoái lui? Nghĩ vậy, cậu nhìn găng tay, lại nhìn hắn, lẽ nào cậu nói một câu là hắn ngượng ngùng không biết đáp lại?

Vương Tuấn Khải bên kia im lặng một lúc, xoay người: "Tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya. . ."

"Đợi đã, không cho tôi mượn găng tay hả?"

Vương Tuấn Khải sững sờ: "Không phải cậu. . ." Không thích à?

Vương Nguyên bật cười: "Tay tôi đang rất lạnh."

Nói rồi cậu tự giác giơ hai bàn tay bị đông đỏ hỏn ra, nháy mắt với hắn: "Tôi cũng muốn được ấm áp."

Vì thế chưa đầy nửa tiếng sau, Vương Nguyên thoả mãn đeo găng tay ăn cháo thịt bằm beo béo, nhìn Vương Tuấn Khải vừa soạn bài cho ngày mai vừa thư giãn đầu óc. Người khác thường nói, trông một người đàn ông hấp dẫn nhất là khi làm việc, tương tự với Vương Tuấn Khải cũng vậy, chuyện hắn có thể giải quyết mấy bài phương trình hình học và ma trận giải tích một cách trơn tru cũng khiến người ta kính phục, rất có tham vọng muốn chui vào đầu hắn xem cấu trúc bên trong là như thế nào.

Vương Nguyên ngồi xem, xem một lúc là buồn ngủ. Không phải cậu lười biếng, chỉ là bầu trời mưa bên ngoài trái ngược hoàn toàn với không gian ấm áp bên trong làm cho cậu bất giác buông bỏ vài thứ mang đến từ thế giới trước, có một chút mơ màng lơ đễnh, ỷ vào việc có Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh, Vương Nguyên gục trên bàn chìm vào cơn mơ.

Lúc cậu tỉnh lại là hai giờ sau.

Vương Nguyên nằm thẳng băng trên giường, khoảng cách từ cửa sổ đến giường không tính là xa, nhưng cậu chẳng thể nhớ nổi mình leo lên giường bằng cách nào. Cậu dụi mắt bò dậy, thấy Vương Tuấn Khải ngủ gật trên bàn học, mới ngây người phát hiện mình đang chiếm giường của đối phương.

Vương Nguyên gãi đầu, cầm tấm chăn còn nguyên hơi ấm của cậu đắp lên người hắn, cũng rất tò mò không biết bài tập của hắn làm xong chưa, liền thò đầu nghiêng người xem.

Chữ viết của Vương Tuấn Khải cũng giống tính cách của hắn, cương trực lãnh đạm, lại vô tình lộ ra chút dịu dàng mà bản thân hắn còn không biết. Vương Nguyên sờ cằm quan sát một lúc, càng đứng gần càng ngửi thấy mùi trà Phổ Nhĩ ngào ngạt thơm ngát, không tự chủ nhìn xuống người Vương Tuấn Khải, trùng hợp trông thấy một vết sẹo nhỏ nằm sau lỗ tai phải của hắn.

Vương Nguyên sững sờ.

Vương Nguyên không nhớ nổi đôi giày mới cuối cùng mà cậu có được mua từ bao giờ.

Một đám trẻ đùa giỡn chạy quanh gốc cổ thụ to lớn, trên tay cầm theo một trái bóng màu đỏ tươi bắt mắt, không ngừng nói cười ríu rít, huyên náo cả một vùng chung cư. Vài người già đi hóng mát buổi chiều cũng liếc mắt nhìn chúng, sau đó quay đầu trò chuyện với nhau:

"Gần đầy có vài người mới chuyển tới, dẫn theo rất nhiều trẻ con. Nghe đâu căn nhà trên tầng hai mươi sinh được hai đứa trẻ, nhưng một trong hai đứa đã bị bắt cóc mất!"

"Không phải chứ? Rõ ràng tôi trông thấy họ đưa hai đứa bé trai đến đây cơ mà?|

"Đứa bị bắt cóc là bé gái! Thằng nhóc kia, ông nhìn đi, đúng, là nó đó! Chỉ là con nuôi được nhận về! Còn tại sao được nhận ấy à? Vì trông nó giống đứa bé gái bị bắt cóc chứ sao!"

"Lại còn có chuyện như thế. . .?!"

Mọi người đều nói, tâm hồn đứa trẻ như tờ giấy trắng, hễ ai nói gì thì sẽ tin đó, càng đừng nói là sự thật rành rành. Bọn họ đều cho rằng, trong đầu con nít chỉ có ba việc ăn – chơi – ngủ, hoàn toàn không hiểu những khúc chiết loằng ngoằng, hôm trước nghe thì hôm sau cũng quên mất, nên đa số người chẳng thèm kiêng kị lời thật lòng trước mặt chúng.

Cũng chẳng quan tâm, điều họ nói sẽ ảnh hưởng đến chúng như thế nào.

Vương Nguyên chỉ dám ở xa xa mà nhìn các bạn đồng lứa vui đùa, bởi vì hôm qua vừa mới trật chân, cha mẹ không cho cậu đi chơi với ai, cậu đành phải đứng yên một chỗ, nắm chặt bệ cửa sổ tránh cho chính mình đứng không vững mà ngã chổng vó. Càng nhìn lại càng ước ao, tại sao mình không phải là một trong những người ngoài đó, cậu cũng muốn có bạn, muốn cùng bọn họ cười đùa, muốn mỗi ngày đều thức dậy trong háo hức mong chờ, rằng hôm nay mình sẽ bày trò gì đây. . .

Cậu cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy, tuy đã bôi thuốc nhưng không mấy hiệu quả, chỉ cần nhúc nhích là đau điếng cả người, huống hồ. . .

"Cẩn thận!!!"

Lúc Vương Nguyên định thần lại, quả bóng đỏ tươi đã lao thẳng về phía cậu. Vương Nguyên sửng sốt đến mức quên phản ứng, há miệng ngây ngốc chờ bóng đập vào đầu. Kết quả bóng không đập vào đầu, cậu lại bị em trai đẩy té nhào về phía trước, cằm va vào cạnh bàn đau tới mức chảy nước mắt.

Mà em trai thì hứng trọn cú ném bóng kia, cả người lảo đảo nghiêng về phía chiếc bàn sắt cao lớn. Cậu nhóc ổn định thăng bằng rất nhanh, leo qua cửa sổ cầm bóng vứt vào mặt thủ phạm, không nói tiếng nào lao vào đấm đối phương túi bụi. Trẻ con xung quanh hoảng hốt kêu gào, gọi người lớn đến giải vây, đến lúc kéo được hai đứa bé trai ra, trên người đứa nào cũng có vài vết cào cấu lung tung. Nặng nhất chính là thằng nhóc con cố ý ném bóng trúng Vương Nguyên, bị đấm sưng cả mắt – đứa em trai quyền lực của Vương Nguyên thì bị địch thủ cầm phiến đá sắc bén cắt rách một bên tai, dù không có thương tích gì đáng kể nhưng lại lưu vết sẹo về sau.

Vương Nguyên bị đau cằm, nói chuyện không rõ ràng nhưng vẫn cố đi đến cửa phòng em trai: "Tại sao lúc đó em đánh cậu ta?"

Nếu là đứa trẻ bình thường, có lẽ sẽ trả lời một cách rất nghĩa hiệp, vì cậu ta nhắm vào Vương Nguyên, nó muốn trả thù cho cậu.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại nói: "Đáng lẽ là anh có thể né được quả bóng đó. Nhưng chân anh bị đau."

Cậu nhóc mười tuổi hơi cúi đầu, nhìn cổ chân đậm mùi thuốc xoa bóp của Vương Nguyên, cụp mắt buồn bực: "Mà em chính là người xô anh ngã xuống lầu, chân anh mới bị thương."

Vương Nguyên khi ấy chẳng nhớ nổi mình đã trả lời thế nào, chỉ biết từ sau vụ đó, không chung cư đó không có đứa trẻ nào dám bắt nạt cậu nữa, những người lớn cũng truyền hung danh của Vương Tuấn Khải lan xa, đến độ cha mẹ tức giận bắt cậu nhóc ra quỳ ở bàn thờ gia tiên một ngày một đêm, quất hai mươi roi cho cậu nhóc chừa cái tật thượng cẳng tay hạ cẳng chân mới thôi. Sau đó bọn họ chuyển nhà vài lần, cuối cùng mới dừng lại ở Trùng Khánh, bắt đầu gầy dựng sự nghiệp lên cao.

Vương Nguyên lúc đó, vừa được nhận vào nuôi trong nhà Vương Tuấn Khải chưa được một tháng.

Lúc cậu bị xô ngã xuống lầu, Vương Nguyên biết rõ ai là người làm ra việc này, nhưng khi cha mẹ hỏi thì cậu chỉ nói do mình bất cẩn đạp nhầm bậc thang. Vương Nguyên cũng biết nguyên nhân tại sao em trai lại có địch ý với mình sớm như vậy, còn không phải do mình "cướp đoạt" vị trí chị gái của cậu nhóc hay sao? Vương Nguyên là cái gì lại có thể ăn ngon mặc đẹp sung sướиɠ sống trong nhà họ Vương, Vương Xuyến Xuyến lại phải chịu cảnh gian khổ ở bên ngoài, bị bắt cóc rồi không biết mạng dài bao lâu, sống được đến lúc nào. Sinh tử chưa rõ mà đã có kẻ chọt chân muốn thay thế vị trí của mình, thử hỏi ai mà không giận cho được?

Huống hồ, Vương Tuấn Khải và Vương Xuyến Xuyến còn là chị em sinh đôi đây.

Vậy mà hôm sau Vương Tuấn Khải lại cứu cậu, tuy rằng trông thằng nhóc này chẳng có vẻ gì là cam tâm tình nguyện, còn hại môi Vương Nguyên sưng vài ngày liền, nhưng không thể phủ nhận là thái độ của nhóc đã chuyển biến.

Chuyển từ công kích sang lạnh nhạt.

Điều quan trọng nhất là, kể từ lúc đó, phía sau tai Vương Tuấn Khải có thêm một vết sẹo nhỏ dài bằng một lóng tay. Chẳng thể tưởng tượng nổi, Vương Tuấn Khải ở thế giới này cũng có vết sẹo giống hệt như vậy.

Vương Nguyên bần thần trong chốc lát, nghĩ đến một khả năng không thể tin được.

Có lẽ cậu em trai kia cũng giống như mình, xuyên đến hành tinh này?

Không, không đúng.

"Nếu là em trai mình, sao có thể đối xử ôn hoà với mình như vậy. . ." Vương Nguyên lẩm bẩm xoay người, nghe thấy tiếng Vương Tuấn Khải nhúc nhích ngồi dậy, nháy nháy mắt hỏi hắn: "Sao cậu không lên giường ngủ?"

Vương Tuấn Khải dường như chưa tỉnh lắm, mờ mịt nhìn cậu một chốc mới lắc lắc đầu: "Cậu là Omega."

Dù biết trước câu trả lời, Vương Nguyên vẫn có chút thất vọng khó hiểu, cậu qua loa nói mình nên về phòng, thì bị Vương Tuấn Khải ngăn lại: "Cậu. . ."

Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, Vương Nguyên không rõ hắn khó xử chuyện gì: "Sao thế?"

"Cậu. . ." Vương Tuấn Khải ngập ngừng: "Hay là thôi đi. . ."

Vương Nguyên: "??"

Cậu có trực giác Vương Tuấn Khải đang gặp phải chuyện không khó giải quyết lắm, hắn lại chẳng dám nói thành lời. Dùng dằng một hồi hắn bảo Vương Nguyên cứ ngủ lại phòng này, dù sao cậu ngủ từ nãy đến giờ chăn ấm hơn giường phòng bên kia, sau đó hắn tự giác mang tư trang cá nhân chạy sang căn phòng đó ngủ.

Vương Nguyên ngẩn người một lúc, cũng trèo lại lên giường đắp chăn cẩn thận, nghĩ nghĩ một hồi, có phải là Vương Tuấn Khải ngại mùi vị của cậu lưu lại trên giường hắn? Không phải mà, nếu sợ thì hắn tội gì phải mang cậu lên giường?

Đúng vậy, Vương Nguyên có thể khẳng định một trăm phần trăm mình được Vương Tuấn Khải bế lên giường, vì ngủ quá say nên chẳng phát hiện. Đối mặt với chuyện này Vương Nguyên rất bình tĩnh, Vương Tuấn Khải cũng ôm cậu không ít lần, vào những lúc cậu gặp chuyện rắc rối. . . Đều là nam với nhau, không việc gì phải xấu hổ!

Vương Nguyên che mặt, càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát trèo xuống giườg đi tìm nước uống, mới phát hiện cửa phòng Vương Tuấn Khải vẫn còn mở he hé.

Vương Nguyên: ". . ." Cậu chỉ nhìn một chút thôi.

Chầm chậm ghé đầu vào khe cửa, Vương Nguyên phát hiện Vương Tuấn Khải nằm trên giường bằng tư thế thẳng tắp, hai tay chắp trên bụng, chân duỗi ra, nhắm chặt mắt trông rất an tường. . .

Rõ ràng hắn không ngủ được.

Vương Tuấn Khải phiền não nằm được một chốc, lại lăn lăn ra mép giường, vươn cánh tay quờ quạng lung tung một cách nhàm chán, rồi lại buồn bực lăn trở về nằm giữa. Hắn trùm chăn kín đầu bọc mình thành cái kén, tự dằn vặt trong cô đơn rồi hít sâu thở nhẹ, lầm bà lầm bầm không biết đang đọc thần chú gì. Sau đó hắn tung chăn đờ đẫn ngồi dậy, trừng mắt nhìn về phía đèn bàn học, có lẽ định bụng phải cày thêm vài bài gia tăng sự buồn ngủ, đáng tiếc không được như ý, càng làm càng tỉnh, càng tỉnh lại càng mệt hơn.

Cuối cùng hắn dứt khoát ngồi trên sàn, chống cằm thẫn thờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng lên đi về phía cửa, chưa kịp đẩy cửa ra đã phát hiện bên ngoài có một đôi mắt sáng loè loè.

Vương Tuấn Khải: "!!!"

Vương Nguyên không biết là lúc hắn kinh ngạc trông ngốc nghếch đến vậy, không nhịn được mà bật cười: "Nửa đêm không ngủ, cậu đang luyện tà thuật gì vậy?"

Vương Tuấn Khải chần chừ một lúc, có vẻ muốn đóng cửa, rồi lại thấy như vậy là không đúng: "Tôi. . . Không ngủ được."

"Cậu gặp vấn đề gì nan giải sao?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên đỏ mặt.

Vương Nguyên: "???"

Hắn mím môi một hồi, khai thật: "Tôi. . . không thể ngủ một mình."

Hết Chương 23