"Hiên Viên Hủ, chúng ta vì cái gì phải lén lút?"
Hàn Vận khó hiểu hỏi.
"Ngươi đoán đi?"
Hiên Viên Hủ vô cùng thân thiết điểm điểm mũi Hàn Vận.
" Còn ta hỏi đại thúc, sao ăn mặc như vậy?"
Hàn Vận ngẩng mặt lên nhìn.
"Đó là Võ Lâm Minh Chủ, đi gặp người đứng đầu võ lâm đương nhiên phải mặc đẹp một chút."
Hàn Vận từ nhỏ sùng bái những đại hiệp kiếm khách hành tẩu giang hồ, chỉ vì sinh ở hiện đại nên hoàn toàn không đất dụng võ. Bây giờ có thể nhìn thấy Võ Lâm Minh Chủ trong truyền thuyết tất nhiên phải nghiêm túc chính quy một ít.
Hiên Viên Hủ đen mặt, thầm nghĩ trong lòng. Còn Vương gia ta thì sao, lại không thấy ngươi đối với ta có tôn kính.
Hàn Vận không biết Hiên Viên Hủ trong lòng bất bình, hưng phấn nhìn đại trạch trước mắt, vừa thấy liền biết ở bên trong tuyệt đối là nhân vật quan trọng.
Hai người không có đi cửa chính, mà đi cửa hông. Cửa hông thật bí mật, nếu không có Hiên Viên Hủ dẫn đường, Hàn Vận cũng rất khó phát hiện.
Hiên Viên Hủ đứng ở trước cửa, gõ nhẹ nhàng có tiết tấu lên cánh cửa. Đầu tiên là liên tục ba tiếng, rồi hai tiếng rất nhanh, cuối cùng dùng chân nhẹ nhàng đá một chút.
Ngay khi Hàn Vận nghĩ bên trong không có người cửa đột nhiên mở ra, người ở bên trong lặng lẽ ngắm ngắm một trái một phải, lập tức cung kính nói:
"Chủ tử mời vào."
Hiên Viên Hủ lôi kéo Hàn Vận tiến vào viện. Biệt viện thật yên tĩnh, xem ra cũng không có người ở.
Hàn Vận nhìn qua lại hiếu kỳ đánh giá biệt viện, trong lòng không khỏi líu lưỡi. Tuy rằng biệt viện nhìn im ắng, nhưng chỗ khuất hình như có ánh mắt đang theo dõi họ, hiển nhiên nơi này cũng không phải là đơn giản như mặt ngoài.
Đi đến một chỗ hòn non bộ, người dẫn đường hành lễ xong liền rời đi. Hàn Vận nghi hoặc nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Là chuyện gì xảy ra, hắn không phải từng tới nơi này yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chứ, đến chỗ này làm cái gì?
Hiên Viên Hủ mỉm cười, cũng không quan tâm Hàn Vận đang nghi ngờ, để tay lên trên núi giả sờ sờ.
Ánh mắt Hàn Vận vạn phần kinh ngạc khi tảng đá trên núi giả đột nhiên chia thành hai phần, xuất hiện một lối đi ở trước mặt hai người.
Hiên Viên Hủ ở trên người lấy ra một viên dạ minh châu, rồi nói với Hàn Vận.
"Chúng ta từ nơi này đi vào."
Hàn Vận đầu óc lăn tăn, bước theo chân Hiên Viên Hủ đi vào. Hai người đi vào núi giả rất nhanh khép lại, giống như chưa bao giờ thay đổi.
Phía trong đường ngầm khô ráo sạch sẽ, xem ra nơi này thường xuyên có người quét tước, hơn nữa rất thoáng khí.
Ước chừng đi được một khắc thời gian (15 phút ), trước mắt rốt cục có một tia sáng chiếu vào.
"Chúng ta lên đi."
Hiên Viên Hủ nắm tay Hàn Vận kéo về phía chỗ có cầu thang.
Hàn Vận hiện tại đang mãi suy nghĩ, căn bản không có chú ý tay đã bị Hiên Viên Hủ nắm ở trong tay. Hiên Viên Hủ vui vẻ cười, mang theo Hàn Vận rất nhanh rời đi. Hàn Vận có khi thông minh linh mẫn, có khi lại phản ứng trì độn, thật dễ chọc ghẹo.
Hai người bước vào một gian phòng bố trí đơn giản, trong phòng chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế dựa, một cái hương án bên trên để một lư hương đang tỏa ra làn khói nhẹ.
Lúc này một vị nam tử lớn tuổi đang ngồi trước bàn, nhìn thấy hai người đi ra từ bức tường, lập tức đứng dậy quỳ xuống hành lễ, giọng run rẩy nói:
"Tham kiến chủ tử."
"Cái gì?"
Hàn Vận kinh ngạc kêu ra tiếng.
"Nơi này cũng là thế lực của ngài?"
Hiên Viên Hủ mỉm cười, kéo Hàn Vận ngồi vào bàn, hắn cũng không có trả lời vấn đề, mà là nói với người đang quỳ trên mặt đất.
"Trương lão xin đứng lên, mấy năm nay vất vả cho ông."
"Vì chủ tử cống hiến là vinh hạnh cho Trương Đức Thành."
Trương Đức Thành đứng dậy lui ở một bên.
"Hắn là Hàn Vận, Tư Không Hàn hẳn là đã nói, ông biết làm như thế nào chứ?"
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Dạ, chủ tử cứ yên tâm đi, tiểu nhân chắc chắn toàn lực bảo hộ Hàn công tử an toàn."
Hàn Vận không biết vì sao ông ta sợ Hiên Viên Hủ như thế. Nhưng mà Hiên Viên Hủ nói vậy là ý tứ gì. Hắn không phải mang mình tới gặp Võ Lâm Minh Chủ sao?
Đến tận lúc này, Hàn Vận cả người ngẩn ra, chỉ vào Trương Đức Thành, giọng nói run run:
"Ông sẽ không phải là Võ Lâm Minh Chủ chứ?"
Trương Đức Thành ngẩng đầu, hơi hơi ôm quyền, nói.
"Đúng là lão phu."
Hàn Vận hơi nghẹn ở ngực, hít cũng không vào, phun cũng không ra. Hiên Viên Hủ trong lòng cười to, biểu tình Hàn Vận thật sự làm hắn rất hài lòng.
"Tốt lắm, các ngươi cũng đã gặp nhau, người của ông đâu?"
"Ngay ngoài cửa."
Trương Đức Thành vỗ vỗ tay, lập tức từ ngoài cửa đi vào một người. Người này Hàn Vận đã thấy qua, Phượng Tiêu Tương.
"Tham kiến Trương Minh Chủ."
"Tiêu Tương chính là người lão phu đề cử. Hắn quen thuộc địa hình ma giáo, ở trong chốn võ lâm không chính không tà, dù là xuất hiện ở phạm vi thế lực ma giáo cũng sẽ không khiến cho Tà Thiên Viêm nghi ngờ."
Phượng Tiêu Tương lúc này mới đem tầm mắt chuyển hướng đến Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận, lập tức biểu tình sửng sốt.
"Là Hủ Vương gia, nghe nói đã lâu, hay là triều đình cũng muốn nhúng tay?"
"Tiêu Tương, không thể làm càn, Vương gia chỉ là đến giúp Võ Lâm Minh tìm về Võ Lâm Lệnh."
Trương Minh Chủ đột nhiên tản ra một cỗ khí làm cho người ta sợ hãi. Hàn Vận thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ta đã nói mà Võ Lâm Minh Chủ sẽ phải thâm tàng bất lộ như vậy.
"Tiêu Tương thất lễ."
Phượng Tiêu Tương hướng Hiên Viên Hủ hơi hơi ôm quyền.
"Quên đi."
Nghĩ đến Hàn Vận còn phải nhờ Phượng Tiêu Tương bảo hộ, Hiên Viên Hủ xua tay từ bỏ.
"Hắn là Hàn Vận kinh thần trộm nổi tiếng kinh thành gần đây. Phượng Tiêu Tương mong ngươi bảo hộ hắn chu toàn, lúc trở về bổn vương sẽ thực hiện một lời hứa."
Phượng Tiêu Tương ánh mắt nhất thời lóe sáng, lập tức dùng ánh mắt da^ʍ tà đánh giá hai người.
"Vương gia yên tâm, Tiêu Tương chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ."
Hiên Viên Hủ cũng không phải là người bình thường, có lời hứa này, hắn còn sợ gì.