Bệnh của Vương Nguyên đến nhanh đi nhanh như một cơn lốc, chiều hôm đó cậu đã được trả về ký túc xá trong tình trạng tỉnh táo, tối còn đến lớp tự học dự thính buổi giảng thử đầu tiên của giáo viên mới.
Tô Kiều ngồi trên ghế nhúc nhích không yên, lo lắng Vương Nguyên đang học thì gục ngã, xác nhận bảy, tám lần rằng cậu không có vấn đề gì mới tạm thời án binh. Vương Nguyên không thể hiểu được tại sao cậu ta lại có vẻ nghiêm trọng đến vậy, hỏi thì cậu ta không chịu nói, giả vờ quay lơ dán mắt lên bục giảng.
Người chủ trì hôm nay là một thầy giáo mới tới trường không bao lâu, vừa mới trải qua giai đoạn khảo hạch đầu tiên nên có phần sốt sắng, lúc nói chuyện hơi chút căng thẳng, cũng may là học sinh nơi này đều là người thông minh, học một hiểu mười.
Trừ Vương Nguyên và Tô Kiều.
Tô Kiều nhìn thiên tự trên trang sách, cảm thấy mình đang nhìn một loại chú văn nguyền rủa chứ không phải công thức, đặc biệt là mấy cái định lý nối tiếp có liên quan đến nhau, nghe chẳng khác gì tiếng nước ngoài. Cậu ta ảo não vò tóc thành một nùi rối bời, hoảng hốt tưởng rằng chỉ có bản thân đi lùi với thế hệ, nắm chặt tay Vương Nguyên rêи ɾỉ: "Một dòng chữ làm khó anh hùng!"
Vương Nguyên liếc cậu ta một cái: "Chúng ta có nên tìm người bổ túc không?"
"Biết tìm ai bây giờ? Mọi người đều bận học." Quan hệ bạn bè của Tô Kiều với bạn cùng lớp không tốt lắm, càng đừng nói đến kẻ lập dị như Vương Nguyên. Hai tên nam sinh trừng nhau trong chốc lát, không hẹn cùng nghĩ đến Vương Tuấn Khải.
"Không thể lại làm phiền cậu ta." Vương Nguyên thì thầm: "Cậu ta đã giúp tôi rất nhiều."
"Chính vì vậy nên mới càng phải nhờ vả!" Tô Kiều sốt sắng hẳn lên: "Cậu mất trí nhớ mà, cậu có lý do chính đáng!"
"Như vậy là lợi dụng."
"Trả công là được." Tô Kiều sắc bén nói: "Chúng ta có thể cho cậu ta cái gì cậu ta muốn!"
". . ." Không thể sa đoạ như thế.
Vương Nguyên chần chừ một chút, lại nghe thầy giáo mới tuôn một tràng chú ngữ, đành phải chấp nhận: "Chúng ta nên đem chút quà cáp hiếu kính."
Tô Kiều gật đầu cái rụp, ai ngờ gật quá mạnh, đầu cậu ta đυ.ng vào bàn đánh "cốp" một tiếng. Thầy giáo mới như có tật giật mình run bắn lên, nhanh như chớp lia mắt về phía bên này một cái rồi giả vờ quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Nguyên: "?"
Tiết tự học kết thúc trong sự nhàm chán, bởi vì Vương Nguyên không có căn bản về môn học này cho nên bước đi khá là bấp bênh. Cậu ôm cặp sách cùng Tô Kiều ra khỏi phòng học, đi được một bước là bị cậu ta ghì lại: "Sao vậy?"
"Tôi muốn đi WC." Tô Kiều đỏ mặt nói: "WC tầng chúng ta có ma mà, cậu nhớ không?"
". . .Đó là Dung Chân Chân."
"Tôi không ngửi thấy mùi của cô ta, nhất định là vì cậu muốn trấn an tôi nên mới nói vậy!"
Vương Nguyên chỉ cho rằng khi ấy Tô Kiều sợ mất vía nên không chú ý đến, cũng chiều lòng đứng chờ cậu ta đi WC, ai ngờ Tô Kiều vào chưa được bao lâu đã hét lên thảm thiết, lao ra ôm chặt lấy cậu như gấu ôm cây: "Ma!!! Có ma!!!!!!!"
Vương Nguyên tháo cậu ta ra đặt ở một bên, bước vào WC tối như hũ nút. Không biết là đèn điện bên trong gặp vấn đề gì, cậu bật mãi không lên, đành phải dùng đèn di động chiếu sáng, không tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi: "Không có gì cả. . . Tô Kiều, đừng nắm quần tôi."
Tô Kiều: "Không, có ma thật mà. . .!!"
Vương Nguyên mặt không cảm xúc rọi đèn vào mặt đối phương: "Cho nên cậu không muốn đi WC nữa?"
". ..Muốn."
"Đi đi, tôi canh cho."
"Lỡ đang đi thì ma thò đầu vào phòng WC sao?"
". . . Ma không thích nhìn trắng trợn như vậy đâu, cùng lắm là nấp ở một góc nào đó nhìn trộm thôi."
". . ." Tô Kiều muốn té xỉu. Cậu ta nắm chặt lưng quần, run run nhìn khắp ngóc ngách trong phòng, sau cùng vẫn là không nhịn nổi mới cắn răng bước vào, nhưng chẳng dám đóng kín cửa: "Đừng bỏ tôi lại một mình nha."
Lần này lại rất là suôn sẻ, tiếp sau đó không xảy ra chuyện gì bất thường. Tô Kiều như được đại xá chạy ù về phòng ký túc xá, thở dài: "Không biết ma nữ đó là ai, tại sao cứ lởn vởn ở gần tôi, chẳng lẽ vì tôi quá đẹp khiến cô ta u mê?"
Vương Nguyên vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, chỉ là chuyện xuyên không còn xảy ra trên người cậu, trên đời này thiếu gì bí ẩn mà người ta không biết, vì vậy cậu cũng cẩn thận ngồi xuống: "Cậu có làm chuyện thất đức gì không?"
Tô Kiều chột dạ: "Không có đâu? Tôi chỉ là hơi nhiều chuyện một chút, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ai. . ."
Vương Nguyên nghĩ ngợi, hỏi tiếp: "Cậu có mang thứ gì không phải của mình về đây không?"
Tô Kiều lắc đầu nguầy nguậy, rồi như không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, vội vàng lấy cớ qua phòng bên cạnh mượn bài tập, nhanh nhẹn chạy mất. Vương Nguyên liếc bóng lưng tẩu thoát của cậu ta, thoáng ngẫm nghĩ rồi nhắn tin cho Vương Tuấn Khải: [Trên đời này có ma không?]
Rất lâu sau chưa thấy Vương Tuấn Khải đáp lại, cậu cầm khăn đi WC rửa mặt, trên đường có gặp không ít học sinh líu ríu nói chuyện, đều đang nói về Dung Chân Chân.
"Nghe nói lúc trước gia cảnh Dung Chân Chân rất khá, nhưng không biết vì nguyên do gì gia đình lại phá sản, sau đó đi nước ngoài tạm lánh, mới trở về nước khoảng đầu năm nay." Một nữ sinh than thở: "Hình như là có liên quan đến chuyện con ngoài giá thú, không biết cô ấy có phải là con ngoài giá thú không."
"Đừng nói bậy, Dung Chân Chân là con chính quy, chính miệng cô ấy nói như vậy." Người khác phản bác: "Nghe đâu là do sự xuất hiện của một đứa con nuôi trong gia đình, mới ảnh hưởng đến kinh tế."
"Nếu biết ảnh hưởng đến kinh tế thì còn nuôi làm gì, nói nghe có mâu thuẫn không?" Nữ sinh nọ nhíu mày: "Cậu biết cái gì thì nói rõ ra xem nào?"
"Tôi chỉ nghe phong phanh thôi, rằng trước kia Dung Chân Chân bị bắt cóc thất lạc gia đình, gia đình vì nhớ nhung con gái nhiều mà lại không tìm được nên nhận nuôi một đứa bé có dung mạo tinh xảo đáng yêu khá giống cô ấy. Nuôi được nhiều năm thì Dung Chân Chân được phát hiện, đứa bé kia hiển nhiên trở thành người thừa trong gia đình, làʍ t̠ìиɦ làm tội đòi phân chia tài sản, nhưng không thành công nên cố ý phá huỷ danh tiếng gia đình bằng cách tung tin đồn nói công ty nhà bọn họ làm ăn không hợp pháp."
"Cái gì mà éo le vậy! Thiệt hay giả?!"
"Tôi làm sao biết được. . .! Nhưng hình như đứa bé đó bây giờ cũng đang học trong trường Ánh Dương đấy. . ."
Đám người kia đã đi xa, nhưng cuộc bàn tán vẫn còn theo gió lăn tăn trong đầu Vương Nguyên. Con nuôi, gia cảnh khá giả, tranh chấp tình cảm, giằng co giữa máu mủ ruột rà và người dưng bên mình lâu năm – trùng hợp, thật giống cuộc đời kiếp trước của cậu.
Cậu cũng là con nuôi, cũng là cô nhi được mang ra đời, cũng là kẻ thay thế cho sự tồn tại của người khác, mà vật thay thế thì sẽ chẳng bao giờ có thể sánh bằng hàng thật. Chuyện đời trước như đèn kéo quân chạy dọc theo suy nghĩ của Vương Nguyên, ám ảnh cậu đến từng giấc ngủ, nhưng vì đã quá quen với chuyện này nên Vương Nguyên không biết mệt mỏi, dù sao có mệt mỏi cũng chẳng biết làm cách nào thay đổi.
Cậu quay lại phòng lúc hơn mười giờ đêm, Tô Kiều vẫn còn chưa trở về, di động của cậu ta lập loè sáng đèn trên bàn, dường như là có người liên tục gửi tin nhắn tới. Vương Nguyên không chú ý lắm, mở sách ra bắt đầu ngẫm lại lời thầy giáo giảng hôm nay, ngồi một lúc lâu không vào được chữ nào mới cẩn thận nhắn tin cho Vương Tuấn Khải: [Cậu có bận gì không?]
Vẫn không thấy hắn trả lời, Vương Nguyên buồn chán ném sách lên giường, nhét vào gối đầu, nếu đêm nay có thể nằm mơ ra cách giải bài tập thì tốt quá. Cậu lắc lư đi ra hành lang, muốn hóng gió một chút cho đỡ ngộp, thì thấy được ánh sáng loé lên trong WC.
Đèn đã tắt từ lâu, bên trong nhà vệ sinh tối hù đen kịt đột nhiên có tia sáng truyền ra, người bình thường ai cũng nghĩ là có kẻ đang sử dụng WC, nhưng không biết có phải mấy ngày nay bị Tô Kiều tiêm nhiễm tư tưởng duy tâm hay không, Vương Nguyên lập tức nghĩ đến chuyện: có khi nào thật sự là ma?
Cậu chậm rãi thăm dò, đi vào WC. Ánh sáng lại loé lên một chút, như ngọn đèn mờ hấp dẫn con thiêu thân, lôi kéo người ta tiến vào bên trong, xem xem rốt cuộc là yêu quái phương nào hoành hành bá đạo. Vương Nguyên đẩy cửa bước vào, đôi mắt quen với bóng tối của cậu trông thấy một cái bao tải đen ngòm nằm ở góc phòng. Chiếc bao phình to đến độ có thể chứa lọt một người trưởng thành, và. . .nó còn đang nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên của Vương Nguyên là có chuột, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích văng vẳng khắp nhà vệ sinh, nhíu mày lầm bầm: "Có người hẹn hò hay gì?"
Bao tải: ". . ."
Cậu lắc đầu: "Sao không tìm địa điểm hẹn hò nào lý tưởng hơn, WC có gì vui?"
Bao tải: ". . ."
Tiếng cười im bặt, như là giận dữ vì thái độ hời hợt của Vương Nguyên, bao tải ngã lật ra sàn nhà, trên miệng bao lộ một nhúm tóc đen ngòm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác. Vương Nguyên đứng im một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy có động tĩnh gì nữa mới lùi ra sau, từ từ dịch khỏi WC.
"Cứu. . ." Trong bao tải vọng ra tiếng kêu yếu ớt: "Cứu tôi. . ."
"Là người sao không nói sớm." Vương Nguyên thì thầm.
Bao tải: ". . .Cứu."
Cậu chọt thủng một chỗ trên miệng bao, xé rách rồi mở bao tải ra, ngoài ý muốn phát hiện người nằm bên trong chính là bạn cùng phòng nhà mình, đang thoi thóp kiệt sức thở như cá chết.
"Tô Kiều?"
"A. . ." Tô Kiều nức nở một tiếng, mơ màng mở mắt, vừa trông thấy Vương Nguyên liền ré lên một tiếng: "Có ma!!! Ma giấu tôi vào bao tải!!!!!"
. . .
Sự kiện WC tầng sáu có ma trở thành chủ đề nóng trên diễn đàn, các bài thuyết âm mưu về Vương Nguyên đều bị gỡ xuống, những câu chuyện tâm linh huyền bí bắt đầu được đưa lên mỗi ngày.
Có người nói ký túc xá Omega trước đây từng là nghĩa trang công cộng, vì muốn thi công nhanh chóng nên nhà thầu quyết định san lấp một thiểu số mộ địa quá sâu, làm cho thần nhân cộng phẫn, làm phép tế yểm nguyền rủa mảnh đất này. Có người bàn về truyền thuyết đô thị gần gũi hơn, một Omega nữ nào đó vì yêu không thành mà phẫn nộ tự sát treo cổ trong WC, thề sẽ ám tất cả những kẻ bước vào WC.
Lại có người chủ trương khoa học đi đầu, phản đối mê tín dị đoan, ma cỏ cái gì đều là giả, thủ phạm chân chính chắc chắn là học sinh trong trường, vì muốn đùa dai hoặc là trả thù cá nhân, mọi người không nên tin vào mấy câu chuyện ma nhảm nhí. Bình luận này được nhiều người ủng hộ, đặc biệt là các Alpha theo chủ nghĩa hiện đại, sự tồn tại của "ma quỷ" với bọn họ là thứ không thể nắm bắt được, tốt nhất nên loại ra khỏi đầu Beta và Omega.
"Tham vọng chiếm hữu của Alpha cao như vậy?" Vương Nguyên vừa đọc bình luận vừa kinh ngạc, Cassey gật gật đầu: "Đại đa số Alpha đều có máu che chở người khác, muốn làm anh hùng trong mắt đối phương, gây ấn tượng tốt để được tuyên dương, trở thành tâm điểm chú ý của Beta Omega thậm chí là Alpha khác."
Vương Nguyên bất giác nghĩ đến Vương Tuấn Khải, hình như không giống lắm?
Cassey liếc cậu một cái: "Đương nhiên cũng sẽ có vài trường hợp ngoại lệ, không muốn nổi tiếng, chỉ thích sống trong thế giới của bản thân. Cũng có một số Omega muốn đứng ở đỉnh nhân sinh, sẽ tham gia vào các hoạt động mà chỉ có Alpha làm được, còn vào trường quân đội, bước lên vị trí thống lĩnh."
Vương Nguyên thấy mắt cậu ta sáng lập loè, đã hiểu: "Khát khao cả đời của cậu đấy à?"
Cassey im bặt, quay mặt sang chỗ khác: "Nhưng đã không còn cơ hội thực hiện nữa rồi."
"Sao lại không?"
Giọng nói mềm mại nhưng tràn đầy sức sống của Dung Chân Chân vang lên ngay sau lưng bọn họ. Nữ sinh này ngày hôm nay vẫn như trước đây, toả ra hào quang sinh lực tràn trề, loá mắt quần chúng: "Chỉ cần đam mê vẫn còn âm ỉ cháy là vẫn còn có thể thắp đuốc mà đi."
Vương Nguyên hơi nhướng mày.
"Tôi của trước kia cũng từng suy sụp một đoạn thời gian dài, nhưng chưa từng từ bỏ mục tiêu, mãi không ngừng cố gắng, không thể làm gì khác thì chỉ có thể cố gắng, cho đến khi có thể nắm bắt thứ mình muốn." Dung Chân Chân mỉm cười: "Cuối cùng tôi cũng đã đạt được ý nguyện."
Vương Nguyên thầm nghĩ, tiền đề là phải có mục tiêu, người đánh mất mục tiêu thì làm gì còn động lực mà cố gắng.
Hết Chương 9