Giai Nhân Là Trộm

Chương 3: Tạo phúc

Tiếp nhận sự thật là mình xuyên qua xong, Hàn Vận liền ở lại làng chài. Mấy ngày kế tiếp Hàn Vận quen Tiểu Hậu, cũng là người cứu mình, còn có một nhà Trương lão gia. Nơi này mọi người hiếu khách vô cùng, đối xử với Hàn Vận rất tốt.

Thân thể của Hàn Vận càng ngày càng tốt, cũng dần hiểu rõ về thế giới này. Dân chài ít đi ra ngoài, ra ngoài chỉ là đánh cá rồi lấy cá bán cho trấn bên lấy tiền, hoặc đổi một ít đồ dùng sinh hoạt với lương thực.

Khi Hàn Vận biết giá cả xong thì vô cùng ngạc nhiên.

“Trời ơi, mấy người buôn bán lỗ vốn thế, một cân cá chỉ đổi được một cân ngũ cốc là sao?”

Hàn Vận lớn tiếng dọa Tiểu Hậu vốn phụ trách buôn bán nhảy dựng, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống. Không nghĩ tới vị công tử nhìn nhỏ người này giọng lại chẳng nhỏ chút nào.

“Chúng tôi cũng không có cách nào, nếu không bán nhanh cá sẽ chết, lúc đó không bán được.”

Hàn Vận thở dài, đó là vì bọn thương nhân biết tâm lý của dân chài nên mới ép giá mua sau đó lại nâng giá bán cho các tửu lầu lấy lời.

“Mấy người có nghĩ đến vào thành mở cửa hàng bán cá không?”

Mấy người kia đồng loạt lắc đầu, bọn họ đều không định bỏ làng chài vào thành buôn bán. Hàn Vận đã biết là như thế mà.

“Ta cũng không bắt mọi người bỏ làng chài, ta thấy làng chài cách trấn không xa thì sao không tự mở cửa hàng bán, như vậy tiền kiếm được không phải đều là của mình sao?”

Tiểu Hậu sáng mắt, Tiểu Hậu buôn bán đã lâu nên đối với lời của Hàn Vận thấy rất được.

“Đúng đó, chúng ta có thể ở trong thành thuê một cửa hàng, tự đưa cá của chúng ta đem bán!”

Mọi người thay nhau vào thành, cũng không cần mỗi ngày đi canh cửa hàng, như vậy thì sẽ không bị bọn thương nhân ép giá, cũng có thể đúng hạn đưa cá cho tửu lâu.

“Về cách buôn bán ta biết một ít, buổi tối ta sẽ đem phương án nói cho mọi người, như vậy mọi người sẽ không bị đám thương nhân kia chèn ép nữa.”

Thôn dân liên tục nói lời cảm tạ, lập tức bắt đầu bàn xem làm sao mở cửa hàng. Hàn Vận ở một bên đưa góp ý, cứ như vậy Hàn Vận nhất thời thành quân sư của cả làng.

“Hàn ca ca, ca thiệt lợi hại, vậy thì Tiểu Kiệt có thể ăn thịt rồi.”

Tiểu Kiệt vui vẻ chạy tới chạy lui bên người Hàn Vận.

Hàn Vận mỉm cười

“Tiểu Kiệt, thúc thúc nói với con bao nhiêu lần rồi, nên kêu Hàn thúc thúc, không phải Hàn ca ca biết không?”

Đối với xưng hô của đứa nhỏ này với mình Hàn Vận cảm thấy bất đắc dĩ.

“Nhưng Hàn ca ca nhìn rất trẻ, chả giống 30 tuổi gì hết?”

Tiểu Kiệt bĩu môi, tỏ vẻ không tin.

Hàn Vận gõ đầu thằng nhóc

“Lừa con làm gì, lần tới còn kêu thúc là ca ca, thúc sẽ đem chuyện con với Tiểu Quyên nói với cha nương con đó.”

Tiểu Kiệt lập tức gọi

“Hàn thúc thúc.”

Hàn Vận cười, con nít cổ đại đúng là dễ bị lừa ghê.

Khi làng chài mở cửa hàng xong làm ăn cũng ổn định thì Hàn Vận cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này. Dù sao thì với tính tình của Hàn Vận mà chịu ở lại làng chài hơn một tháng đã là kỳ tích rồi.

Vương đại ca cũng biết Hàn Vận không phải là cá dưới hồ mà là rồng biển cả, cái làng chài nhỏ bé này không giữ chân được, cũng không thể ngăn. Chỉ có Tiểu Kiệt khóc to một trận, nháo không cho Hàn thúc thúc đi. Cuối cùng không biết Vương đại tẩu nói gì với Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt mới lưu luyến không rời cùng Hàn Vận nói hẹn gặp lại.

“Tiểu Vận à, Vương đại ca cũng không có gì cho đệ, đệ vì làng chài làm việc mọi người đều biết. Nếu có ngày nào đó mệt mỏi với thế giới bên ngoài thì về đây, chỗ này sẽ luôn là nhà của đệ.”

Vương đại ca đưa Hàn Vận đến cửa làng, theo tiễn còn có Tiểu Hậu, với cả nhà Trương lão gia.

Hàn Vận gật đầu ghi nhận ý tốt của bọn họ vào lòng.

“Đúng rồi, đây là một ít lương khô, với chút nước, cầm đi.”

Tiểu Hậu đưa tay nãi cho Hàn Vận.

“Cái này ta không thể nhận.”

Tuy Hàn Vận ham lợi nhưng với tiền mồ hôi nước mắt của dân làng làm ra thì không thể chiếm, dù sao thì bọn họ không giàu, hơn nữa còn có người nhà cần phải lo.

“Con cũng đừng khách sáo nữa, mấy thứ này đều là lợi tức của cửa hàng, con đương nhiên cũng có phần chứ.”

Trương lão gia tiếp tay nãi, cứng rắn nhét vào tay Hàn Vận.

Hàn Vận khẽ cắn môi, trong lòng có chút cảm động

“Được rồi, con nhận, hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa.”

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Hàn Vận rời đi, trong lòng các ngư dân đều thương cảm.

“Tốt lắm, mọi người trở về nào.”

Vương đại ca hét lớn, cửa hàng làm ăn cũng tốt, nhu cầu về cá cũng lớn, đến lúc đánh cá rồi.

“Được.”

Mọi người chậm rãi trở về.

Cứ như vậy Hàn Vận rời làng, thẳng tiến kinh thành.

Nếu đã đến cổ đại thì không lý nào không đến kinh thành, huống chi đó là nơi giàu nhất Hiên Viên Quốc, cũng là nơi có thể trổ tài.

Mở bản đồ Tiểu Hậu cho, Hàn Vận nhíu đôi mày thanh tú. Xem ra nên mua một con ngựa để đi, nếu đi bộ không biết bao giờ mới đến được kinh thành?

Vì để không bị chú ý Hàn Vận cất bộ trang phục lúc xuyên tới đây, bộ đang mặc là bộ Vương đại tẩu may cho, tuy nhìn cũ kỹ nhưng đường may chặt chẽ, mặc lên vô cùng thoải mái.

Vỗ vỗ tay nãi tròn vo, ngoại trừ bộ đồ lúc đầu ra, Hàn Vận còn nhờ Vương đại tẩu may hộ một bộ đồ đen dạ hành, dụng cụ không thể thiếu cho nghề của mình ở thế giới này, gọi đó là “Đồng phục”.

Chạy hết nửa ngày, Hàn Vận rốt cục cũng đến trấn Bình An, chỗ này là một điểm tất phải qua khi đến kinh thành, vừa lúc bản thân cũng định mua vài vật cần thiết.

Vào chợ bán binh khí, Hàn Vận nhìn quanh.

“Khách quan, ngài muốn mua gì ạ, chỗ này gì cũng có, từ kém đến tốt đều có cả.”

Chủ cửa hàng nhiệt tình giới thiệu.

“Có bán chủy thủ không?”

“Có.”

Ông ta vào quầy, đem tất cả chủy thủ để lên bàn.

Hàn Vận chọn một cây có bề ngoài hơi cũ.

“Khách quan đúng là tinh mắt, cái chủy thủ này tuy có hình thức bình thường nhưng được rèn từ huyền thiết mà nên, không phải dễ có.”

“Ha ha, cái này bán sao?”

Ông ta nghĩ nghĩ rồi nói

“30 lượng đi, đây đã là giá thấp nhất rồi.”

Hàn Vận gật đầu, xem ra ông chủ này nói thật, chỉ là đừng nói 30 lượng, 2 hay 3 lượng còn không có đây này.

“Được rồi, ông chủ giúp ta giữ một lát, lát nữa ta đến lấy.”

Hàn Vận đưa chủy thủ trả lại cho ông chủ.

“Được.”

Hàn Vận cảm ơn xong liền đi, muốn đi hoạt động gân cốt một tí.