Lam Tuyết cảm thấy cả kinh, không hề nghĩ đến Tà Thiên Viêm thế nhưng đã sớm biết thân phận của hắn, như vậy lưu hắn lại là vì nhục nhã hắn sao?
Mà Hàn Vận thì trong lòng thầm mắng những người Võ Lâm Minh làm việc cũng quá sơ xuất hại hắn tiến vào tổng đàn ma giáo liền bị nhìn thấu.
Tà Thiên Viêm đem nhất cử nhất động của Hàn Vận thu vào trong mắt.
“Ha ha, giáo chủ nói đùa, tại hạ sao không đơn giản.”
Hàn Vận biểu tình dần dần lạnh xuống.
“Nếu giáo chủ có thể lưu Lam Tuyết ba năm, chứng minh Lam Tuyết không có uy hϊếp, vì sao không thả hắn, dù sao Lam Tuyết ở tại chỗ này không có tác dụng gì.”
Nghĩ đến những chuyện Lam Tuyết gặp phải ba năm này, Hàn Vận cảm thấy phẫn hận.
Tà Thiên Viêm không hề nghĩ đến Hàn Vận đến bây giờ còn muốn vì Lam Tuyết giải vây. Chẳng lẽ hắn không biết nếu không tác dụng liền bị gϊếŧ sao? Nếu không phải bởi vì Lam Tuyết có thân thể hắn vừa lòng, Lam Tuyết đã sớm biến mất trên thế giới này. Đối với hắn mà nói, giá trị của Lam Tuyết ở chỗ này là như thế.
“Ta không ngờ ngươi bộ dạng không tệ, có lẽ có thể lưu lại.”
Tà Thiên Viêm đi đến nâng cằm Hàn Vận lên đánh giá.
Đối mặt Tà Thiên Viêm hành động lỗ mãng, Hàn Vận cũng không có cảm giác khó chịu, mà chớp chớp mắt phượng, nhẹ giọng nói.
“Giáo chủ không phải ghét bỏ ta rất già sao?”
Nói xong trên mặt lập tức biểu tình ủy khuất.
Tuy rằng Hàn Vận ở hiện đại là công, luôn nằm ở trên, nhưng những thủ đoạn câu người vẫn biết một hai. Hơn nữa với trình độ chuyên môn trong quá trình tác nghiệp, hắn biết làm như thế nào khơi mào cho nam nhân hưng trí.
Tà Thiên Viêm không thể phủ nhận, hiện tại Hàn Vận quyến rũ đến cực hạn. Hắn những năm gần đây gặp qua không ít yêu tinh lẫn đồng tử, nhưng người này rõ ràng là trong suốt như vậy, biểu tình cũng mị hoặc như vậy, quả thực là mị hoặc hiếm có.
Ngồi ở một bên Khúc Dịch Tâm nuốt nuốt nước miếng, xem ra hắn phải cáo lui thôi. Tuy rằng rất muốn tiếp tục xem, nhưng so với xem diễn mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
Thấy Khúc Dịch Tâm đứng dậy, Hàn Vận chớp chớp mắt, nói.
“Giáo chủ, thả Lam Tuyết được không, có ta cùng ngài còn chưa đủ sao?”
Hắc hắc, ta nhất định chăm sóc ngươi thật tốt!
“Ngươi là yêu tinh, bây giờ còn chưa phải lúc thả hắn, để hắn về Thúy Trúc Viện, ta có thể cam đoan hắn an toàn.”
Tà Thiên Viêm thỏa hiệp.
Ở một bên Khúc Dịch Tâm cùng Lam Tuyết kinh ngạc há to miệng, không tin giáo chủ anh minh tàn khốc thế nhưng vì mĩ sắc thỏa hiệp.
“Tâm, mang Lam Tuyết đi, cũng phái người bảo vệ hắn an toàn.”
“Dạ giáo chủ.”
“Hàn đại ca.”
Lam Tuyết lo lắng lên tiếng, hắn không hy vọng Hàn Vận bị bất cứ thương tổn nào.
“ Hàn đại ca của ngươi rất lợi hại, vẫn là tự lo cho ngươi đi.”
Khúc Dịch Tâm ôm bả vai Lam Tuyết mang hắn rời khỏi Thủy Nguyệt Các.
Thấy hai người kia đã đi, Tà Thiên Viêm càng không khống chế du͙© vọиɠ bản thân, hắn ôm lấy Hàn Vận rời đại sảnh.
“Binh”
Tà Thiên Viêm một cước đá văng cửa một phòng ngủ, đem Hàn Vận ném trên giường.
Mà Hàn Vận thủy chung đều không có một phần đấu tranh phản kháng.
Nghiêng người nằm ở trên giường, Hàn Vận bày ra tư thế quyến rũ nhất, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Tà Thiên Viêm, thực thành công đem dục hỏa của Tà Thiên Viêm đốt cháy.
Tà Thiên Viêm khẩn cấp cởϊ qυầи áo chính mình, khẩn cấp muốn áp lên thân thể mê người của Hàn Vận. Hắn đã thật lâu không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, hận không thể đem người đặt dưới thân xé ra từng mảnh sau đó nuốt vào trong bụng.
“Ha ha, giáo chủ, ngài quá nóng vội.”
Hàn Vận bây giờ còn có tâm tình trêu đùa, "giáo chủ" hai chữ này nói hết sức phiến tình.
“Ngươi là yêu tinh, ta hiện tại sẽ diệt trừ ngươi!”
Tà Thiên Viêm cầm đai lưng Hàn Vận, cúi đầu không ngừng hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, bởi vậy không có chú ý tới ánh mắt Hàn Vận biến lạnh lẽo.
“Ô...”
“Ha ha.”
Hàn Vận đem thân thể vô lực ở trên người mình đẩy ra, lau lau môi bị Tà Thiên Viêm hôn, phung một ngụm nước bọt.
“Mẹ ngươi, muốn cưỡиɠ ɠiαи ta sao, còn chưa biết ai mạnh hơn ai đâu!”
Tà Thiên Viêm chật vật nằm ở trên giường, con mắt như muốn phun ra lửa.
Hàn Vận ngồi chồm hỗm ở bên người Tà Thiên Viêm, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Tà Thiên Viêm.
“Giáo chủ đại nhân, ngài chắc nghe qua một câu " nóng vội ăn không được đậu hủ nóng ", nhìn xem hiện tại ứng nghiệm rồi.”
Tà Thiên Viêm lúc này trừ bỏ có thể nháy mắt, toàn thân trên dưới đều không thể cử động. Mà đây không phải là điểm huyệt, không biết Hàn Vận dùng thủ pháp gì.
Đưa tay dời từ khuôn mặt xuống thân thể cường tráng của Tà Thiên Viêm, Hàn Vận trong miệng còn chậc chậc.
“Thật không tệ, có luyện tập thường xuyên, có sáu khối cơ bụng nè. Hà hà vậy cái gì đó phía dưới cũng không nhỏ, cũng không biết chỗ phía sau thế nào?”
Khi Hàn Vận đưa tay đến phía sau, Tà Thiên Viêm trong lòng chợt lạnh, lần đầu tiên hắn cảm giác sợ hãi, muốn kháng nghị, muốn gϊếŧ người, nhưng muốn động cũng không thể động.
Hàn Vận vừa lòng nhìn thấy Tà Thiên Viêm sắc thái biến đổi, lập tức đưa tay dời đi.
“Như vậy đi, chúng ta bắt đầu thương lượng. Nếu ngài thuyết phục làm ta có hứng, vậy sẽ bỏ qua cho ngài.”
Hàn Vận đem thân thể Tà Thiên Viêm xoay lại.
Phần lưng trơn bóng không có một cái sẹo, đường cong hoàn mỹ làm người ta ghen tị. Nhưng nhìn xuống phía dưới một chút, chỗ đốt sống vị trí ngang eo của Tà Thiên Viêm thế nhưng cắm một ngân châm, đó là nguyên nhân hắn bị đông cứng.
Đem ngân lay động, chỉ nghe Tà Thiên Viêm than nhẹ một tiếng, Hàn Vận biết hắn hiện tại có thể nói. Hàn Vận đem Tà Thiên Viêm nâng dậy tựa vào đầu giường.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tà Thiên Viêm nghiến răng nghiến lợi nói, biểu tình trên mặt dữ tợn khủng bố, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
Hàn Vận tỏ vẻ hơi sợ vỗ vỗ chỗ trái tim.
“Giáo chủ đại nhân, tại hạ cũng là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, ngài trăm ngàn lần đừng nên trách tội ta.”
Bộ dáng miễn bàn chính là đang bị ủy khuất, ai không biết còn tưởng rằng Hàn đại thúc chúng ta bị quản chế.
“Thả ta, ta đáp ứng ngươi đem chuyện hôm nay làm như chưa bao giờ phát sinh.”
Tà Thiên Viêm nói.
Hàn Vận bất ngờ thay đổi sắc mặt.
“Ta đâu có ngốc!”
Vừa rồi vẻ mặt ủy khuất, hiện tại lập tức trở nên kiêu ngạo, ăn nói cũng không câu nệ.
Tà Thiên Viêm hung hăng trừng Hàn Vận, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hàn Vận lúc này có thể đã bị băm vằm xương cốt cũng nát như bột phấn.
“Thả người cũng được nhưng có hai điều kiện. Một: Đưa ta cùng Lam Tuyết an toàn rời khỏi Huyết Mạn Thành. Hai: Ta muốn Võ Lâm Lệnh.”
Tà Thiên Viêm cười lạnh một tiếng.
“Đây mới là nguyên do ngươi đến đây, nhưng ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?”
“Sẽ không.”
Hàn Vận trả lời.
“Ta biết nhân sĩ võ lâm các người xem nặng nhất là khí tiết, các người không sợ chết, nhưng có sợ bị vũ nhục không? Ngài nói xem, nếu ta đem giáo chủ đây trước hϊếp sau gϊếŧ, sau đó bố cáo võ lâm sẽ thế nào đây?”
Hàn Vận vẻ mặt thiên chân vô tà mà lời nói ra tà ác uy hϊếp.
“Ngươi!”
Tà Thiên Viêm chán nản.
“Con người của ta là rất công bằng, đừng nói ta không cho giáo chủ đại nhân lựa chọn cơ hội. Ngài phải đáp ứng điều kiện của ta, hay là.....”
Hàn Vận tà mị vuốt ve thân thể hoàn mỹ của Tà Thiên Viêm. Hiện tại Tà Thiên Viêm không có chút phản kháng, chỉ tùy ý người khác muốn làm gì thì làm.
Tuy rằng Tà Thiên Viêm rất thích mỹ nhân vuốt ve, nhưng cũng không phải là tình huống bị động, nếu như theo lời Hàn Vận chỉ sợ hắn đường đường giáo chủ ma giáo mà bị nằm dưới, mất hết tôn nghiêm.
“Được, ta đáp ứng tha các ngươi, nhưng Võ Lâm Lệnh hiện tại cũng không ở trên người của ta, trong vòng 3 ngày ta sẽ thu hồi giao cho ngươi.”
“Ha ha, giáo chủ đại nhân quả nhiên anh minh.”
Hàn Vận cười đến run rẩy hết cả người, vẻ mặt xinh đẹp lại che dấu bản chất tà ác.
“Hiện tại có thể thả ta rồi.”
Tà Thiên Viêm lúc này cũng vô cùng may mắn. Nếu nơi này không phải Thủy Nguyệt Các, một màn vừa rồi bị thủ hạ của hắn thấy, có lẽ ma giáo sẽ tắm bằng máu!
Hàn Vận lắc đầu.
“Hiện tại không thể được, Võ Lâm Lệnh chưa có tới tay, giáo chủ đại nhân vẫn là chịu ba ngày đi.”
Nói xong Hàn Vận dùng sức đẩy ngân châm sau lưng Tà Thiên Viêm sâu vào trong cơ thể.
Theo động tác của Hàn Vận, thân thể Tà Thiên Viêm run lên, phun ra một ngụm máu.
“Khụ khụ, giáo chủ đại nhân không cần lo lắng, ngân châm chỉ là dùng để phong bế nội lực của ngài. Chỉ là vì an toàn của tại hạ và Lam Tuyết, ngài chịu ủy khuất ba ngày đi. Chỉ cần tại hạ lấy được Võ Lâm Lệnh và an toàn cùng Lam Tuyết rời khỏi Huyết Mạn Thành, chắc chắn sẽ cởi bỏ cho ngài.”
Hàn Vận vỗ vỗ tay nói.
“À mà đúng rồi, ngài không cần tìm người khác lấy ngân châm ra, nếu không xuất hiện hậu quả gì ta không phụ trách nha.”
Tà Thiên Viêm giật giật tứ chi, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Vận, mặc lại quần áo, nhanh chóng rời đi. Nghe tiếng cười to của người phía sau thiếu chút nữa làm Tà Thiên Viêm phun ra máu lần thứ hai.