Vì Tớ Luôn Chậm Trễ

Chương 44

- Chaeyoung unnie, về ăn tối thôi. Em tìm chị nãy giờ.

Vâng cô gái lặng lẽ bên hàng tre lúc này chính là Chaeyoung, nghe tiếng trẻ nhỏ quen thuộc, Chaeyoung vội lau khóe mắt, cất đi điện thoại rồi xoay lại nhìn cô bé mỉm cười:

- Sao em lại ra đây?

- Umma em bảo đi tìm unnie về ăn tối, hôm nay umma có làm món cá hồi rất ngon.

Chaeyoung nghe thấy liền mỉm cười chua chát, đó chẳng phải là món ăn mà Lisa rất thích sao, cả tuần rồi Lisa lúc này ra sao, có ăn uống đầy đủ không, có ổn không khi nàng bỏ đi như vậy, Lisa có nhớ nàng như nàng đang nhớ cô không? Bao nhiêu câu hỏi bủa vây trong đầu Chaeyoung đều liên quan đến cái tên Lisa, nàng nhớ cô sắp phát điên lên rồi, nàng lo lắng cho cô mỗi giờ phút trôi qua, nàng chọn cách ra đi như thế này cũng chỉ vì Lisa, nàng muốn mình tàn nhẫn nhất để Lisa hận nàng nhất, phải vì đối với nàng chỉ khi Lisa hận nàng thật nhiều thì Lisa sẽ càng bớt đau khổ, Lisa chỉ được phép đau một lần này thôi còn hơn cùng nàng trong chuỗi ngày tăm tối phía trước.

- Unnie, chị sao vậy?

Chaeyoung thoát khỏi mớ suy nghĩ khi cô bé lắc lư cánh tay nàng, Chaeyoung lắc đầu:

- Chị xin lỗi, chúng ta về thôi.

Nói rồi Chaeyoung nắm tay cô bé rời đi, bóng cả hai khuất dần sau những cành tre cao xanh, bầu trời cũng chuyển sang màu cam đậm, hoàng hôn buông xuống rồi, Li đã buông bỏ được em để tìm ánh bình minh cho mình chưa?

Chaeyoung cùng cô bé bước vào một căn nhà trọ nhỏ, đây là khu nhà nghỉ bình dân hay có thể xem là bé nhất ở đây. Khu nhà nghỉ chỉ có 4 phòng cùng với 1 phòng của chủ nhà. Chủ nhà nghỉ này là một phụ nữ hơn Chaeyoung 10 tuổi, 1 ông lão tóc đã bạc trắng và cô bé xinh xắn con của cô chủ nhà. Họ ngoài công việc chính là làm đồ thủ công từ tre để mang ra chợ bán thì dành 4 căn chồi nhỏ để cho khách du lịch thuê lại. Vì ở đây khá nhỏ và bình dân lại khuất sâu khu vực du lịch nên lượng khách khá ít, chỉ có Chaeyoung và một đôi vợ chồng đứng tuổi đến thuê mà thôi.

Lần đó Chaeyoung rời đi khỏi nhà Lisa rồi bắt tàu đến đây, lang thang khắp nơi cuối cùng chọn nhà trọ nhỏ này làm chỗ tá túc. Nàng yêu cái không gian tĩnh lặng này, nàng thích cảm giác ấm cúng ở đây so với nơi nhà nghỉ to lớn sa sỉ ngoài kia, nơi đông người đó khiến nàng cảm thấy lạc lõng, cô độc đến quặn lòng. Chaeyoung chưa bao giờ đi xa một mình, từ nhỏ nàng có bố mẹ, có chị gái bên cạnh, năm 15 tuổi nàng rời gia đình đến đất nước Hàn Quốc này nhưng nàng không cô đơn quá lâu, Jennie cùng Jisoo và Lisa đã sớm yêu thương nàng và mang cho nàng cảm giác một gia đình thật sự. Sau này nàng có Lisa luôn bên cạnh mình, những lúc cô đi vắng lại có những người chị em thân thiết cạnh bên. Nhưng lúc này nàng chỉ có một mình, nàng nhớ họ, nhớ Lisa, nhớ Jisoo cùng Jennie unnie, nhớ cả Joy, nhớ Hyeri cùng Ashley unnie, đặc biệt nàng nhớ bố mẹ và chị Alice, chắc chắn mọi người rất lo lắng cho nàng nhưng hiện tại Chaeyoung không muốn tiếp xúc cùng ai, nàng muốn tìm một khoảng lặng của riêng mình.

Nơi vùng quê hẻo lánh không mấy điều kiện này chẳng ai nhận ra Blackpink Rosé cả, hôm đó cô chủ nhà chỉ có chút ngạc nhiên khi một cô gái với dáng vẻ sang trọng dù khoát trên mình bồ đồ tối màu che kín cơ thể, trên đầu là chiếc mũ Jacket đen che hơn nữa khuôn mặt nhưng cô dễ dàng nhận ra đằng sau là một gương mặt tuyệt phẩm với mái tóc bạch kim xoắn nhẹ buông xõa ngang lưng, cô chủ nhà nhìn Chaeyoung ngỡ là khách du lịch lạc đường liền kéo nàng vào trong vì trời đã tối. Chaeyoung cũng theo cô vào nhà rồi ngỏ ý muốn thuê một chỗ ở trong vòng 1 tháng. Cô chủ nhà nhìn Chaeyoung có chút thắc mắc vì chẳng ai ở một nơi lâu như vậy nếu không phải đi công tác, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng thuộc hạng sang trọng, giàu có thì sao lại chọn căn nhà nghĩ cũ nát của cô. Chaeyoung thấy cô chủ nhà ngạc nhiên thì chỉ mở túi đặt một sắp tiền vào tay cô:

- Cháu gửi tiền thuê 1 tháng, nếu thiếu cô cứ nói cháu sẽ gửi thêm ạ.

Cô chủ nhà nhìn sắp tiền trên tay không khỏi giật mình, không quá ngoa nhưng nhiêu đây bằng cả thu nhập một năm của gia đình cô, cô lấy vài tờ trong đó rồi gửi phần còn lại cho Chaeyoung:

- Nhiều quá, nhiêu đây là đủ một tháng rồi.

Nếu là Chaeyoung của trước đây nàng đã chẳng ngần ngại trò chuyện với cô chủ nhà, giải thích dong dài văn vở cho đến khi cô nhận lấy số tiền đó nhưng hiện tại Chaeyoung chẳng có chút sức sống nào để cho một cuộc tranh luận, nàng nhận lấy số tiền cô gửi lại rồi nói:

- Cô cho cháu về phòng được không ạ?

Cô chủ nhà gật đầu rồi hướng dẫn Chaeyoung tới một căn chồi nhỏ ở cuối dãy, nàng nhận lấy chìa khóa cảm ơn cô rồi vào trong. Chaeyoung để balo xuống sàn, nàng chỉ mang vài bộ đồ đơn giản và tiền mặt cùng chiếc điện thoại khi rời đi. Chaeyoung thả mình xuống chiếc nệm nhỏ ở góc phòng, nơi đây chỉ có thêm một tấm chăn, một cái gối cùng cây quạt treo tường, Chaeyoung cuộn mình vào sát mép tường chẳng màn đắp chăn dù thời tiết lúc này không quá 20 độ, cái lạnh của không khí sao bằng cái lạnh nơi tâm hồn nàng hiện tại, tư thế này nếu có Lisa bên cạnh cô đã vươn tay ôm lấy tấm eo mảnh khảnh của nàng kéo vào lòng, hôn lên tóc nàng rồi đắp chăn ấm cho cả hai, Chaeyoung khẽ rơi một giọt nước mắt "Lisa, không có Li thì có mười tấm chăn em cũng cảm thấy lạnh buốt".

Trở về với thực tại, Chaeyoung đang ngồi xuống bàn ăn nhìn mọi người cúi đầu:

- Cháu xin lỗi để mọi người phải đợi.

Cả bàn chỉ mỉm cười không trách móc Chaeyoung ngược lại ông lão còn gắp miếng cá to vào chén nàng:

- Không sao, cháu ăn đi.

Chaeyoung cất tiếng cảm ơn rồi mời mọi người cùng dùng. Trên bàn ăn lúc này có 3 người gia đình chủ nhà, đôi vợ chồng lớn tuổi cùng Chaeyoung, vì ít khách nên cô chủ luôn nấu thức ăn cho mọi người mỗi buổi và dùng cùng nhau như gia đình vậy, phút chốc Chaeyoung cảm thấy ấm lòng hơn một chút. Tuy xa lạ nhưng một tuần qua mọi người rất yêu thương nhau, con người nông thôn đẹp ở chữ tình, họ sống thật lòng với nhau, không phân biệt giàu nghèo, không tính toán lợi dụng khiến Chaeyoung cảm thấy cuộc sống vẫn còn chút màu hồng hiện diện. Còn nhớ 3 ngày đầu Chaeyoung đến đây nàng chỉ nhốt mình trong phòng mà khóc không ăn cũng chẳng nói chuyện, nàng chỉ cất tiếng khi tối muộn nhờ cô chủ nhà cho một ly mì và đó là thứ duy trì mạng sống nàng suốt thời gian đó. Đến ngày thứ 4, cô bé con chủ nhà đã đánh bạo gõ cửa phòng nàng, Chaeyoung nhìn thấy cô bé với đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt to tròn liền hình dung như Lisa đang ở trước mặt, nàng bất động đứng nhìn cô bé đến khi em cất tiếng:

- Chị xinh đẹp ơi, cho em vào chơi với chị được không?

Chaeyoung chẳng hiểu sao mình lại đồng ý để đứa bé vào phòng, lại dễ dàng thân thiết với đứa bé, phải chăng vì cô bé quá giống Lisa, gần gũi cô bé như cảm giác Lisa cạnh bên khiến Chaeyoung như được ủi an phần nào.

Thế là từ hôm đó, ngoài trừ giờ học ở trường cô bé sẽ chạy sang phòng Chaeyoung trò chuyện cùng nàng, rồi lôi kéo nàng ra ngoài ăn cùng mọi người, nếu rảnh rỗi cô bé sẽ đưa Chaeyoung đi thăm thú khắp nơi. Chaeyoung vì vậy cũng mở lòng mình hơn, hòa nhập cùng mọi người ở đây, nàng vẫn không thể trở lại vui vẻ như trước nhưng cũng không vật vờ như một cái xác không hồn giống lúc vừa đến nữa.

2 tuần trôi qua, Chaeyoung đã quen dần với không khí cùng con người ở Damyang, nàng cũng cùng cô chủ học đan lát đồ thủ công để mang ra chợ bán, Chaeyoung cảm thấy cuộc sống nàng sớm sáng sủa hơn sau chuỗi ngày u ám vừa rồi. Gần đây Chaeyoung cảm giác mọi thứ trước mắt mình dần mờ đi rất nhiều, nàng đôi lúc cảm thấy rất đau đầu có hôm đau đến ngất đi trong phòng. Những lúc tỉnh dậy Chaeyoung chỉ bó gối nơi góc phòng tối mà bật khóc, nàng biết rằng di chứng của vụ tai nạn đang đến gần, Chaeyoung khóc cho sự bế tắc của bản thân, cả ánh sáng cũng chối bỏ nàng, cả cơ thể cũng đày đọa nàng thì Chaeyoung còn gì để lưu luyến.

Về phần Lisa, 2 tuần qua cô như giấu mình vào một bầu trời riêng, ngoài trừ lúc phải đến phòng tập thì hầu hết Lisa  sẽ chẳng liên hệ hay chuỵên trò cùng ai, mặc cho Jisoo cùng Jennie nhiều lần đến nhà nhưng Lisa chỉ nhốt mình trong phòng không gặp họ. Lisa đã lái xe đi khắp nơi, hỏi tất cả người quen thậm chí van xin chị Alice nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu không biết của chị. 2 tuần qua Lisa chưa một lần bỏ cuộc, mọi ngóc ngách Seoul đều được cô đi đến, tối mịt trở về trong thất vọng Lisa lại cho phép bản thân mình thật say để quên đi cảm giác mất mát lúc này. Lisa từ lúc nào chẳng phân biệt được đêm hay ngày, tối hay sáng, mọi giờ giấc sinh hoạt đều xáo trộn, căn phòng chưa một lần được mở đèn vì Lisa sợ rằng khi có ánh sáng, cô sẽ nhìn thấy bức ảnh của cả hai trên đầu giường, lúc ấy Lisa không chắc bản thân mình có thể mạnh mẽ mà trụ vững nữa. Lisa lại thì thầm trong cơn say "Chaeyoungie, em đi mang theo ánh sáng của cuộc đời Li luôn rồi".

Nghĩ là hy sinh nhưng vô tình lại tổn thương người khác

Nghĩ là buông tay nhưng vô tình buông cả ánh mặt trời

Là em sai khi chọn cách từ bỏ giữa đoạn đường u tối

Hay cuộc sống không đủ sáng để ta tìm được lối đi.

TBC