Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 17: Qua

Nếu ai đó hỏi Vương Nguyên một câu, phương pháp chính xác để dằn vặt tâm can một người là như thế nào, cậu sẽ chọn là giải bài tập toán, viết luận tiếng nước ngoài. Cậu phát hiện ra một chân lý, dù là người ở thế giới nào cũng đều sẽ khuất phục trước giáo dục, nhà họ Dung, Dung Chân Chân hay các mối nguy hiểm mà Omega phải đề phòng đều không còn giá trị trước lượng giác và cấu trúc câu, có nhiều lúc Vương Nguyên cảm thấy nền tri thức mình tiếp thu được từ kiếp trước không hề có tác dụng vào hiện tại, cảm tưởng như bản thân vô dụng chết rồi.

Vương Tuấn Khải rất kiên nhẫn giải đề cho cậu, phụ đạo từ đề này sang đề khác, trong vòng ba ngày đã giúp Vương Nguyên cải thiện không ít kiến thức thiếu sót, tạm thời bù vào lỗ hổng quá lớn mà cậu đánh mất trong những ngày này. Tô Kiều được hưởng ké cũng hạnh phúc cực kỳ, tuy rằng quá trình phụ đạo rất là hà khắc đau khổ, nhưng kết quả rất đáng mong đợi, chỉ cần không phải học cùng đám Alpha đầu trâu mặt ngựa luôn thích ra vẻ hiểu biết, bắt cậu ta vùi đầu giải một trăm cái đề cậu ta cũng cam lòng!

Tô Kiều vênh mặt cười dài, đắc chí kêu to: "Ha ha ha, một trăm lẻ tám đề bài, rốt cuộc ông đây cũng đã phá huỷ được âm mưu giáo dục!!"

Sau đó đến sát giờ thi:

Tô Kiều ôm ống quần Vương Nguyên khóc dài: "Tôi sắp hiến thân hy sinh cho hoà bình thế giới rồi, dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ qua những lỗi lầm của cậu đâu! Tôi sẽ mang nó về dưới chín suối, sau khi đầu thai chuyển thế chắc chắn sẽ tìm cậu đòi hết một lần cho đủ. . ."

"Tôi đứng đây cho cậu đòi nè." Mặt Vương Nguyên không cảm xúc: "Chỗ ngồi của cậu là bàn đầu, ráng mà sống sót đó."

Tô Kiều thoáng cái mặt cắt không còn một giọt máu, run rẩy lảo đảo bước chân ra trận.

Có lẽ là mấy ngày nay ôn tập không tệ lắm, Vương Nguyên cảm thấy mình làm bài tương đối tốt, bước ra phòng thi còn có linh cảm giải trừ lời nguyền cho các môn tiếp theo, không màng đến gương mặt hoang tàn xơ xác của Tô Kiều, cậu nhanh chóng hoàn thành những bài thi kế đó, thong thả trở về ký túc xá.

"Muốn cùng ăn đêm không?" Vương Tuấn Khải chỉ xe đạp: "Tôi chở cậu đi."

Vương Nguyên tò mò: "Cậu định ăn gì vậy?"

"Lẩu cay Trùng Khánh." Vương Tuấn Khải hàm hồ đáp: "Cậu chỉ cần ngồi yên phía sau là được rồi."

Vương Nguyên thầm nghĩ thật trùng hợp, ở thế giới này cũng có một nơi tên là Trùng Khánh à, bật cười: "Tôi nào dám nhảy xuống giữa đường."

Hắn không đáp lời nào, chăm chú đạp xe, Vương Nguyên cũng không tiện trêu đùa, lẳng lặng nhìn phong cảnh chầm chậm lướt về phía sau mình. Vốn là đường phố về chiều khá đông đúc, không hiểu sao hôm nay lại phá lệ ít ỏi. Vương Nguyên trông thấy một chiếc xe bốn bánh chạy vượt đèn đỏ, bâng quơ rũ mắt không quan tâm chuyện chẳng thuộc về mình, ai biết được xe bốn bánh kia chẳng suôn sẻ mấy, va "ầm" một phát vào bùng binh bên đường. Tiếng động chói tai khiến cậu sững sờ, sực nhớ đến giấc mộng tai nạn giao thông đêm trước.

Rõ là cách xa như thế, mùi máu tươi vẫn thoang thoảng ở tận đây như nọc rắn độc quấn quít đòi mạng. Vương Tuấn Khải rẽ xe vào một tuyến đường khác, nhíu nhíu mày: "Có lẽ hôm nay không ăn lẩu cay nổi tiếng được rồi." Đường đến quán lẩu không chỉ có một, nhưng muốn chọn tuyến khác thì phải vòng qua xa lộ rồi chạy thêm năm, sáu cây số nữa mới tới. Hắn không ngại đường xa, chỉ là đi muộn sẽ không còn chỗ ngồi mới đề xuất ý kiến này.

"Ừm." Vương Nguyên gật đầu đồng tình, lại nghe Vương Tuấn Khải nói: "Có hứng thú về nhà tôi ăn lẩu không?"

"Cậu nấu?" Vương Nguyên nhướng mày: "Cậu đa tài tới vậy à?"

Vương Tuấn Khải hiếm khi vội vàng trả lời: "Chỉ là có một chút kinh nghiệm. . ."

"Tôi rất mong chờ." Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi rói: "Chắc chắn rất ngon miệng. . . Vương Tuấn Khải cậu chạy lên lề đường làm gì vậy?!"

". . .Tạo bất ngờ thôi."

". . ."

Vương Tuấn Khải không dám quay đầu, tập trung đạp xe nhưng lại chẳng muốn chạy nhanh, chỉ cần hắn xoay lại là có thể nhìn thấy gương mặt tràn ngập sức sống của người kia, người đã sắp trút bỏ vẻ lạc lõng cô độc luôn hằn sâu trong đáy mắt, trở thành dáng vẻ một người bình thường nên có.

Vương Tuấn Khải hắn, sẽ không bao giờ hối hận về quyết định mình đã làm.

Cửa hiệu thuốc dường như là đóng cửa sớm, trong nhà cũng có mùi thức ăn ngào ngạt bay ra, nhưng theo kinh nghiệm nhà bếp hai đời của Vương Nguyên, cái mùi này nhất định không xuất phát từ tay của một người biết nấu ăn.

Cậu và Vương Tuấn Khải vừa đi đến sân nhà, chưa kịp vuốt đầu chó đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh vọng tới từ nhà bếp. Chẳng đầy năm giây sau, Vương Tiên chạy toé khói ra ngoài như ma đuổi, vừa chạy vừa mắng hai tiếng "xúi quẩy", nhác thấy bóng Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đứng chình ình giữa sân nhà, anh ta sợ ngây người: "Chúng bây đã nghe được đến đâu rồi?"

"Chỉ mới về." Vương Tuấn Khải không thích đùa: "Anh sắp làm ra kỳ tích gì nữa vậy?"

"Đừng nói nữa." Vương Tiên không thèm quan tâm lời mỉa mai của em trai, tức tới độ nghiến răng ken két: "Tên quỷ yêu kia lại tới!!!"

Lần đầu tiên Vương Nguyên trông thấy Vương Tiên tức giận đến mức không thèm giữ hình tượng băng thanh ngọc khiết không ăn khói lửa nhân gian của mình, gọi thẳng mặt người nào đó là "tên quỷ yêu", thầm khâm phục xen lẫn hiếu kỳ không biết người nọ là thần thánh phương nào lại có thể khiến Vương Tiên chả thiết nguỵ trang.

Cũng không lâu lắm, cậu trông thấy một người mặc vest đen chạy ào ra từ nhà bếp. Đầu tóc gã không rõ là bị cái gì thổi tung, còn dính chút vỏ đậu phộng rang cháy khét; áo vest trên người đầy bột mì, trên cổ tay còn dính lòng đỏ trứng gà, giày thì toàn là cà phê rang – trừ việc mặt mũi vẫn còn nguyên vẹn ra, nhìn người nọ chẳng khác gì nạn nhân vừa trải qua cuộc chiến mẫu giáo, bao nhiêu là bão táp cuồng phong đều ập lên người đối phương bằng cách thức dã man nhất.

Người nọ vừa thấy Vương Tiên là lân la nhào tới, nhưng bị đá ra không thương tiếc nên chỉ có thể uất ức rưng rưng đứng một bên: "Tiên Tiên à. . ."

"Đủ, đủ." Vương Tiên ra hiệu cho gã dừng: "Cái bếp thế nào rồi?"

"Đã dọn xong rồi, em đừng mắng anh nữa." Người nọ rụt cổ, tội nghiệp báo cáo: "Anh chỉ là muốn xuống bếp làm đồ ăn ngon cho em thử. . ."

Vương Tiên ngắt lời: "Anh giỏi nhất là làm cái gì?"

Người nọ: ". . .Làm chủ tịch tập đoàn."

Vương Tiên: ". . .Vậy đó, nên hãy quay về tiếp tục làm chủ tịch của anh đi."

Người nọ cuống lên: "Không, hãy để anh ở lại đây đêm nay, mẹ đã đóng băng tài khoản ngân hàng của anh rồi. . .!"

"Ở cái tỉnh này thiếu gì bất động sản đứng tên anh, không lo chết đói."

"Nhưng chúng nó đâu ấm áp như em. . ."

"Chúng nó có giá trị hơn tôi."

"Anh lại chẳng thể thơm chúng nó được."

Vương Nguyên kinh hoàng nép mình sau lưng Vương Tuấn Khải, tán tỉnh công khai trước mặt trẻ vị thành niên là tội ác muôn đời!

Có vẻ Vương Tuấn Khải đã quen cảnh hai người bên kia kì kèo nhập nhằng lôi kéo cùng nhau, tỉnh bơ như không đưa Vương Nguyên vào phòng khách, dặn cậu đừng đếm xỉa gì đến bọn họ, hai người họ cầm dao xiên nhau cũng không cần để ý.

Vương Nguyên hiếm khi gật đầu đồng tình, yên lặng ngồi ăn bánh của Vương Tuấn Khải cho, sau đó thấy hai người kia chuẩn bị dời trận địa đến gần mình thì lập tức chạy vào phong bếp. Vương Tuấn Khải đứng tần ngần trước cái lò lớn, tay cầm một chiếc nồi to có thể chứa đủ một người, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm lỗ thủng to đùng dưới đáy nồi, dường như đang suy tư xem rốt cuộc hai người kia đã sáng tạo kỳ tích gì đến nỗi hỏng nồi như vậy.

Vương Nguyên xắn tay áo rửa rau, kinh sợ nhìn hắn cắt thịt phập phập phập, nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta không cho bọn họ ăn là được."

Vương Tuấn Khải dừng động tác trên tay, liếc cậu một cái, khoé môi hơi cong lên, tiếp tục xử lí nốt mớ thịt bò thành lát mỏng dính: "Được."

Sau khi bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, Vương Nguyên cũng không nghe tiếng hai người kia tranh cãi nữa, chẳng biết bọn họ đi đâu mất, trong nhà yên ắng vô cùng. Cậu không thích sự im lặng tuyệt đối, bèn tìm chủ đề nói chuyện: "Tôi có vinh hạnh được biết cao nhân nào là người truyền thụ bí kíp nấu lẩu cho cậu không?"

Thật lâu sau cậu mới nghe Vương Tuấn Khải đáp: "Một người rất quan trọng với tôi."

Vương Nguyên gật gật đầu, cậu có thể đoán được đó là cha mẹ hắn. Cậu gắp một miếng thịt nhúng lẩu, bất ngờ kinh ngạc không nghĩ tới Vương Tuấn Khải thực sự rất có khiếu, tấm tắc không ngừng. Sau khi giải quyết xong bữa tối, Vương Nguyên một lần nữa chọn nghỉ lại nhà Vương Tuấn Khải, bởi vì thi xong nhà trường có cho học sinh nghỉ một khoảng thời gian ngắn để về nhà vui chơi, Vương Tuấn Khải đề nghị ra ngoài dạo chơi.

"Cậu hình như rất thích đi chơi dã ngoại." Vương Nguyên chống cằm mở TV, chuyển đến những kênh thế giới động vật. Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh chỉnh lý một số thuốc men mà Vương Tiên ném lung tung trong tủ, không quay đầu nói: "Ra ngoài thông khí nhiều mới tốt."

Vương Nguyên trời sinh thích ru rú trong nhà, không hiểu lắm tư duy của người mê vận động thể thao, nhưng cũng gật gù: "Cậu cảm thấy nơi nào tốt?"

"Phía sau trường chúng ta có một con sông nhỏ, băng qua sông là đến thảo nguyên xanh."

Vương Nguyên không biết chuyện này, bắt đầu hứng thú: "Ban đêm có thể đốt lửa trại không?"

"Có thể, nhưng phải dập trước khi đi ngủ."

"Chà, bầu trời đêm ở đó chắc là đẹp lắm, nhiều sao để ngắm chứ?"

"Nhiều." Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Cậu muốn đi chung không?"

Vương Nguyên vốn là tò mò, nhưng nhớ đến kế hoạch tìm đến nhà họ Dung, cậu uyển chuyển cự tuyệt: "Chắc để hôm khác, tôi có một số việc phải giải quyết."

"Được, hẹn cậu dịp khác." Vương Tuấn Khải đẩy tủ thuốc vào sát tường, quét dọn xong xuôi rồi chỉ chỉ tầng thượng: "Cậu có muốn lên đó ngắm sao không?"

Vương Nguyên: ". . ." Không hiểu sao cảm thấy nếu từ chối vẻ mặt mong chờ của hắn là một chuyện xấu xa.

Cậu gật đầu, nhịn không được bật cười bẽn lẽn: "Alpha nào cũng tốt bụng giống như cậu sao?"

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải nghe không rõ, Vương Nguyên lại không chịu lặp lại, vừa rồi cậu buột miệng thốt ra, ngẫm lại câu nào có phần nhạy cảm.

Như thể cậu đang tán tỉnh hắn vậy!

Vương Nguyên yên lặng lui xuống bếp rửa chén, ngoan ngoãn theo hắn lên sân thượng xem sao trời. Không phải là cậu có ham muốn nghiên cứu thiên văn học uyên thâm gì, Vương Nguyên chỉ đơn giản là hưởng thụ bầu không khí trong sạch ở trên cao, cùng với cảm giác bản thân nhỏ bé dưới bầu trời bao la, chân chính cảm nhận tự do trong tầm tay.

Bầu trời hôm nay cũng có rất nhiều sao, khiến Vương Nguyên bất giác nhớ đến một chuyện đời trước. Khi đó cậu vừa tròn mười lăm tuổi, cũng từng ôm mộng sẽ tìm một người bạn gái để cùng ngắm sao trời, đáng tiếc là điều kiện sinh hoạt không cho phép, cậu càng khép kín chính mình không để cho ai đến gần, cuối cùng chỉ có thể mơ ước đến chuyện rời khỏi thành phố ấy để làm lại từ đầu, nhưng rồi cậu bỏ mạng ngay vào thời khắc không ai ngờ tới.

Hiện giờ đã có người chịu ngắm cùng cậu, còn nấu lẩu cho cậu ăn, giúp cậu không ít chuyện. . . Đối phương tên là Vương Tuấn Khải, có một khuôn đúc với người em trai cậu tránh né, thường thường sẽ làm ra vài hành động không hợp tuổi tác, cũng thường thường khiến Vương Nguyên có cảm giác an tâm khi ở cạnh bên.

Cậu rối rắm một lúc lâu, thấy hắn chỉ im lặng ngắm sao trời, không kiềm được thở dài. Thôi, chuyện này hãy cứ để thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu là không được, chối bỏ cũng không được.

"Tâm trạng không vui à?" Vương Tuấn Khải đột nhiên nói, chìa ra cho cậu một cây kẹo mυ'ŧ.

"Kẹo mυ'ŧ vị chanh à?" Vương Nguyên bình tĩnh nhận lấy: "Cảm ơn nhé."

"Tôi còn có vị táo, dâu, việt quất và chocolate." Hắn xoè tay ra, như làm ảo thuật mà biến hoá ra một nùi kẹo mυ'ŧ đủ màu, làm cho Vương Nguyên kinh ngạc: "Cậu có túi thần kỳ của Doraemon ư?! Cái gì cũng có cả."

"Chỉ có những thứ mà người ta đang cần." Vương Tuấn Khải bâng quơ đáp, như có như không liếc Vương Nguyên một cái, rồi quay đầu nhìn lên cao: "Chỗ đó là chòm Virgo,Virgo sẽ có hình dạng trông như một cô gái xuân thì, mang trong mình sự kiêu ngạo và xinh đẹp chỉ bản thân mới có."

Vương Nguyên sững sờ: "Cậu còn biết chiêm tinh học?"

". . .Chúng ta nên đi ngủ sớm."

"Ha ha!"

Kết quả là hai người trò chuyện suốt đêm, đến gần sáng mới lọ mọ chui vào giường, ngả đầu là gục đến tận trưa hôm sau.

Vương Tuấn Khải đến tìm Vương Nguyên ăn trưa, ngoài ý muốn phát hiện cậu ngủ say quá, di động trên đầu giường rung bần bật cũng không biết. Vốn là hắn không có thói quen đυ.ng đến vật tư cá nhân của người khác, nhưng vô tình trông thấy người gọi đến là Tô Kiều, hắn hơi hơi nhíu mày.

Hắn không biết Vương Nguyên đang nghĩ gì, nhưng quan hệ giữa cậu và Tô Kiều vẫn còn bằng phẳng thì hắn không tiện xen vào. Vương Tuấn Khải vừa xoay người đi, đúng lúc nhìn được đoạn tin nhắn ngắn hiển thị trên màn hình.

Hết Chương 17

Viết từ tối hôm qua mà cày xong game không nhớ đăng == !!!