Giai Nhân Là Trộm

Chương 1: Bản lĩnh

Hàn Vận là giáo viên môn vật lý đại học A tuy đã 30 tuổi nhưng có gương mặt trẻ không thua gì đám sinh viên mới lớn.

"Anh Hứa, đây là giáo viên mới đến của khoa các anh sao?"

Trương Thanh mang đầy vẻ hâm mộ hỏi.

"Ha ha, thế nào!"

Hứa Nghị kiêu ngạo nói. Từ khi vị giáo viên xinh đẹp này đến đây đã không biết là có bao nhiêu sinh viên ghen tị lẫn hâm mộ. Ngay cả các giáo viên khác giảng dạy lâu năm cũng không nhịn được mà nhìn chăm chăm vào người kia.

"Hừ, anh cứ đắc ý đi! Nghe người ta nói vị giáo viên này tính tình rất quái đúng không?"

Nhìn dáng người hoàn mỹ đi vào lớp học, Trương Thanh khẽ nuốt nước bọt.

"Suỵt!"

Hứa Nghị lập tức bịt miệng Trương Thanh, lén lút nhìn xung quanh

"Chú mày chán sống rồi sao? Nếu để bị nghe thấy thì chú mày chuẩn bị học lại một năm đi"

"Không...không có nghiêm trọng như vậy chứ?"

Trương Thanh tuy đã từng nghe vậy, nhưng trong lòng cũng không dám tin. Người xinh đẹp như vậy hẳn là không ác đâu. Nghĩ thế Trương Thanh thở dài một hơi, cho rằng Hứa Nghị tám phần là nói quá.

"Xùy, nhìn đã biết thằng nhóc này không tin rồi, được vào đi rồi biết."

Tiếng chuông vào học vang lên lần thứ 2 thì cả hai mới từ hành lang đi vào lớp.

"Đứng dậy!"

Lớp trưởng dõng dạc hô lên, toàn thể lớp đồng loạt đứng lên chào.

"Chào giáo sư."

"Chào mọi người, đều ngồi xuống đi."

Khóe miệng hơi hơi cong lên, Hàn Vận thấy ánh mắt nóng bỏng của bạn sinh viên nào đó đang đặt lên người mình. Hình như là mình dạo này hiền quá nên có vài người không biết khiêm tốn mà càng lúc càng kiêu ngạo rồi.

"Hôm nay chúng ta học về Lực kéo."

Giọng Hàn Vận cất lên vang khắp cả lớp, sinh viên kia liếʍ đôi môi khô khốc, vẻ mặt lại càng thêm đáng khinh.

Kẻ dám cả gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hàn Vận chính là Dương Bác, là cháu của hiệu trưởng. Từ sau khi nghe tên Hàn Vận thì tò mò, không ngờ sau khi gặp lại bị Hàn Vận mê hoặc, dù sao chưa từng có mấy ai chống lại được vẻ đẹp mị hoặc này.

Đối với loại ánh mắt trắng trợn như thế Hàn Vận đã quen rồi. Bị nhìn như thế Hàn Vận cũng không phản cảm lắm, nếu không có bọn t*ng trùng đầy não này thì làm sao có thể chứng minh được mị lực của mình chứ.

Giờ học sắp hết, Dương Bác cũng không thể kiên nhẫn hơn được nữa.

"Giáo sư!"

Dương Bác đột nhiên đứng dậy, trên mặt là nụ cười dâʍ đãиɠ.

"Bạn sinh viên này có vấn đề gì sao?"

Hàn Vận thản nhiên nhìn về phía Dương Bác. Số sinh viên còn lại trong lớp đều lo lắng cho Hàn Vận, từ khi bước vào đại học Dương Bác đã nổi tiếng là ác bá, không nghĩ đến hắn vừa mới đi học có 3 ngày đã bắt đầu gây khó dễ cho giáo viên. Hàn Vận nhìn kha mảnh mai yếu đuối khiến toàn thể nữ sinh trong lớp thấp thỏm trong lòng.

"Ha ha, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn giáo sư em đã biết chúng ta hợp nhau, thầy có hứng thú "tiếp xúc" với em một chút không?"

Dương Bác cười xấu xa, gã vẫn luôn nghĩ có tiền là có tất cả.

Hàn Vận nhướng nhướng mày. Ánh mắt của thằng nhóc này cũng không tệ, có thể nhìn ra người trong giới, chỉ là mình không phải đồng tính hoàn toàn mà là bi-sεメual, do nguyên nhân nghề nghiệp mới tiếp xúc cùng đàn ông, mà đến tột cùng làm cái gì thì chẳng ai biết được.

"Bạn sinh viên này, nếu không liên quan đến việc học thì chờ tan học hãy hỏi."

Hàn Vận nghiêm túc duy trì hình tượng giáo sư của mình, nghề gì cũng cần hình tượng không phải sao?

"Được, vậy sau khi tan học em chờ thầy Hàn ngoài cổng trường."

Dương Bác ngồi xuống nhưng không một giây nào ánh mắt rời khỏi thân hình mảnh dẻ kia.

Hàn Vận mỉm cười lơ đãng đáp lại, thong thả đưa bài tập cho mọi người.

Tiếng chuông tan học vang lên, Dương Bác đắc ý ra cổng trường chờ, chỉ cần ra khỏi phạm vi trường học liền thoải mái muốn làm chuyện gì cũng tiện hơn. Nghĩ đến việc có thể đè người kia xuống chơi đùa thân thể anh ta, máu trong người hắn liền sôi lên.

Theo sau Dương Bác còn có Hứa Nghị cùng với Trương Thanh, hai đứa này đương nhiên là muốn xem kịch vui rồi.

Sau khi Dương Bác ra cổng không lâu, Hàn Vận thu dọn xong sách giáo khoa notebook rồi đi ra cổng.

Nhìn thấy Hàn Vận đi ngang mình mà không thèm liếc một lần, gương mặt vốn đang tươi cười của Dương Bác trở nên vặn vẹo

"Anh đứng lại cho tôi!"

Ngay khi Dương Bác vừa chạm vào bả vai của Hàn Vận, trong nháy mắt nháy mắt cả người hắn đã bị quăng ra ngoài.

Xoa xoa tay, Hàn Vận vô tội nhìn Dương Bác

"Tặc tặc, té cũng thảm quá. Nhớ là làm học sinh thì nên để tâm vào việc học."

Hàn đại thúc của chúng ta là loại người có oán phải trả, ai đắc tội anh ta một anh ta liền trả lại gấp mười.

Dương Bác chuẩn bị đứng dậy dạy dỗ cho người không biết tốt xấu kia nhưng chân hắn đau nhói lên khiến hắn lại té xuống. Lúc này hắn mới phát hiện ra chân mình bị trật rồi. Hắn nhớ lúc Hàn Vận đánh mình ngã thì chỉ đau mông thôi mà? Nhìn người kia tiêu sái rời đi, Dương Bác phẫn hận đấm mạnh xuống đất.

Hứa Nghị ở một bên xem kịch sửng sốt một hồi lại cảm thấy tự hào. Không hổ là giáo viên của khoa bọn họ, còn Trương Thanh vừa sợ vừa kinh ngạc ngây ngốc nhìn người kia.

Khởi động chiếc Hummer màu đen, Hàn Vận quay đầu xe hướng ra đường cao tốc.

Trong thế giới xe thì Hàn Vận đặc biệt thích xe Jeep, thậm chí đến độ ám ảnh, xe trong gara nhà anh ta bây giờ còn nhiều xe hơn trong cửa hàng.

Chạy đến tầng ngầm bãi đỗ xe, Hàn Vận kéo cửa kính xe lên. Cửa kính làm bằng chất liệu không thể nhìn thấu, anh ta thuần thục hạ lưng ghế dựa lôi cái túi du lịch ở ghế sau lên.

Lấy ra một bộ quần áo trong túi ra thay, Hàn Vận mang thêm một cặp kính gọng bạc. Trong chớp mắt từ một giáo viên đại học trở thành thành phần trí thức tinh anh trong xã hội.

Anh ta lúc nào cũng mang theo một cái notebook chả lúc nào rời, nói gì thì nói đây là công cụ kiếm cơm của anh ta đó. Hàn Vận thản nhiên đi vào cửa.

Đại sảnh xa hoa, mọi người ai cũng đều khoác lên mình một lớp hóa trang đạo mạo. Mỗi người trong xã hội này đều là diễn viên, chỉ cần ngươi có thể diễn tốt liền trở thành kẻ chi phối toàn bộ vở diễn!

"Kính chào quý khách, xin hỏi ngài cần giúp gì?"

Tiếp tân mỉm cười, trong lòng nghĩ chỉ cần tươi cười như thế này thì có thể thay đổi thân phận hiện tại của mình. Người có thể ra vào nơi này đa phần đều là tầng lớp giàu có, chỉ cần lọt vào mắt xanh của một người trong số này liền có thể một bước thành phượng hoàng.

"Xin chào, sáng nay tôi có hẹn trước."

Hàn Vận nghĩ không hổ là tập đoàn Thiểm Lượng, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng đẹp hơn đầu bài của phố hoa.

"Xin hỏi tên của ngài là gì ạ?"

"Hàn Âm."

Làm chuyện gì mà không thể để người biết tự nhiên sẽ không ngu tới nỗi dùng tên thật.

"Chào Hàn tiên sinh, trưởng phòng nhân sự đang chờ ngài ở tầng 18."

Nụ cười của tiếp tân vẫn thế, chỉ là nhiệt tình trong mắt cô ta đã tiêu bớt rồi. Thân phận lần này của Hàn Vận đúng là không hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô ta.

"Cám ơn."

Hàn Vận lễ phép nói cảm ơn xong thì đi về phía thang máy.

Thang máy đi đếnp tầng 18, Hàn Vận vuốt lại vạt áo một chút rồi mới đi ra.

Phòng họp cách thang máy cũng không xa lắm, Hàn Vận gõ cửa thì có tiếng nói từ bên trong vọng ra.

"Mời vào."

Hàn Vận mỉm cười, tính toán thời gian xong đẩy cửa bước vào

"Chào mọi người, tôi là Hàn Âm hôm nay đến Thiểm Lượng để nhận việc. Đây là sơ yếu lí lịch của tôi."

Biểu tình sợ hãi, bộ dáng yếu ớt làm người trong phòng nhíu mày quan sát tỏ vẻ không hài lòng về anh ta.

"Chào cậu, tôi là trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Thiểm Lượng."

Người đàn ông trung niên tiếp nhận sơ yếu lí lịch của Hàn Vận, liếc sơ qua một chút.

"Chào ngài"

Hàn Vận lễ phép chào.

"Vị này là Chủ tịch, Trương tiên sinh."

Trưởng phòng nhân sự giới thiệu người bên cạnh.

"Chào ngài."

Hàn Vận cúi đầu, ngón tay để dưới bàn gõ nhè nhẹ, trong đầu xuất hiện dữ liệu về vị Trương tiên sinh này.

"Trương Diệu Quang, nam giới, năm mươi sáu tuổi, là chủ tịch tập đoàn Thiểm Lượng. Dựa vào việc đấu giá châu báu để lập nghiệp, người cũng như tên làm việc vô cùng phô trương, giống như là buổi triển lãm châu báu hôm nay chỉ sợ cả thế giới không biết đến nó nên không chút do dự đem báu vật quốc gia ra để đấu giá mà mặt không chút biến sắc."

"Lúc sắp xếp người cẩn thận một chút, buổi tối triển lãm không đươc để xảy ra sơ sót."

Trương Diệu Quang nói.

Người ta nói "gừng càng già càng cay", ông ta cũng không ngoại lệ, nếu không thì tập đoàn sẽ không phát triển lớn mạnh như hiện tại.

"Vâng thưa chủ tịch."

Trưởng phòng nhân sự đáp.

Trương Diệu Quang ra khỏi phòng họp, trước khi đi còn liếc nhìn Hàn Vận một cái.

Ở góc độ mà Trương Diệu Quang không nhìn thấy, khóe miệng Hàn Vận cong lên. Dám khinh thường ta, ta nhất định sẽ khiến cho lão già mắt cao hơn đầu kia phải hối hận!

Thông qua phỏng vấn, Hàn Vận được nhận vào làm nhân viên tập đoàn, hơn nữa nhờ vào miệng lưỡi lưu loát của đã khiến Trưởng phòng nhân sự cho Hàn Vận tham gia vào buổi đấu giá tối nay.

Màn đêm buông xuống, Hàn Vận mặc trang phục bảo vệ đi lại trong đại sảnh.

Chỉ cần có thể đi vào nơi này thì lấy trộm bất cứ thứ gì cũng đều trót lọt.

Nhìn Hàn Vận thì thản nhiên tùy ý nhưng thực ra làm không ít việc đâu. Ví dụ như khống chế hệ thống điện, đặt thuốc nổ trong bục chủ tịch, pha thuốc mê vào Champagne......

10 giờ 58 phút tối, Triển lãm chính thức khai mạc.

Cùng lúc với tiếng vỗ tay vang lên, Trương Diệu Quang mang theo hai cô gái đi lên sân khấu. Hai cô gái đẩy xe chở báu vật được mọi người mong chờ nhất lần này "Tinh Chi Lệ".

"Oa!"

Tinh Chi Lệ xuất hiện, mọi người kêu lên kinh ngạc.

Tinh Chi Lệ chỉ lớn hơn hạt đậu một chút, trong suốt, phát ra ánh sáng bảy màu chói mắt.

Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm trộm, Hàn Vận liếc mắt một cái liền nhìn ra vật này bất phàm, về phần giá trị cụ thể thì phải cầm đến tay mới biết được.

Hàn Vận tao nhã cong khóe môi, sảnh triển lãm đột nhiên mất điện toàn bộ, bục chủ tịch lại nổ mạnh một tiếng góp vui dọa mọi người loạn cào cào.

Hàn Vận khéo léo lách người xuyên qua đám đông hỗn loạn, dù bóng tối cũng không thể ngăn được hành động của Hàn Vận. Một bàn tay xuyên qua lớp thủy tinh bảo vệ cướp đi ánh sáng duy nhất còn lại trong phòng. Hàn Vận còn sợ chưa đủ loạn hô to một tiếng:

"Tinh Chi Lệ mất rồi!"

Đại sảnh vốn hỗn loạn liền trở nên bạo động còn Hàn Vận thì thảnh thơi ung dung đi ra khỏi nơi đó. Hàn Vận đi ra từ lối đi dành cho nhân viên, lối đó ít người để ý.

Ánh trăng soi tỏ đường đi, Hàn Vận gỡ bỏ kính mắt, bỏ viên kẹo cao su vào miệng, vẻ mặt đắc ý tiêu sái đi đến quán bar giải trí.

Ngay tại một ngõ nhỏ tối tăm gần đó Hàn Vận gặp một người phụ nữ đầu tóc rối bù ẵm theo một đứa bé gái khoảng 2 tuổi đang lục thùng rác.

"Xin thương xót, cho tôi xin chút tiền đi."

Người phụ nữ nhìn thấy người liền quỳ gối lại tới tấp, run rẩy đưa bàn tay bẩn thỉu lên xin ăn, cô ta ăn cái gì cũng không sao cả nhưng con của cô, nó không thể ăn rác được!

Hàn Vận chán ghét nhìn thoáng qua người phụ nữ, đem kẹo cao su trong miệng phun xuống tay cô ta, khinh thường hừ lạnh một tiếng liền rời đi.

Ngay khi Hàn Vận vừa mới ra khỏi ngõ nhỏ, bầu trời vốn đang đầy sao đột nhiên bị mây đen che phủ, một tiếng sấm vang lên, vị trí Hàn Vận đứng đã trống không.....