Jisoo chẳng cần nhìn cũng biết Chaeyoung đang muốn nói đến chiếc nhẫn gì vì chính chị cũng là người thắc mắc cùng Lisa khi thấy cô luôn đeo nó trên tay vì trước đây ngoài phụ kiện biểu diễn Lisa sẽ không đeo bất cứ trang sức nào khi ra ngoài. Jisoo chỉ cảm thấy hơi buồn cho Lisa vì mãi đến hôm nay Chaeyoung mới nhận ra sự tồn tại của chiếc nhẫn này, nếu chị nhớ không lầm Lisa đã đeo nó cách đây nhiều tháng rồi, phải chính là từ ngày Chaeyoung từ Úc trở về, hôm sau chị không hiểu lý do gì mà Chaeyoung lại muốn ngồi cùng xe với Jennie và khi ngồi cạnh Lisa lúc về Jisoo đã nhìn thấy chiếc nhẫn đó. Dù trước đó Lisa không vui vẻ gì nhưng khi vừa nghe Jisoo hỏi đến liền hào hứng xòe tay mình ra trước mặt chị mà nói "đây là nhẫn cặp đó unnie, em tặng Chaeyoung một chiếc còn lại" sau đó giọng Lisa nhỏ dần và gương mặt cũng trở về trạng thái cũ "nhưng cậu ấy đã chẳng nhận nó". Và quả thật đến bây giờ hay ngay lúc này Jisoo đã thấy trên tay Chaeyoung chẳng có chiếc nhẫn nào cả.
- Đó là chiếc nhẫn đôi mà Lisa mua nó để đeo cùng một người, nhưng đáng tiếc người đó đã từ chối Lisa.
Jisoo nói giọng bình thản nhưng ánh mắt sớm đã liếc nhìn phản ứng của Chaeyoung, không ngoài dự đoán, ánh mắt Chaeyoung cụp xuống, bàn tay cũng nhẹ nhàng rút khỏi tay Lisa. Jisoo thầm trách hai đứa nhỏ này đã sớm có tình cảm với nhau tại sao một đứa cứ nhút nhát không nói còn một đứa lại cứ không dám chấp nhận sự thật, người ngoài như chị còn dễ dàng nhận ra vậy mà cả hai lại vờn nhau suốt thời gian qua như vậy.
- Em không thắc mắc người đó là ai sao Chaeyoung?
Chaeyoung cuối mặt nhìn xuống đất giọng nhẹ tênh:
- Thắc mắc để làm gì ạ? Nhưng em nghĩ đó là Somi, cả hai thật sự rất thân nhau.
- Thế em và Lisa không thân nhau sao?
- Tụi em... Chỉ là bạn thân...
Jisoo muốn đến gõ ngay vào đầu Chaeyoung, đến bây giờ nàng vẫn còn cái suy nghĩ cố chấp đó hay sao, chị đành phải một lần nói thẳng ra vấn đề này, còn thành hay không thì chị không quản nữa, thiệt mệt mỏi với tình yêu:
- Em nói đúng, Somi và Lisa rất thân với nhau, chính Somi là người đi mua chiếc nhẫn đó cùng Lisa...
Jisoo dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Somi sẽ rất hạnh phúc nếu Lisa tặng chiếc nhẫn ấy cho con bé nhưng Lisa chỉ tặng một cái lắc tay nhỏ nói là quà của một người chị gái tặng cho em mình. Chiếc nhẫn còn lại Lisa đã dành cho em nhưng Lisa nói rằng em đã từ chối chẳng nhận.
Chaeyoung mới ngẩng mặt lên nhìn Jisoo ấp úng:
- Tặng... Tặng em sao...
- Em thật sự không nhớ?
Lúc này Chaeyoung mới giật mình nhận ra, đúng rồi là chiếc nhẫn trong cái hộp màu tím mà tối hôm đó Lisa đã sang phòng tặng nàng, vậy mà nàng lại tức giận vô lý không nhận rồi đuổi Lisa ra ngoài. Lisa đã đeo đúng ngón tay và bàn tay mà chiếc nhẫn ấy được đeo vừa in như trên tay nàng. Đó chính là lý do Chaeyoung cảm thấy chiếc nhẫn này thật quen thuộc, vì nó là chiếc nhẫn cặp với chiếc ở phòng của nàng kia mà.
Không thấy Chaeyoung đáp lời chỉ thấy đôi mi tâm nàng nhíu lại suốt thời gian qua Jisoo lại lên tiếng:
- Chaeyoung, Lisa rất yêu em, có lẻ em không biết nhưng Lisa yêu em từ ngày đầu tiên em bước chân vào công ty.
Chaeyoung lại lần nữa ngạc nhiên:
- Yêu... Yêu em sao...
Jisoo gật đầu xác nhận:
- Lisa yêu em đã rất lâu rồi, nhưng vì sợ em kì thị tình cảm này, sợ ảnh hưởng sự nghiệp em nên con bé chỉ lặng lẽ phía sau quan tâm và chăm sóc cho em, con bé chấp nhận chôn sâu tình cảm của mình mãi đến khi biết được em cùng Jennie yêu nhau thì con bé gần như suy sụp hoàn toàn.
Jisoo chậm rãi thuật lại những khổ đau mà Lisa trải qua suốt thời gian đó, thuật lại những hình ảnh một Lalisa vụn vỡ như thế nào khi thấy người mình yêu bên cạnh người khác rồi tránh xa mình, thuật lại luôn cả những lúc Lisa yếu đuối gục vào lòng chị mà khóc đến ngất đi khi thấy nàng đau khổ vì Jennie mà cô không giúp gì được. Chaeyoung đưa từng lời Jisoo nói vào tai sau đó khắc sâu vào tim mà lòng quặn thắt, nàng đã không biết Lisa vì mình mà tổn thương đến như thế, đã vô tâm còn xát muối vào chính vết thương lòng mà mình gây ra cho Lisa ấy vậy mà Lisa vẫn ôn nhu với nàng, không một lần lớn tiếng chẳng một lần kêu than, hôm nay còn chẳng màn nguy hiểm mà bảo vệ nàng. Lisa luôn dành cho nàng tình yêu thầm lầm mà lại vĩ đại như thế, nếu Joy cùng Jennie lúc đó chỉ gọi to tên nàng thì Lisa từ bao giờ đã lao đến dùng cơ thể nhỏ bé của cô bao bọc toàn bộ cơ thể nàng, đến khi bất tỉnh thì bàn tay Lisa vẫn kiên định bám chặt trên người Chaeyoung như muốn cô gái của cô mãi mãi an toàn trong vòng tay mình.
- Em biết không, quãng thời gian em hạnh phúc bên Jennie, Lisa đã gặp được Somi, con bé rất yêu Lisa, quan tâm chăm sóc cho Lisa, sẵn sàng dành mọi thời gian bên cạnh khi Lisa buồn. Chị cũng có khuyên Lisa hãy thử mở lòng cùng Somi, cho cả hai một cơ hội nhưng cuối cùng Lisa chỉ nói với chị đời này con bé chỉ muốn yêu một mình Park Chaeyoung.
Chaeyoung từ lúc nào mặt đã phủ đầy nước, ngước lên nhìn chị mà nấc nghẹn:
- Unnie... Em không xứng với cậu ấy... Thật sự không xứng...
Jennie chẳng biết đã trở lại phòng bệnh khi nào, nhẹ nhàng vuốt tóc Chaeyoung an ủi:
- Chaeyoung, không gì là quá muộn cả, em vẫn còn thời gian rất dài để bù đắp cho em ấy.
Jisoo trợn mắt nhìn Jennie, Chaeyoung cũng ngước lên nhìn chị bất ngờ nhưng Jennie chỉ mỉm cười tiếp tục:
- Chị cũng biết từ lâu Lisa yêu em, nhưng vì ích kỷ lúc đó chị đã nặng lời cùng Lisa sau đó lại cấm cản em cùng em ấy. Nhưng sau tất cả chị nhận ra Lisa mới xứng đáng là người bên cạnh em, chính chị cũng phải xấu hổ trước tình yêu của Lisa dành cho em. Chaeyoung, chị xin lỗi.
Chaeyoung nhìn chị rồi lắc đầu:
- Unnie chị không có lỗi, là em chọn chị, là em không nhận ra tình cảm cậu ấy. Chị mãi mãi là tình yêu đầu đời của em, là kí ức đẹp mà em sẽ luôn trân trọng. Nhưng giờ đây em biết rằng Lisa sẽ là hiện tại và tương lai của em, là tình yêu chẳng phải đầu tiên nhưng sẽ là cuối cùng. Jennie unnie, xin lỗi đã chẳng thể cùng chị mãi mãi nhưng em xin chị hãy ủng hộ tình cảm của bọn em.
Jennie gật đầu mỉm cười, chị đã nhận ra và chấp nhận điều đó từ lâu, chỉ đợi hai người trong cuộc sáng suốt cũng nhận ra như chị mà thôi.
- Chị luôn mong hai đứa hạnh phúc sau khoảng thời gian quá lâu kia.
Chaeyoung xoay người ôm nhẹ chị thì thầm:
- Jennie unnie, cảm ơn chị.
Jisoo nhìn một cảnh trước mặt vô thức nở nụ cười rạng rỡ:
- Được rồi, Chaeyoung em còn yếu mau về phòng bệnh đi. Anh quản lý sẽ vào thay chúng ta một chút, chị cùng Jennie về dorm thay đồ rồi chuẩn bị thức ăn sau đó sẽ trở lại.
Chaeyoung nhìn Jisoo nài nỉ:
- Em ở lại cùng cậu ấy được không?
Jisoo chỉ lắc đầu dứt khoát:
- Không được, dù gì trưa Lisa mới tỉnh bây giờ giữa đêm rồi em mau về phòng nghỉ ngơi. Bọn chị trở lại sẽ đưa em sang đây.
Chaeyoung nhận thấy sự kiên định của Jisoo chỉ biết gật đầu chấp thuận, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Lisa, bàn tay lại vuốt nhẹ bàn tay người bên dưới:
- Cậu nghỉ ngơi nha, tớ sẽ trở lại ngay.
Jennie cùng Jisoo đẩy Chaeyoung trở lại phòng bệnh, cả hai dìu nàng lên giường rồi dặn dò trước khi ra về. Jisoo chuẩn bị đóng cửa lại thì tiếng Chaeyoung vang lên:
- Jisoo unnie, lấy giúp em chiếc hộp ở trong tủ cạnh giường ngủ của em.
Jisoo gật đầu rồi khép cửa lại rời đi. Chaeyoung nằm trên giường lại nghĩ về Lisa lẩm nhẩm một câu "Lalisa, xin lỗi vì bây giờ mới nhận ra".
Lúc này hai cô chị đang trên xe trở về kí túc xá, Jisoo nhìn sang Jennie vẫn im lặng tựa vào cửa kính ngắm nhìn đường phố Seoul tối mịt bên ngoài, thình thoảng chỉ vài chiếc xe chạy ngang cùng tiếng điều hòa bên trong xe đang kêu đều đặn. Bầu không gian tĩnh lặng ấy mau chóng được Jisoo phá vỡ:
- Jennie... Em không sao chứ?
Jennie biết Jisoo muốn hỏi chuyện gì, vẫn không xoay lại nhìn chị nhẹ nhàng cất tiếng:
- Em không sao ạ. Unnie đừng lo, những gì em nói hoàn toàn là thật tâm, em đã sớm thông suốt và biết mình phải làm gì.
- Cảm ơn em.
Jennie lúc này mới quay lại nhìn chị khó hiểu:
- Cảm ơn? Vì điều gì cơ?
- Cảm ơn em đã mang Blackpink trở lại, cảm ơn em đã hy sinh bản thân mình, và cảm ơn vì em vẫn ổn.
Jennie nhìn Jisoo, phút chốc bị lời nói kia làm tim mình hẫng đi một nhịp, tại sao đến bây giờ Jennie mới nhận ra chị cả lại ấm áp đến vậy, có phải trước đây cô đã quá vô tâm mà chẳng nhận ra Jisoo luôn mang lại cho người ta cảm giác êm đềm này, một Jisoo lúc nào cũng vui vẻ hay tạo tiếng cười còn có nét thu hút mãnh liệt khác như vậy sao, một Jisoo thật sự ấm áp. Lúc này trong ánh mắt Jennie chỉ hiện rõ nụ cười nhẹ nhàng cùng gương mặt nữ thần của Kim Jisoo, Jennie mơ màng cảm nhận bầu không khí mới mẻ đang lan tỏa xung quanh mình, vô thức mỉm cười tựa đầu vào vai chị:
- Jisoo unnie, em muốn ngủ một chút.
Jisoo không đáp lời chỉ nhích nhẹ cơ thể mình sát lại Jennie hơn, nhìn người bên cạnh đã nhắm mắt liền điều chỉnh cái đầu nhỏ vừa vặn trên vai mình, vuốt đi mấy cọng tóc lòa xòa bám trên gương mặt trắng nõn kia, nhẹ nhàng lau đi vài giọt mồ hôi ngự trị nơi đó, đưa tay ngắt nhẹ cái má bánh bao rồi cũng nhắm mắt tựa vào thành ghế. Đôi môi Jennie cũng đã vẽ một vòng cung hoàn hảo, cơ thể cũng tự động rút sâu hơn vào người bên cạnh.
Mùa xuân đến khiến hoa cỏ nở rộ
Tình yêu đến khiến trái tim rộn vang
Xuân đã sang khi tâm hồn ta u ám
Nhưng xuân ở nơi tim giờ mới chỉ bắt đầu.
TBC