Edit: Julia
“Uống uống uống……” Mọi người bắt đầu kêu gào, Ngô Diễm Ngọc cầm lấy chén thứ tư.
“Tôi uống, nhưng tôi uống xong chén này thì cô cũng uống đi.”
Ngô Diễm Ngọc nhìn Hỏa Viêm, ánh mắt đã có chút mơ hồ, nhưng cũng xem như thanh tỉnh, dù sao đã uống ba chén, người bình thường sẽ gục xuống lâu rồi.
Hơi nhíu mày, Hỏa Viêm cầm chén lên, xem như đáp ứng Ngô Diễm Ngọc
Sau đó Ngô Diễm Ngọc ngửa đầu uống xong chén thứ tư, toàn trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt
Ngô Diễm Ngọc càng thêm tự tin,dùng ánh mắt kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hỏa Viêm, luc này lực chú ý của mọi người chuyển hết lên người Hỏa Viêm.
Hỏa Viêm cười cuồng ngạo, sau đó ngoắc phục vụ đến ní vài câu, người phục vụ ánh mắt kinh ngạc tránh một chút, sau đó lĩnh mệnh mà đi, mọi người bắt đầu tò mò chờ xem Hỏa Viêm định làm gì.
“Hỏa Viêm, bằng không để ta uống thay, cô không cần…… Ngô!” Lần này, Tinh Không Văn Dương còn chưa nói xong đã bị Hỏa Viêm đánh ngã, anh ôm bụng có chút ủy khuất nhìn Hỏa Viêm, không phải anh là vì tốt cho cô sao.
Mọi người cảm thán vì tính tình nóng nảy của Hỏa Viêm, đồng thời cũng đồng cảm với nam nhân đang thương kia.
Đẹp thì có đẹp nhưng tính tình yếu đuối khiến người ta không tài nào chấp nhận nổi
… ……..
Một lát sau, phục vụ quay trở lại nhưng trong tay còn cầm theo một cái bát lớn, Hỏa Viêm thuận tay tiếp nhận, dưới cái nhìn của mọi người xung quanh, cô cầm ly rượu vào bát lớn
Dưới cái nhìn nghi hoặc của mọi người, Hỏa Viêm lấy chén thứ hai, chén thứ ba, mãi đến khi chén thứ mười ũng dổ vào, lúc này mọi người rốt cục hiểu Hỏa Viêm muốn làm cái gì!
Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, có người bắt đầu cảm thấy Hỏa Viêm điên rồi. Hỏa Viêm dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, cầm cái bát rượu lớn, ngửa đầu uống sạch.
“A!” Toàn trường kinh ngạc!
“Hỏa Viêm, cô không muốn sống nữa à!” Tinh Không Văn Dương lo lắng vô cùng, anh không rượu này mạnh thế nào, nhưng uống nhiều như thế sẽ xảy ra tai nạn chết người mất, tuy biết cô cuồng ngạo như vậy nhưng lại chẳng ngờ cô liều mạng đến mạng sống cũng chả cần.
Một chút đau lòng khiến cho Tinh Không Văn Dương muốn tiến tới đoạt lấy bát rượu từ tay Hỏa Viêm, mà anh thành công đoạt được nhưng bát rượu đã trống không
Trong mắt Hỏa Viêm xuất hiện tia lửa nóng, lúc nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tinh Không Văn Dương, mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng khác thường, cô để cho anh đoạt lấy bát rượu, xong kéo tay anh, Tinh Không Văn Dương theo quán tính ngã chúi xuống, một nụ hôn nồng nhiệt đặt lên môi anh, mà ngụm rượu cuối cùng chưa uống hết, theo nụ hôn đi vào miệng anh
Một loại cảm giác nóng bừng bừng lại ngọt ngào khiến miệng Tinh Không Văn Dương mở lớn hơn.
Không biết là do đang mơ màng hay là bị mọi người vây ở giữa, Tinh Không Văn Dương cùng Hỏa Viêm kịch liệt ôm hôn, chung quanh an tĩnh kỳ dị.
Hôn xong, Hỏa Viêm buông Tinh Không Văn Dương ra, nhưng Tinh Không Văn Dương dùng ánh mắt nóng rực nhìn Hỏa Viêm, đây là lần đầu tiên Hỏa Viêm nhìn tháy ánh mắt này của anh, mang theo du͙© vọиɠ lại yêu chiều, quyến luyến không thôi.
Sắc mặt Hỏa Viêm cực kì hồng nhuận, không biết là do rượu hay là do nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi.
… ……..
“Cô, cởϊ qυầи áo!” Xoay người, Hỏa Viêm bá đạo chỉ vào Ngô Diễm Ngọc, không lưu tình chút nào bắt cô ta thực hiện giao ước.
Đối với Hỏa Viêm mà nói, đã nhận lời hay lập lời thề thì phải làm cho bằng được, không được phép chối bỏ, hơn nữa một khi đã đồng ý thì không cho phép vi phạm, với lại cô là một người yêu thích tự do nên không bao giờ tự tiện hứa hẹn lung tung, nhưng với lời thề thì cô lại rất coi trọng.
Ngô Diễm Ngọc có chút kinh hoảng, cô ta không ngờ Hỏa Viêm lại kiêu ngạo đến mức dùng cách này để uống rượu
Đột nhiên cô ta không biết phải làm sao, chỉ đứng khựng một chỗ
Ánh mắt nóng bỏng của Hỏa Viêm dần trở nên lạnh lùng, đối với loại người dám làm mà không dám nhận, cô khinh thường vô cùng, dù sao phải có ý thức trách nhiệm một chút chứ.
“Các người mau nói cho cô gái này nghe quy củ của đô thị yêu tinh đi. ” Từ người Hỏa Viêm tỏa ra khí thé mãnh liệt củ một lão đại hắc bang già dặn.
“Dạ!”Mấy tiểu đệ trong đô thị yêu tinh chấp hành mệnh lệnh, tiến tới.
“Cô, cô rốt cuộc là ai?” Thấy thái độ cung kính của nhân viên, Ngô Diễm Ngọc tựa hồ nghĩ tới gì đó, kinh sợ nhìn Hỏa Viêm.
Mà những người còn lại đang xem kịch tựa hồ đoán ra, chỉ đứng ở một bên xem tình hình.
“Hừ, ngay cả lão nương còn không biết mà dám ở trong này ngang ngược à, nói ho cô biết, lần sau có nhìn trúng nam nhân nào thì phải mở to măt chó ra nhìn xem đó là nam nhân của ai, tụi bây sao còn không động thủ, đứng đực ra đó làm gì.” Khinh thường giáo huấn Ngô diễm Ngọc, Hỏa Viêm ra lệnh đám tiểu đệ làm việc, còn mình thì xoay người kéo Tinh Không Văn Dương đi.
Mà những người khác tự động lui sang hai bên tạo thành một con đường, mà phía sau họ là tiếng la hét của nữ nhân.
… ……..
Uống hết mười ly rượu nặng, đối với Hỏa Viêm mà nói không có ảnh hưởng, chỉ là do cô trời sinh kháng cự với cồn, nên tửu lượng của cô tốt hơn những người bình thường nhiều, nhưng uống quá nhiều rượu mạnh như thế, một lượng nhiệt hỏa lắng đọng muốn tìm chỗ phát ra hết.
“Hỏa Viêm, chúng ta đi đâu vậy? Tôi lái xe nha?” Tuy rằng nhìn Hỏa Viêm không có gì khác thường, nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của cô, Tinh Không Văn Dương biết cô khó chịu trong người.
“Để anh lái xe tốc độ rùa bò hả? Tôi không đên mới lạ, đi, lên xe tôi dẫn anh đi chơi cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút.” Cự tuyệt ý tốt của Tinh Không Văn Dương, Hỏa Viêm xoay người nhảy lên xe, Tinh Không Văn Dương bất đắc dĩ ngồi ở chỗ phó lái.
Siêu xe lần nữa chaỵ với tốc độ chóng mặt, Tinh Không Văn Dương vừa khẩn trương nhưng không thiếu điều quan tâm nhìn Hỏa Viêm đang lái xe.
Với tốc độ chống mặt, vượt qua mấy đại lộ cao tốc, ước chừng 10 phút sau, Hỏa Viêm dừng xe ở một bãi đỗ xe hoang vu.
Vài cái tiểu đệ vừa thấy là xe của Hỏa Viêm, liền chạy đến nghênh đón, Hỏa Viêm hạ kính xe xuống.
“Hỏa lão đại, ngài đã tới, hôm nay ngài muốn chơi sao?” Đám tiểu đệ ân cần hỏi thăm Hỏa Viêm
“Hôm nay chơi cái gì?” Đây là một bãi đỗ xe, nhưng thực tế nó là trường đua xe, mà trò chơi đua xe cũng có nhiều loại, cho nên Hỏa Viêm mới hỏi thế.
“Dừng trước bờ vực, 10 phút sau bắt đầu, đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.” Tiểu đệ hứng thú nói, giống như cảm giác trò chơi hôm nay sẽ thú vị lắm.
“Có người lợi hại lắm à?” Trò chơi này Hỏa Viêm chơi đã lắm rồi, tuy rằng thiết kế thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng đối thủ đều quá yếu, Hỏa Viêm căn bản là chơi chưa tận hứng.
“Có, gần đây có một tiểu tử, tựa hồ là thiếu tiền, mà hình như cũng không muốn sống, mỗi lần chơi đều giành hạng nhất, hôm nay thằng nhóc đó cũng đến đây, lão đại có muốn chơi không?” Tiểu đệ đó ngày càng hưng phấn, chờ mong xem trò hay sắp diễn ra.
“Đương nhiên!” Hỏa Viêm đạp chân ga chạy về phía sau bãi đỗ xe.
Trong xe, Tinh Không Văn Dương tỏ ra không hiểu, dừng trước bờ vực? Là ý gì?