Lisa lúc này mới đến bên cạnh, khụy chân xuống để vừa tầm với nàng, dùng tay mình nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rơi của ai kia mà trách móc:
- Li tạo bất ngờ cho em, em không vui sao mà lại khóc thế này?
Chaeyoung sụt sùi đáp lại:
- Không có, là em đang hạnh phúc thôi. Lisa, cảm ơn vì tất cả, em không biết phải làm gì để xứng đáng với những gì Li dành cho em.
Lisa mỉm cười xoa đầu nàng:
- Ngốc quá, làm em hạnh phúc là nhiệm vụ mỗi ngày của Li, em không cần phải làm gì để xứng đáng vì đơn giản chỉ một mình em mới có thể nhận được những điều đó từ Li.
Mẹ Lisa đứng cạnh đó liền gõ vào đầu cô:
- Đồ bất hiếu, có bao giờ con nói với mẹ như vậy không hả?
Jisoo phía trên cũng tặng cô thêm một cái cốc rõ đau:
- Nhìn xem Lisa, ở đây có cả người già và kẻ cô đơn, đâu phải ở nhà riêng hai đứa đâu mà nói mấy lời buồn nôn đó hả.
Irene cũng xen vào:
- Em nhờ mọi người tạo ra bữa tiệc này cùng em, ấy vậy mà không một lời cảm ơn còn ngồi đó mà phát cẩu lương à?
Lisa nhăn mặt rồi đáp lại:
- Yah! Em mời mọi người ăn thoải mái được chưa.
Seulgi nghe vậy liền vỗ tay tán thành:
- Chờ có vậy, nhập tiệc thôi.
Mọi người cũng kéo nhau trở lại bàn ăn để chuẩn bị khai tiệc. Ai nấy đều vui vẻ thưởng thức món ăn cùng trò chuyện, giờ phút này chẳng có khoảng cách về tuổi tác hay địa vị, họ như một gia đình thật sự, cùng nhau tận hưởng không khí ấm áp vô giá này. Chaeyoung dù chẳng nhìn thấy nhưng nàng chắc chắn cảm nhận rõ nét cái không khí hiện tại, không khí màu hồng mà nàng từ lâu đã đánh mất. Mọi người thì đã quá quen thuộc, chỉ có Red Velvet cùng các bạn fan là được một màn rửa mắt bởi những hình ảnh chân thật hiện tại mà thôi. Một Lisa đậm chất, cool ngầu trên sân khấu giờ như một bà mẹ trẻ đảm đang chăm sóc cho Chaeyoung, từng động tác chuẩn xác không có một nhịp thừa, ánh mắt ôn nhu kiên định nơi gương mặt nàng, nụ cười luôn hé trên môi và kéo rộng ra mỗi khi Chaeyoung gật gù khen ngon một tiếng. Lisa thuần thục đút ăn, lau miệng rồi lại lấy nước cho nàng uống, mọi thứ hoàn hảo đến nỗi chẳng chút vết bẩn nào bám được vào người Chaeyoung, mặc cho cuộc trò chuyện rôm rả, mặc cho mọi người góp vui vài bài bát Lisa vẫn im lặng, tập trung mọi sự chú ý cho Chaeyoung như thể nơi đây chỉ có hai người. Jisoo liếc mắt một cái rồi quay sang Jennie thì thầm:
- Nini, em xem Chaeyoung không nhìn thấy thì không nói đi, còn Lisa hai mắt sáng trưng như thế mà xem chúng ta như không khí vậy.
Jennie chỉ mỉm cười đáp lại, nụ cười của yên tâm và mãn nguyện, Jennie tự nói với chính mình "Chaeyoungie, chúc mừng em đã tìm được bến đỗ cuối cùng của đời mình, không là Lalisa thì chẳng ai xứng đáng cùng em cả. Chị vui khi thấy em như ngày hôm nay, em còn nhớ bức thư em gửi chị ngày chúng ta chia tay chứ, em đã hạnh phúc và cũng đến lúc chị chọn hạnh phúc cho bản thân mình rồi." Jennie không nhìn sang mà bàn tay khi nào đã đan vào tay Jisoo, đến giờ Jennie mới nhận ra bàn tay cả hai cũng vừa vặn lắm nhỉ. Jisoo giật mình nhìn xuống rồi trợn mắt nhìn sang Jennie nhưng chỉ thấy ý cười trong đôi mắt nàng, Jisoo cũng vô thức mỉm cười theo rồi để nguyên hai bàn tay sưởi ấm nhau như thế.
Bữa ăn kết thúc, Lisa mới lên tiếng:
- Cảm ơn mọi người vì ngày hôm nay rất nhiều. Tuy nhiên ngoài việc chúc mừng debut của Chaeyoung cũng như Blackpink thì còn có một lý do khác nữa.
Lisa dừng lại rồi nắm tay Chaeyoung khi mọi người đổ dồn ánh mắt thắc mắc về phía cô:
- Đây là buổi tiệc chia tay, ngày mai tôi sẽ đưa Chaeyoung sang nước ngoài để điều trị. Tôi hứa khi trở về sẽ mang lại cho mọi người một Chaeyoung của ngày trước.
Chaeyoung có chút ngạc nhiên bởi câu nói này của Lisa, nàng rõ ràng có đồng ý điều này cùng cô nhưng tại sao Lisa lại đưa ra mọi quyết định mà không hỏi ý nàng, hơn nữa là ngày mai hôm nay mới nói không phải gấp quá sao. Không chỉ Chaeyoung mà mọi người có mặt cũng ngạc nhiên không kém, bà Park là người lên tiếng đầu tiên:
- Không được, hai đứa sang đó có chuỵên gì rồi sao, Chaeyoung phải ở với ta, làm sao có thể đi xa như vậy.
Ông Park cũng nói:
-Ta không phản đối chuyện hai đứa nhưng vấn đề này là không được, con mang Chaeyoung đi rồi ai quản, ở đây còn có mọi người giúp đỡ, sang đấy thì lấy ai khi cần.
Lisa ánh mắt vẫn kiên định đáp lại:
-Xin hai bác yên tâm, con biết phải chăm sóc em ấy như thế nào. Cứ ở đây mãi tốc độ phục hồi của em ấy quá chậm, con không can tâm cứ để Chaeyoung như vậy, con không mệt mỏi khi chăm sóc em ấy nhưng con mệt mỏi khi mỗi ngày nhìn người mình yêu không ổn mà bản thân vô dụng không làm được gì.
- Nhưng mà...
Ông Park định nói tiếp nhưng Chaeyoung đã cắt lời:
- Con sẽ đi cùng Lisa, mọi người nhất định phải chờ con trở về.
Lisa nghe vậy mỉm cười hài lòng, bàn tay siết bàn tay nàng như lời cảm ơn. Alice lúc này cũng cất tiếng:
- Được rồi, Lisa cũng không còn trẻ, con nghĩ em ấy biết mình phải làm gì. Appa, con gái đã gả đi rồi còn tranh giành làm gì?
Ông Park nghe xong giận đỏ mặt:
- Gả cái gì? Ta mà thèm tranh giành với Lisa.
Mọi người nghe ông Park nói liền phá ra cười, bầu không khí lại nhẹ hẫng trở lại, ai cũng gửi lời chúc cho chuyến đi của cả hai thành công và hứa sẽ đợi Chaeyoung trở về trong trạng thái khỏe mạnh nhất. Kết thúc buổi tiệc, nhiều lời nài nỉ Chaeyoung hát tặng mọi người, lúc đầu nàng từ chối nhưng các fan bên dưới lại tỏ ý mong chờ nên cuối cùng Chaeyoung đã nhận lời. Nàng khẽ nắm tay Lisa bên cạnh để lấy thêm động lực, mặc dù chỉ là người quen xung quanh nhưng Chaeyoung vẫn cảm thấy như lần đầu tiên nàng được trình diễn một bài hát trước mặt mọi người vậy, cảm giác rộn ràng xen lẫn hồi hộp cùng hạnh phúc. Chaeyoung nhẹ nhàng cất tiếng hát của ca khúc You and I, 15 năm trôi qua giọng hát ấy chỉ ngọt ngào hơn chứ chẳng chút thua kém nào, Chaeyoung hòa mình vào ca khúc, nàng hát bằng cả tâm hồn. Cả căn phòng lắng đọng thả trôi vào bản ballad ngọt ngào ấy, họ cũng vậy, đã bao lâu rồi mới có thể nghe trực tiếp Chaeyoung hát như thế này, thoáng chút không khí ủy mị tràn ngập nơi đây, những con người yếu đuối lại khẽ rơi một giọt nước mắt.
Lisa đưa Chaeyoung trở về từ buổi tiệc. Cô đặt nàng lên giường rồi mau chóng đi chuẩn bị hành lý cho cả hai. Chaeyoung cất tiếng khi nghe âm thanh kéo vali của Lisa:
- Khi nào chúng ta sẽ đi?
Lisa vẫn tập trung vào công việc đáp lại:
- Sáng mai chúng ta sẽ đi, Li có quen một người bạn bên Mỹ, anh trai cô ấy là bác sĩ giỏi ở bệnh viện New York, Li có nói tình trạng cùng gửi hồ sơ bệnh án của em qua đó rồi, anh ta nói sẽ cố gắng hết sức.
Chaeyoung im lặng không đáp lại, Lisa thấy vậy liền lên tiếng hỏi:
- Em giận Li vì tự ý sắp đặt mọi thứ sao?
Chaeyoung lắc nhẹ đầu:
- Không có, chỉ là nhanh quá em chưa hiểu kịp.
Lisa bỏ dở việc đang làm, tiến đến ngồi bên cạnh nàng vuốt ve mái tóc:
- Li chỉ muốn máu chóng chữa khỏi bệnh cho em thôi, Li còn một chuỵên quan trọng muốn làm cùng em khi em khỏe lại. Chaeyoungie không muốn sớm nhìn thấy Li sao?
Chaeyoung ngã đầu dựa vào vai cô:
- Chỉ là em sợ một lần nữa thất bại, em sợ suốt đời không nhìn thấy Li cùng mọi người. Thà không hy vọng thì sẽ không phải thất vọng.
Lisa cũng choàng tay ôm lấy nàng, xoa vai mà trấn an:
- Tin Li được không, hãy cho bản thân em cơ hội một lần nữa.
Chaeyoung nghe vậy cũng gật đầu như đồng ý, Lisa hài lòng mỉm cười rồi nói:
- Nhưng mà Li lại rất sợ khi em thấy được rồi thì sẽ bỏ Li mất.
Chaeyoung liền phản bác:
- Li nói gì vậy, sao tự nhiên lại sợ chuyện đó.
- Li sợ em khi thấy được sẽ chê Li già, chê Li xấu rồi bỏ theo một chàng trai bảnh bao nào đó.
Chaeyoung nghe thấy ủy khúc trong câu nói của Lisa liền bật cười đánh nhẹ vào ngực cô:
- Làm sao có chuyện đó được, em hiện tại như vậy Li còn chẳng bỏ em thì làm sao em có thể bỏ Li chứ. Hơn nữa trong mắt em không ai đủ hoàn hảo để thay thế Lalisa được cả.
- Vậy lấy gì làm tin đi, Chaeyoungie lấy gì để đảm bảo câu nói này.
- Li muốn như thế nào?
Chaeyoung vừa hỏi xong Lisa đã lập tức áp môi mình vào môi nàng, Chaeyoung có chút giật mình nhưng cũng mau chóng nương theo chuyển động của người đối diện. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, cả hai lại tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng ngọt ngào mà đối phương mang lại. Lisa chủ động tách khỏi nụ hôn rồi xoa nhẹ má nàng:
- Như vậy là được rồi nè. Chaeyoungie nằm nghỉ đi, Li trở lại soạn đồ cho xong rồi còn làm bữa tối cho em. Chúng ta ngủ sớm để ngày mai còn xuất phát.
Lisa nói rồi đỡ Chaeyoung xuống giường, đắp chăn, sau đó hôn vào trán nàng rồi mới rời đi trở lại công việc khi nãy. Chaeyoung trên giường môi cong lên thành một nụ cười rõ nét. "Lalisa, từ giờ đến cuối đời này em chỉ có thể yêu một mình Li".
Bạn tin không vào một tình yêu đích thực
Giữa cuộc sống đầy dẫy những chông gai
Là lúc hạnh phúc trào dâng nụ cười họ cùng nở
Là lúc cùng cực bi ai đôi tay họ chẳng rời.
TBC