Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 7: Vết rạn

Hai chiếc xe dừng ở cửa khách sạn.

Nhậm Tử Tuyền dẫn Tiêu Hiểu cẩn thận đi theo sau ba người lớn. Chuẩn xác mà nói, ở trước mặt Tiêu Trí ── bốn người bọn họ đều giống như mấy đứa nhỏ xấu xa đáng thương.

Phòng ăn, Nhậm Tử Giai không ngừng nhìn khuôn mặt Tiêu Hiểu, trong ánh mắt vừa hổ thẹn vừa yêu thương, cuối cùng nhịn không được gọi: “Hiểu Hiểu…”

“Gọi dì.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trí bất chợt vang lên, Tiêu Hiểu run lên, ngoan ngoãn nói: “Chào dì.”

Sắc mặt Nhậm Tử Giai khó chịu, không nói gì, cười khổ: “Hiểu Hiểu ngoan.”

Lương Phàm Sinh ngượng ngùng uống nước trà, từ đầu tới cuối vẫn không tháo xuống chiếc kính đen kia.

Nhậm Tử Tuyền nhìn thấy Tiêu Hiểu chu miệng, nhíu mày nói với Tiêu Trí: “Anh hung dữ với thằng bé làm cái gì?”

Tiêu Hiểu vừa thấy

có người đứng về phía mình, nhất thời đắc ý: “Cha, mẹ nói cha không được hung dữ với con.”

Lương Phàm Sinh “Phốc ──” một tiếng phun toàn bộ nước trà ra, há mồm nhìn mấy người, ngốc như con gà gỗ.

“Cậu… Anh ta… Hai người…” Lương Phàm Sinh nói mấy đại từ nhân xưng rất là mập mờ, liền ở dưới ánh mắt đông lạnh chết người của Tiêu Trí mà ngậm miệng.

“Khụ khụ…” Nhậm Tử Tuyền ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, lấy thực đơn, “Có thể gọi đồ ăn chưa?”

Tiêu Hiểu còn nhỏ, còn lại đều là người trưởng thành, mọi người cũng tùy theo đứa nhỏ này, “Gọi đi.”

Nhậm Tử Tuyền lật lật, gọi đồ đều là thứ Tiêu Trí thích ăn ── cậu đây cũng là vì muốn hòa hoãn không khí. Quả nhiên Tiêu Trí vừa nghe liền nhìn về phía cậu, ánh mắt dịu dàng xuống.

Tiêu Hiểu ngồi ở giữa Tiêu Trí cùng Nhậm Tử Tuyền, bên cạnh Nhậm Tử Tuyền là Nhậm Tử Giai, tiếp đó là Lương Phàm Sinh, cái bàn cũng không lớn, năm người cơ bản là ngồi đủ, sau khi đồ ăn được mang lên thì không khí đã có chút nhẹ nhõm, mọi người cũng không đến nỗi không có chuyện để nói.

Nhậm Tử Giai vươn dài cánh tay muốn gắp một miếng gà chiên bơ cho Tiêu Hiểu, kết quả ống tay áo của mình dính phải tí mỡ.

Tiêu Trí nhìn dáng vẻ đáng tiếc của Nhậm Tử Giai mà nhăn lại ấn đường: “Vẫn bộ dạng này, mơ hồ như thế.”

Nhậm Tử Tuyền hơi ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Tiêu Trí nhìn chị mình bao hàm rất nhiều thứ, phức tạp khiến cậu không muốn truy cứu.

── rốt cuộc là một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cho dù ly hôn lâu như thế, thì vẫn có chút cảm tình…

Trong tâm cậu đột nhiên nổi lên một cỗ chua xót, Nhậm Tử Tuyền âm thầm kinh sợ.

Đây rõ là chuyện tốt mà, nếu Tiêu Trí cùng bà chị mình có thể quay về như cũ, bọn họ vẫn sẽ là người một nhà, Tiêu Hiểu cũng có thể trở lại trong lòng mẹ ruột, thế nào cũng hơn rất nhiều so với người cậu là mình đây, nhưng cậu, cậu sao lại cảm thấy khó chịu?!

Một cỗ cảm giác chán ghét chính mình tiến vào trong đầu, Nhậm Tử Tuyền nhịn không được tự phỉ nhổ bản thân ── đã quen anh rể đối tốt với mày, quen được cháu trai ỷ lại vào mày, lại có thể toát ra ý nghĩ như vậy.

Lương Phàm Sinh quan tâm lấy khăn giấy ra lau cổ tay áo cho Tử Giai, Tử Giai lại hào phóng cười: “Không có gì không có gì, cũng không phải quần áo mới, vì con… Vì Hiểu Hiểu, một bộ quần áo thì tính là cái gì.” Trên khuôn mặt mỹ lệ kia tràn đầy nhu tình cùng quan tâm, bản năng người mẹ quả nhiên là thứ có thể dìm chết người.

Nhậm Tử Tuyền âm thầm phân biệt, trong lòng khó chịu không những không giảm thiểu, ngược lại càng tăng thêm một tầng.

Chị gái những năm này… Nhất định rất nhớ Hiểu Hiểu, đó là cốt nhục ruột thịt của chị ấy mà! Anh rể làm như thế, có phải có chút quá đáng hay không…

Ăn xong bữa cơm, Tiêu Trí lái xe đưa Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Hiểu về nhà, lại muốn rời khỏi.

“Anh đi đâu?” Nhậm Tử Tuyền nhịn không được hỏi ── thời gian đã không còn sớm, anh ấy còn có chuyện gì?

“Tôi và chị cậu còn có chút chuyện cần nói, cậu nghỉ ngơi trước, đừng bỏ lỡ buổi học ngày mai.”

“…à.” Nhậm Tử Tuyền cúi đầu xuống kéo tay Tiêu Hiểu, “Vậy tôi vào cửa trước.”

Tiêu Trí nhìn dáng vẻ cậu em vợ muốn nói lại thôi, mỉm cười, bàn tay to chụp lên đầu cậu xoa nhẹ, “Đi đi.”

Tiêu Hiểu nhìn dáng vẻ “Cha mẹ” “Ân ái có thêm” liền che miệng trộm cười.

Mẹ Nhậm thấy con trai dẫn cháu ngoại trở về, liền nghênh đón hỏi: “Thế nào?”

Nhậm Tử Tuyền cho Hiểu Hiểu đi ngủ, mới cùng mẹ đi vào phòng khách: “Hôm nay cùng nhau ăn cơm.”

“Vậy Hiểu Hiểu…”

“Hiểu Hiểu còn chưa biết.” Nhậm Tử Tuyền nhăn mi ── cậu có chút không muốn nói dối tiếp.

Nhưng nếu nói ra, mất đi sự thân thiết nhất thì sẽ là tầng quan hệ gì? Hiểu Hiểu có còn giống như lúc trước thân cận với cậu không? Tiêu Trí… Có còn coi mình như người thân không? Vừa nghĩ tới Tiêu Trí một ngày kia có lẽ sẽ không đối xử ôn hòa với cậu nữa, ngực Nhậm Tử Tuyền tựa như bị khó chịu lấp đầy.

Không được, quan hệ của bọn họ chính là anh rể cùng em vợ, còn thực sự nghiện trò sắm vai vợ chồng sao?! Nhìn cho rõ ràng vị trí của mình đi!

Nhậm Tử Tuyền lắc đầu: “Đợi thương lượng một chút với anh rể đi, xem anh ấy có tính toán gì.”

Ngày hôm sau vào học Tử Tuyền có chút không yên lòng, thầy giáo gọi cậu lên bục giảng giải thích một tiêu đề làm cậu sửng sốt mất năm giây mới đứng lên, cũng may số học là thế mạnh của cậu, không đến nỗi mất mặt mũi.

Sau khi hết tiết một đám bạn học vây cùng một chỗ, bàn luận áp lực gần đây rất lớn, một mặt là nguyện vọng trong nhà rất cao, mặt khác là về học sinh trường học trọng điểm, không có người nào không muốn được đại học tốt đón đi.

Nhậm Tử Tuyền thật không cảm thấy gì, cha Nhậm cùng mẹ Nhậm cũng không phải gia trưởng bức ép con mình thật chặt, Tiêu Trí lại càng không cần phải nói, bọn họ chính là yên lặng cổ vũ phía sau cậu, không hề nói cái gì đại loại như “Con nhất định phải thi đỗ đại học XX” vân vân.

“Tử Tuyền, cậu gần đây có phải có tâm sự gì không?” Một nữ sinh tốt bụng hỏi cậu, lúc cậu nhìn qua thì đối phương lại ngượng ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng cậu.

“Ừ? Không có.”

“Cảm thấy tinh thần cậu có chút không tập trung…”

“Đúng đấy, lúc thầy giáo gọi to tên cậu mà cậu còn ngây ngẩn cả người, trước kia không phải vèo một cái đã chạy lên rồi à?” Triệu Đại Đầu nghe xong cười nói.

“À, trong nhà có chút việc nhỏ.”

“Việc nhỏ? Việc nhỏ mà cậu có thể lo thành như vậy? Rốt cuộc là thế nào?”

“Thực sự là chuyện nhỏ, nói không rõ ràng lắm.” Nhậm Tử Tuyền hàm hồ cho qua, người khác thấy cậu không muốn nhiều lời cũng không hỏi nữa, không bao lâu chuông vào học vang lên, cậu giữ vững tinh thần nghênh đón tiết tiếp theo.

Cậu xác thật đang phiền não vài chuyện ── kỳ thi vào trường đại học sắp tới, không biết nên báo danh trường nào, đại học B mặc dù là sự lựa chọn tốt, nhưng lại ở rất xa, từ trong tâm khảm thì cậu vẫn là một nam sinh rất luyến gia, huống hồ lại không yên lòng Hiểu Hiểu, nếu đi thì đến một năm rưỡi mới được trở về, nói ra thật không nỡ.

Chạng vạng về đến nhà, Nhậm Tử Tuyền kinh hỉ phát hiện Tiêu Trí ngồi ở trên sofa đọc báo ── điều này thật ít gặp, Đại lão tổng như anh không phải thường trở về muộn sao?

“Anh rể.”

“Đã về.”

“Vâng.”

Vài câu hỏi đáp đơn giản, lại khiến Nhậm Tử Tuyền có loại cảm giác ấm áp.

“Hôm nay đi học thế nào?” Tiêu Trí buông báo đi đến bên kệ thủy tinh lấy hai cái chén, rót một chút rượu đỏ.

“Vẫn thế, ôn lại bài tập, cũng nâng cao không nhiều.” Nhậm Tử Tuyền tiếp lấy cái chén uống một hơi, “Hương vị không tệ! À đúng rồi, cha mẹ tôi đâu?”

“Đi đón Hiểu Hiểu.” Tiêu Trí cười, “Sau khi Nhị lão đến chúng ta ngược lại thành ra nhàn nhã, không cần làm cơm cũng không cần chăm con.”

“Anh vốn đã không làm cơm với không chăm con rồi.” Nhậm Tử Tuyền lườm anh một cái.

Tiêu Trí ngừng trệ, đôi mắt thâm đen có ý vị nhìn về phía cậu.

Nhậm Tử Tuyền thật sự là mỹ nhân, mặc dù nam sinh hình dáng như thế quá ẻo lả, nhưng đẹp cũng chia ra rất nhiều loại, không nhất định mềm mại yêu kiều đã là đẹp, cảm giác người thiếu niên đặc biệt trẻ con thanh thuần cũng phá lệ có mị lực. Hơn nữa, cậu có một khuôn mặt cực kỳ giống Nhậm Tử Giai. Nhậm Tử Giai từ nhỏ đã nổi danh mỹ nữ, em trai cô có thể kém sao?

Tiêu Trí chợt vươn tay ra, đầu ngón tay dừng ở trên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền.

Xúc cảm làn da ấm nóng nõn nà, nam sinh trong ấn tượng của anh đều có làn da hơi thô, nhưng trên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền lại không có một chút cảm thụ như vậy, như hút chặt lấy ngón tay Tiêu Trí.

Lúc này Nhậm Tử Tuyền lại sợ ngây người ── động tác này quá mập mờ nóng bỏng, Tiêu Trí càng làm đến tự nhiên, cậu ngược lại càng kinh tâm.

Trong đầu bất ngờ nhảy ra hình ảnh đêm hôm đó mình vừa tắm rửa xong, Tiêu Trí nắm lấy lọn tóc của cậu nói, Tử Tuyền, cậu thật giống chị gái mình…

“Ba.” Cậu gạt tay Tiêu Trí, âm thanh không lớn, dừng ở trong tai Tiêu Trí lại giống như tiếng sấm.

Trong lúc nhất thời không khí mập mờ biến mất không còn, giống như thủy tinh bị đánh vỡ, hai người đều có chút ngượng ngùng.

Tiêu Trí khẽ chau mày, bất động thanh sắc đặt chén rượu xuống.

Nhậm Tử Tuyền nghẹn đầy một bụng, cuối cùng không chịu nổi trạng thái yên lặng này nên mở miệng: “Anh rể, ngày hôm qua chị tôi nói cái gì?” Cố ý đem mấy từ chị gái cùng anh rể nói rất nặng, cũng không biết là đang nhắc nhở Tiêu Trí hay đang nhắc nhở chính mình.

Tiêu Trí phảng phất không chú ý tới cậu cố ý, thực tự nhiên tiếp lời nói: “Tử Giai muốn quyền nuôi dưỡng Hiểu Hiểu.”

“A?!” Nhậm Tử Tuyền cả kinh, “Chị ấy…” Mới nói một từ, liền đột ngột mắc kẹt, mẹ muốn chăm sóc cho con mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cậu ở trong một nhà ba người này chính là một người ngoài, “… Vậy, anh nói thế nào?”

Tiêu Trí lặng yên một chút mới nói: “Tôi muốn cân nhắc một chút.”

Muốn cân nhắc một chút ── Tiêu Trí không cự tuyệt, cũng chính là nói, Hiểu Hiểu có thể sẽ trở lại bên cạnh mẹ thằng bé?

“Không nỡ à?” Tiêu Trí đột nhiên nhìn vào ánh mắt Nhậm Tử Tuyền.

Tử Tuyền né tránh ánh mắt, “Tôi có nỡ hay không nỡ cũng không sao, Hiểu Hiểu là cháu trai tôi, nhưng chị tôi là mẹ ruột thằng bé.”

Tiêu Trí không nói chuyện, Tử Tuyền do dự một chút, lại nói: “Anh là cha của thằng bé, đây là chuyện của các người.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu cảm thấy yết hầu bị nghẹn đến lợi hại, cuống quýt tìm lý do trở về phòng, lưu lại Tiêu Trí một người ở bên ngoài, cùng với sự lặng yên đầy xấu hổ.