Giai Nhân Là Trộm

Chương 46: Đại Hội Võ Lâm (2)

Chỉ thấy từ ngoài quảng trường tiến vào bốn vị đại mỹ nhân, áo hoa bay phất phơ kiêu sa phi vũ, giống như tiên từ trên trời giáng trần, lung linh huyền ảo.

Phía sau bốn người là tám tiểu mỹ nhân, vừa đi vừa ngâm xướng tiên khúc, vừa tung những cánh hoa màu hồng phấn lấy ra từ giỏ trúc.

Tứ đại mỹ nhân song song mà đi, ngẫu nhiên truyền đến giọng cười trêu đùa, làm mọi người ở đây toàn thân tê dại. Sự xuất hiện của bốn vị tiên tử giai nhân tuyệt sắc càng là đầu óc của những anh hùng như thất lạc, Đại Hội Võ Lâm nhất thời thành đại hội thưởng thức mĩ nhân.

Tứ tiên tử trực tiếp đi vào trước đài, khom người bái kiến Minh Chủ Võ Lâm cùng các vị phụ thân.

Thấy con gái nhà mình xuất sắc như thế, gia chủ Tứ Đại Gia Tộc sao không vui cho được, họ đều cười rạng rỡ.

Tứ Tiên Tử xuất hiện không lâu, tám vị thiếu hiệp nổi tiếng trên giang hồ theo thứ tự tiến đến.

Bọn họ là bốn vị thiếu gia của Tứ Đại Gia Tộc: Tư Đồ Thiên, Văn Nhân Thâm Uyên, Công Tôn Hiền, Tư Không Huyền. Cùng với bốn vị thiếu hiệp môn phái khác: Phạm Phi Thăng của Ngọc Diện Phi Hồ, Ca Vang của Luyện Khí Thần Thủ, Lệnh Hồ Vũ đại đệ tử phái Võ Đang, Đằng Tường của Ngũ Độc Giáo.

Đương nhiên ngoại trừ tám vị thiếu hiệp này còn có rất nhiều thiếu hiệp kiệt xuất, chỉ là những người đó không nặng danh lợi rất ít xuất hiện, trong đó bao gồm cả Phượng Tiêu Tương của ma giáo, đại thiếu gia bị trục xuất của Tư Không gia Tư Không Hàn, cùng với một ít đồ đệ của các ẩn sĩ.

Tám người này xuất hiện, nhất thời làm dâng lên một cao trào khác. Những thiếu nữ, nữ hiệp, quay đầu tầm mắt ái muội.

Tám người cùng Tứ Tiên Tử giống nhau, đầu tiên là khom người bái kiến Minh Chủ, rồi lập tức bái kiến các vị gia chủ Tứ Đại Gia Tộc.

Hàn Vận nhìn mà nước miếng chảy ròng. Trời ơi, cổ đại mỹ nhân đều đẹp tự nhiên không hề qua sửa chữa. Cũng không biết là có phải do đột biến gien hay không, hay là nguyên nhân khác, mà nhìn bốn lão già kia không được tốt lắm, vậy mà bọn họ sinh con có thể nói là nhân trung long phượng, cũng là tài trí hơn người.

Hiên Viên Hủ lại không có biểu tình gì quá lớn, đối với Tứ Tiên Tử xuất hiện chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, liền không hề chú ý.

Minh Chủ chậm rãi đứng dậy, xua tay để mọi người yên tĩnh, lập tức vận nội lực bắt đầu nói. Giọng không lớn lại có thể rõ ràng rơi vào tai mọi người.

“Cảm tạ các vị đến tham gia Đại Hội Võ Lâm lần này. Trong Đại Hội, Luận võ là thứ yếu, chủ yếu là vì chọn lựa một người trí dũng kỳ tài đứng ra lãnh đạo mọi người diệt trừ ma giáo, vì võ lâm trừ hại. Lão phu ở vị trí này cũng đã lâu, cũng nên buông tay nhường cho người mới. Việc diệt trừ ma giáo sau này lão phu nhờ Minh Chủ mới, hy vọng các anh hùng hảo hán cùng tham gia, đồng lòng. Chính nghĩa vĩnh hằng, san bằng tà ác, diệt trừ ma giáo!”

“Chính nghĩa vĩnh hằng, san bằng tà ác!”

“Diệt trừ ma giáo!”

Mọi người hô to khẩu hiệu. Họ đều nóng lòng muốn thử, không hề nghĩ đến Đại Hội Võ Lâm lần này không chỉ có chọn lựa tài năng, mà còn vì võ lâm tuyển chọn Minh Chủ mới. Sao họ không hưng phấn cho được.

“Trương lão huynh, huynh muốn từ bỏ vị trí Minh Chủ sao?”

Sự việc biến đổi làm Công Tôn Tồn gia chủ Công Tôn gia cảm thấy ngoài ý muốn.

Trương Đức Thành ha ha cười.

“Tuổi lớn, có lòng mà lực không đủ, tương lai thiên hạ nên để người trẻ tuổi nắm giữ.”

Công Tôn Tồn tâm tư không ngừng biến hóa, trên mặt vẫn như trước vẫn duy trì hiên ngang lẫm liệt.

“Cũng đúng, chúng ta đều đã già cũng nên nghỉ ngơi rồi.”

Nghe được lời này gia chủ Tư Không gia thở dài một tiếng, hiển nhiên xúc động đau lòng.

“Sao thế? Tư Không Hàn còn chưa có trở về sao?”

Văn Nhân Hằng lo lắng hỏi. Trong Tứ Đại Gia Tộc, Văn Nhân gia cùng Tư Không gia thân thiết nhất. Đối với Tư Không Hàn, Văn Nhân Hằng cũng rất vừa lòng.

Tư Không Hạo gật gật đầu.

“Đều do ta khi đó nóng vội, đang tức giận, Tư Không Hàn lại là đứa quật cường, bất tri bất giác đã năm năm không gặp.”

“Sẽ trở về mà.”

Văn Nhân Hằng an ủi nói.

Trương Đức Thành cũng thở dài. Ông đã gặp qua Tư Không Hàn, nhưng cũng không có thể nói cho Tư Không Hạo biết, trong lòng khó tránh khỏi băn khoăn.

“Trương lão huynh không cần lo lắng cho ta, mau chủ trì đại hội đi, những người đó đã muốn đợi không kịp nữa rồi, ha ha.”

Tư Không Hạo miễn cưỡng cười vui. Có lẽ là người càng già, càng thêm vướng bận con cái. Nhất là đi vào nơi này xong ông lại cảm giác Tư Không Hàn ở ngay tại bên cạnh mình.

“Được.”

Trương Đức Thành tiến lên vài bước, lập tức có người chủ trì lôi đài hô to.

“Luận võ bắt đầu. Quy tắc chỉ có một, tuy là đao kiếm không có mắt, nhưng chỉ có thể dùng chiêu thức, nếu như có ác ý làm trọng thương đối thủ sẽ trực tiếp bị bỏ tư cách Luận võ !”

“Tuân theo chủ lệnh.”

Mọi người hô to.

Đại Hội Võ Lâm chính thức mở màn, những âm mưu vô hình cũng lan tràn ra.

Hàn Vận hưng phấn nhìn trên lôi đài Luận võ phía dưới. Đây chính là đao thật thương thật đánh nhau, thật sự là quá mức gây nghiện mà. Hàn Vận cũng muốn đi lên đài khoa tay múa chân, khoa tay múa chân.

Hiên Viên Hủ nhìn thấy Hàn Vận nóng lòng muốn thử, ôn nhu cười nói.

“Thích chơi thì đi đi, thừa dịp hiện tại đều tôm cua lên chơi một chút cho vui, nhớ rõ không được thì đi xuống ngay.”

Hàn Vận nghiêm mặt nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Ta biết võ công mình động tốt, không cần ác ma Hiên Viên Hủ ngươi nhắc nhở.

“Ta đây lấy danh nghĩa gì tham gia?”

Thượng lôi đài Luận võ đều là người các môn phái, không thì là danh sư cao đồ. Hàn Vận không môn không phái, một nhân vật vô danh lên đó thực mất mặt.

“Liền lấy danh nghĩa Ám Dạ Môn đi thôi.”

Hiên Viên Hủ mỉm cười.

Hàn Vận gật đầu. Ám Dạ Môn sao? Sao chưa từng nghe qua, bất quá là một môn phái là được. Bởi vì nóng vội Hàn Vận cũng không có chú ý tới Lam Tuyết nháy mắt mặt đã trở nên trắng bệch.