Yên Hoa Tuyết

Chương 6

Editor:

Lạc Thủy

Beta – reader:

Lạc Thủy

Trữ Sính Viễn đau đớn dần thanh tỉnh lại, mờ mịt mở to đôi mắt, hắn phát hiện chính mình đang nằm úp sấp trên giường. Toàn thân giống như bị xẻ đôi, khó nhịn khỏi đau đớn, nhất là ở trên lưng, chỗ đau nhức đó như bị rát phỏng chỉ muốn xé rách hắn. Trữ Sính Viên cắn răng, miễn cưỡng nghĩ muốn xoay người, hơi hơi động, đã khiến hắn đau đớn đến nỗi không thể nào chịu đựng được mà phải dừng động tác, đồng thời cắn chặt môi cố nén tiếng rêи ɾỉ thoát ra.

“ Đừng nhúc nhích.”

Thanh âm vô cùng lo lắng cùng cánh tay ôn nhu ngăn trở động tác hắn, sau đó cánh tay y với tới người hắn, mềm mại kéo hắn lại, thật cẩn thận, hắn bị ôm lấy, thay đổi phương hướng, nghiên thân mình tựa vào vùng ngực ấm áp. Một chút cũng không đè nặng đến vết thương trên lưng.

Trữ Sính Viễn ngẩng đầu, chống lại con ngươi tràn đầy đau đớn của Tham Hãn.

“ Tham Hãn, ” Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, lại không biết phải mở miệng thế nào, chỉ đành bình tĩnh nhìn chăm chú y

“ Uống dược đi, ngươi bị thương rất nặng.” Tham Hãn một bên cầm lấy chén dược, đưa đến bên miệng Trữ Sính Viễn.

Trữ Sính Viễn cúi đầu đem ngụm dược đắng nuốt vào, yên lặng không nói gì.

“ Cùng ta đi thôi, Viễn, ngươi, ngươi cứ như vậy nữa thì sẽ chết mất, ta, trong lòng đau lắm.” Tham Hãn lấy khăn tay thay Trữ Sính Viễn lau đi vết thuốc ở khóe miệng, thanh âm thoát ra mà run rẩy.

“ Ta đã nói rồi, Tham Hãn, ta sẽ không đi đâu,” Trữ Sính Viễn ánh mắt nhìn hai bàn tay của chính mình, thanh âm tuy nhẹ, nhưng ngữ khí lại kiên định.

“ Hắn đối đãi với ngươi như vậy, ngươi còn,”

Tham Hãn vừa tức vừa thương xót, ngay cả nói cũng đều nói không xong, nhìn người trong lòng, khuôn mặt kia thật tiều tụy hao gầy, nước mắt lại không khỏi rơi xuống,

“ Năm đó ta đã làm một việc vô cùng xấu, nay ta bị như thế này âu cũng là thường tình, kỳ thực cũng chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày cùng bôi dược là tốt rồi, không nghiêm trọng đến vậy đâu, ngươi lớn như vậy rồi,

còn khóc thành như thế, khiến cho người ta trông thấy lại càng không hay? ” Trữ Sính Viễn chịu đựng đau đớn nâng cánh tay lên, ôn nhu lau đi hai gò má thấm đầy nước mắt của Tham Hãn, an ủi hắn.

“ Không nghiêm trọng? Ngươi có biết thương tích của ngươi có bao nhiêu nghiêm trọng không? Nếu như không phải vì Lăng Vân thay ngươi đả thông kinh mạch, công phu của ngươi đã sớm bị phế rồi. Hơn nữa trượng thương (vết

thương do gậy

đánh

) quá nặng, thầy thuốc còn nói ngươi phải nằm trên giường một tháng mới có thể hoạt động lại bình thường, cứ như vậy, còn không biết tương lai có thể để lại hậu hoạn gì không.”

Nói xong, Tham Hãn nhịn không được, một quyền đánh xuống khung giường, “ Hắn đối đãi với ngươi ngoạn độc như vậy, ngươi vì cái gì còn muốn lưu lại, vì cái gì còn muốn, còn muốn thương hắn.”

“ Ta còn có thể làm gì nữa? ” Trữ Sính Viễn yếu ớt nói,

“ Năm đó hắn bất quá cũng chỉ như một đứa nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, giống như một cây hoa lan được chiều chuộng, hầu hạ tỉ mỉ, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một giọt mưa rơi xuống, rồi đột nhiên bị ném vào làn sương lạnh giá, người mẫu thân hắn yêu kính nhất, cũng tự sát ngay trước mặt hắn, hắn đau khổ, có ai biết? Hiện tại, coi như ta nhận lại những đau khổ thương tổn của hắn, ta không oán.”

“ Vậy vì sao ngươi lại yêu thương hắn? ” Tham Hãn nắm chặt tay, rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn đau thương trong lòng của mình.

“ Không biết, ta thật sự không biết,” Trữ Sính Viễn hoảng hốt nghĩ, thì thào nói: “ Khi đó, hắn yêu ta đến điên cuồng, ngươi có thể nào tưởng tượng ra không? Một người sở hữu sự mê hoặc của người trẻ tuổi, lại là hài tử cao cao tại thượng kia, vậy mà lại đồng ý đem toàn bộ tình cảm của hắn đưa đến trước mặt ngươi, để ngươi biết hắn yêu ngươi như thế nào, hắn là hỏa, băng đá gặp hắn cũng phải tan, huống hồ, ta vốn không phải là băng tuyết. Ta chỉ là một người bình thường, như thế nào lại có thể không bị hắn khuất phục.”

“ Ngươi nếu đã yêu thương hắn, vậy vì sao còn muốn tiếp tục làm như vậy? ” Tham Hãn thật không hiểu, nếu lúc đó Trữ Sính Viễn chịu ngừng tay, thì ngày hôm nay sẽ không có bất cứ chuyện gì phát sinh, e rằng hắn sẽ phẫn nộ, sẽ thống khổ, thế nhưng, dù có như thế nào cũng đều tốt hơn hiện tại rất nhiều.

“ Khi đó, ta cũng không hề biết cảm tình của chính mình, hoặc là lòng ta đã biết, nhưng lý trí của ta vẫn đang bị che đậy, sở dĩ ta không hề ngừng tay, ngược lại còn tiếp tục làm cho đến triệt để. Là vì trong tiềm thức, ta không cho phép chính mình phản bội ngươi, chờ đến khi ta minh bạch được, tất cả đều đã vô pháp vãn hồi.

Trữ Sính Viễn chán nản khép lại con mắt.

“ Ngươi thương yêu hắn, thì sao không nói cho hắn biết? Vì sao yêu một người lại phải đau khổ đến như thế này, hắn đã từng yêu ngươi như vậy, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, hắn hội sẽ tha thứ cho ngươi.”

“ Hắn sẽ không tái yêu ta.”

“ Ngươi như thế nào lại biết? Ngươi khả dĩ cứ thử xem a.” Tham Hãn cấp thuyết nói, hắn quên mất thương tâm của bản thân mình, một lòng chỉ muốn giúp cho người nam nhân này quên đi sự đau sót, chỉ cần hắn có thể vui sướиɠ, hắn nguyện ý

sẽ thay y gánh vác hết tất cả mọi sự thống khổ.

“ Tham Hãn, ngươi không hiểu, nếu như năm đó ta mới chỉ làm thương tổn hắn, ta sẽ nói cho hắn, ta sẽ dùng tất cả tình yêu của ta để bù đắp cho những quá khứ thương tổn của hắn, ta chờ, chờ

đến khi ngươi đăng cơ, ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả, sau đó dẫn hắn đi, và dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho hắn, dùng tất cả để có thể hoán đổi lại trái tim của hắn, thế nhưng, ”

Trữ Sính Viễn suy yếu nở nụ cười,

“ Thế nhưng, Vân phi lại tự sát, ngày đó, ta giống như bị ném xuống địa ngục, ngươi có biết không? Ngay sau khi ta gián tiếp gϊếŧ chết mẫu thân của hắn, gϊếŧ đi người hắn yêu thương nhất, khi đó ta đã biết, suốt cuộc đời của mình, ta chỉ là cừu nhân của hắn, vĩnh viễn cũng không thay đổi, ngươi có còn nhớ? Khi đó ta bị bệnh một tháng, thế nhưng thân thể ta không hề có bệnh, bệnh của ta chính là ở tâm. Lúc đó, ta thật sự muốn chết đi, ta thật sự muốn chết đi cho rồi, như vậy, ta có thể sẽ không phải đối mặt với một người tuyệt đối không hề có một tia hi vọng trong thời gian tới. Nhưng mà ta vẫn sống, bởi vì ta đang chờ, ta muốn chờ hắn đến để báo thù, ta không nên để hắn thống hận ta ngay cả khi một cơ hội báo thù cũng không có.”

“ Mấy năm nay, có lẽ ngươi nghĩ ta sống rất đau khổ, thế nhưng, ta lại không cảm thấy vậy, kì thực, có thế thấy được hắn, ta rất cao hứng, ta chưa từng nghĩ sẽ có niềm hi vọng xa vời đó nữa, hạnh phúc của ta, đã sớm bị chính tay ta bóp chết mất rồi.”

Tham Hãn khϊếp sợ nhìn Trữ Sính Viễn, từ nhỏ đến lớn, Trữ Sính Viễn luôn ôn hòa tao nhã, cho dù có tiếp nhận tình cảm của hắn, thái độ của y vẫn nhu hòa, phảng phất như cơn gió của mùa xuân, ấm áp không nhiệt liệt. Trữ Sính Viễn hắn lãnh đạm như mặt hồ, mặc dù bất mãn, nhưng hắn vẫn cho rằng tính cách của Trữ Sính Viễn là như thế, tự nhiên tình cảm của hắn đối với mình cũng có phần lạnh nhạt hơn.Thế nhưng thẳng cho tới ngày hôm nay hắn mới biết được, nguyên lai, nam tử tao nhã này, cũng ẩn chứa một thứ cảm xúc mãnh liệt, chỉ là, thứ tình cảm mãnh liệt đó không phải do hắn tạo nên, mà là do một người khác.

Nguyên lai Viễn cho tới tận bây giờ cũng chưa hề yêu hắn, nguyên lại, Trữ Sính Viễn đã nhận nhầm thứ tình cảm thân thiết này là tình yêu, mà tình yêu thật sự của hắn đã bị bỏ lỡ.

Vậy còn mình? Tự bản thân mình đã làm cho tình cảm này dây dưa với nhau, mười năm, tự mình ngu ngốc cho rằng thứ tình cảm này là lưỡng lự lúng túng (

chém

), hôm nay, Trữ Sính Viễn cam tâm gánh chịu những hậu quả mà mình gây ra, vậy còn hắn, hắn phải thế nào?

Không phát giác đến sự khác thường của Tham Hãn, Trữ Sính Viễn im lặng nhìn về phương xa, một lát, mới mộng ảo nói rằng: “ Ta rất nhớ đến những lần đọc thơ (

lại chém

T^T), Tham Duật đối với ta mỉm cười, chỉ là khi đó ta đã không biết quý trọng. Khi ta minh bạch được rằng nụ cười đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời, thì đã không còn có thể thấy được nữa Ta tâm lực, ta chán ghét chiến tranh, thế nhưng ta cũng không để ý, ta vì hắn chiến đấu, ta tận lức tìm cách chiến thắng, thầm nghĩ sẽ lại được nhìn thấy cái mỉm cười của hắn, thế nhưng, vô luận ta có làm cái gì, rốt cuộc cũng không thể được.”

Lệ theo khóe mắt lặng lẽ rơi xuống, một giọt rồi lại một giọt, Tham Hãn vô thức đưa tay tiếp được, nước mắt lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy như ngọn lửa làm bàn tay hắn đau rát, tâm của hắn.

Ta chỉ muốn được ở bên hắn,hắn đối với ta tốt cũng được, căm hận ta cũng được, hiện tại ta được ở bên hắn, ta đã cảm thấy mĩ mãn rồi.

Trữ Sính Viễn thanh âm xa xôi mà mờ ào, phảng phất như cơn gió thổi qua sẽ tan biến mất.

“ Vậy vì sao ngươi lại muốn nói cho ta biết? ” Tham Hãn đau khổ hỏi hắn, “ Vì sao không tiếp túc dối gạt ta, giấu diếm ta suốt cả đời cũng được,

dù sao ngươi cùng với Tham Duật cũng không hề có tương lai, vậy vì sao không để cho ta sống một cuộc sống hạnh phúc hư huyễn? Ngươi vì sao lại cứ muốn đem cái hiện thực tàn khốc này nói cho ta? ”

Tham Hãn ôm lấy đầu nói: “ Ngươi khiến ta bây giờ phải làm thế nào đây? ”

“Xin lỗi, thật xin lỗi ” Trữ Sính Viễn thì thào nói, gian nan đưa cánh tay ôm lấy Tham Hãn, hắn bất chấp thân thể đầy đau đớn, so sánh với y, tâm của Tham Hãn, còn đau hơn nhiều.

“ Có lẽ, ta là một người ích kỉ, mấy năm nay, ta vẫn nỗ lực che dấu tình cảm của chính mình, thế nhưng, ta càng ngày càng khó đối mặt với ngươi, lại càng vô pháp thừa nhận cái thống khổ từ tâm này, ta nói cho ngươi, vì không muốn ngươi tiếp tục bảo vệ ta, không muốn tiếp tục lừa dối ngươi, thâm tình của ngươi ta lại càng không thể hồi đáp, ngươi nhượng ta phải làm sao đeo chiếc mặt nạ giả dối này nhìn ngươi? Tha thứ cho ta, Tham Hãn, tha thứ cho ta.”

“ Viễn ” Tham Hãn nhìn hai con mắt đầy sự áy náy của Trữ Sính Viễn, ngực đau nhức nhưng không thể nói, hắn không nên để Trữ Sính Viễn áy náy, hắn muốn y thương hắn, thế nhưng, trong đôi mắt sáng ấy, vĩnh viễn sẽ không đối với hắn toát ra sự say đắm.

“ Tham Hãn, ngươi đi đi, ly khai ta, như vậy, ngươi sẽ hội dần dần quên đi ta, quên đi ta đã phản bội ngươi, quên đi ta đối với ngươi vong ân bội nghĩa.” Trữ Sính Viễn cầm lấy đôi tay của hắn, chăm chú nhìn hắn, “ Không thấy ta, đau nhức của ngươi sẽ nhẹ hơn được một chút. Đi đi.”

Nhìn Trữ Sính Viễn tái nhợt tiều tụy nhưng dung nhan vẫn như cũ tuấn mĩ, Tham Hãn bi thương lắc lắc đầu, hầu như cuộc đời này hắn đều yêu y a, tám tuổi Trữ Sính Viễn đã đứng trước mặt hắn,hắn không tự chủ được mà đi yêu thương cái nam tử thanh tú trong sáng này, theo nhiều năm, hắn kinh hãi phát hiện ra, cái phần thích kia đã bất tri bất giác

trở thành một tình yêu say đắm, hôm nay, y muốn hắn rời đi, thế nhưng, cho dù đi tới chân trời góc bể, hắn làm sao có thể quên được dung nhan kia, mà hiện tại, nhìn Tham Duật đối với Viễn lãnh khốc, hựu hắn làm sao có thể đem tâm của Viễn đến cho người này tùy ý khi dễ?

Tham Hãn lấy tay lau đi vệt nước mắt, hắn biết, bản thân hắn đi không được, hắn không bỏ xuống được người nam tử trước mặt này, nếu như y muốn, vậy hắn cũng sẽ lưu lại với y, lên trời xuống đất, cùng hắn đi tới tận cùng.

“ Ngươi không đi, ta cũng không đi, ta lưu lại cùng người, sinh cũng tốt tử cũng tốt, ta đều cùng ngươi, ta sẽ không ngăn cản ngươi yêu thương hắn, thế nhưng chí ít hãy để ta tiếp túc ái ngươi, Tham Duật hắn vô tình nhất định sẽ làm cho ngươi bị thương, có ta ở đây, ngươi chí ít cũng có một nơi để dựa vào.”

Trữ Sính Viễn lại không chế không được nước mắt đau xót, Tham Hãn a, y cho tới bây giờ cũng không có thương tổn hắn dù chỉ một chút, y che chở hắn, trông coi hắn, yêu thương hắn, y thà rằng bản thân mình đau nhức, cũng không muốn hắn chảy một giọt lệ,

Trữ Sính Viễn hi vọng người mình yêu là cái nam tử này, thế nhưng, hắn vô pháp khống chế được tình cảm của mình, đối với Tham Hãn, ngoại trừ hổ thẹn, hắn vô dĩ hồi báo.

“ Ta không đáng để ngươi phải như vậy….”

Tham Hãn không nhìn tới Trữ Sính Viễn, chỉ

cao ngạo ngẩng đầu lên, “ Có đáng hay không là chuyện của ta, ta nguyện ý là được rồi.”

Nhìn Tham Hãn quật cường dấu đi đau xót, Trữ Sính Viễn mờ mịt, hắn vẫn cho rằng chính mình không nên tiếp tục lừa dối Tham Hãn nữa, hắn thầm nghĩ nên để Tham Hãn tự do, thế nhưng, giờ này phút này, Trữ Sính Viễn lại không biết chính mình là làm đúng hay sai, hay là đối với Tham Hãn mà nói, vĩnh viễn lừa dối mới là tốt nhất.