*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên Ti
nói: "cô
nương sợ là
đã
quên, nửa tháng sau là sinh nhật Nguyên nhị
cô
nương."
Lâm Cẩm Nghi đành gật đầu
nói: "Nguyên Vấn Khanh sinh nhật, hôm kia lại là sinh nhật
cô
nãi nãi, nên quên mất."
Từ trước tính tình Lâm Cẩm Nghi chính là cái mọi chuyện
không
để ở trong lòng, bọn nha hoàn cũng thấy nhưng
không
thể trách.
đã
biết lí do, Lâm Cẩm Nghi muốn chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho Nguyên Vấn Khanh.
Nàng cũng
không
biết tư khố của tiểu biểu muội có cái gì, vừa vặn lúc này bảo Thải Ca đưa bảng tư khố cho mình xem.
Vừa nhìn, Lâm Cẩm Nghi mới phát
hiện
đồ trong tư khố của tiểu biểu muội
thật
đúng là
không
ít, đồ vàng bạc, bài trí nhà cửa, đều là đồ tinh xảo hoa mỹ. Mặt khác còn có mấy ngàn lượng tiền riêng, xem các khoản ghi lại, là ngày lễ ngày tết các trưởng bối tặng cho.
So sánh với đời trước, đồ đạc bên người nàng ít đến đáng thương. Ngay cả đồ cưới lúc xuất giá cũng mới chỉ có ba mươi sáu hòm, hơn phân nửa vẫn là mẹ ruột nàng lưu lại, trong nhà phía sau thêm vào đều là góp cho đủ số, cũng
không
đáng giá, chỉ có thể lấy mặt mũi.
Lâm Cẩm Nghi nhất thời cũng
không
biết tặng gì cho tốt, nàng cũng
không
rõ
tiểu biểu muội
yêu
thích gì, tiểu biểu muội mặc dù
đã
mất, cũng
khôngnên đem đồ trong lòng nàng tùy tiện tặng người.
Nàng chưa kịp nghĩ, bên kia Lâm Phương Nghi lại đến bái phỏng.
Lâm Cẩm Nghi
đi
ra ngoài đón, đưa Lâm Phương Nghi vào phòng, để nha hoàn dâng trà.
Lâm Phương Nghi ngồi vào chỗ của mình rồi, xem
trên
bàn đặt danh sách, liền cười hỏi nàng: "Muội muội hôm nay muốn kiểm kê đồ đạc?"
Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ
nói: "Vấn Khanh
không
phải sinh nhật tháng sau sao?
đã
gửi thϊếp cho ta,
đang
tìm kiếm đồ gì tốt tặng cho nàng."
Lâm Phương Nghi
trên
mặt tươi cười hơi cứng ngắc
không
thể nhận ra, nàng hôm qua cũng gặp Nguyên Vấn Khanh, nhưng nàng ấy
không
mời mình tham gia tiệc sinh nhật.
Lâm Cẩm Nghi ngắm danh sách mặt ủ mày chau, cũng
không
chú ý thần sắc biến hóa rất
nhỏ
đó.
Thải Ca thấy nàng
thật
sự
khó xử, liền đề nghị: "cô
nương,
không
bằng đưa bộ đồ trang sức trân châu phỉ thúy?"
nói
xong còn chỉ lên dòng ghi thời gian bộ đồ trang sức nhập khố cho Lâm Cẩm Nghi xem."
Lâm Cẩm Nghi vừa thấy, bộ đồ trang sức này năm trước mới làm
không
lâu,
đã
vào kho
thì
không
lấy ra, hẳn là chưa từng đeo. Hơn nữa Thải Ca vốn ổn trọng ít
nói, nàng
sẽ
không
có ý kiến sai, liền gật đầu
nói: "Được, vậy đưa cái này. Ngươi
đi
làm hộp đựng."
Lâm Phương Nghi cúi đầu tự uống trà, trong lòng
không
rõ
tư vị. Đồ trang sức kia là năm trước sinh nhật muội muội tâm huyết dâng trào muốn có, Tô thị riêng từ bên ngoài tìm thấy, phỉ thúy xanh lục, trân châu tròn trịa, bộ dáng thập phần tinh xảo hoa mỹ. Nàng vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt
một
cái, trong lòng hâm mộ
không
thôi. Nhưng đến trước mắt muội muội, muội muội lại ngại đồ vật có vẻ già dặn, tùy tay xem qua
đã
bảo nha hoàn thu lại, cũng
không
từng đeo. Trước mắt, cứ như vậy tùy ý lấy ra tặng người.
đã
chọn tốt lễ vật, Lâm Cẩm Nghi mới có tâm tư
nói
chuyện phiếm với Lâm Phương Nghi.
"Tỷ tỷ hôm nay có gì
nói
muốn
nói
với ta?" Nếu
không
cũng
sẽ
không
buổi sáng mời mình
đi
Phương Hoa uyển, buổi chiều lại riêng tới thăm.
Lâm Phương Nghi đặt chén trà, cười
nhẹ: "Cũng
không
có gì, bất quá hôm nay rảnh rỗi, muốn cùng chơi
một
lúc."
Lâm Cẩm Nghi nhân tiện
nói: "Tốt rồi, tỷ tỷ muốn chơi gì? Chơi bách tác hay là chơi bài lá cây?" Lúc nàng làm nữ hài nhi, muội muội Sầm Thoa cũng
không
thân cận với nàng, rất ít có thời gian tỷ muội cùng nhau chơi đùa. Kỷ thị lại
không
thường mang nàng xuất môn giao tế, bởi vậy nàng cũng chỉ biết hai loại nữ hài thường chơi này.