Yên Hoa Tuyết

Chương 4

Editor:

Lạc Thủy

Beta – reader:

Lạc Thủy

Nửa năm sau, hoàng đế băng hà, Tham Duật lên ngôi vua, đăng cơ vỏn vẹn được hai tháng.

Việc làm đầu tiên của Tham Duật là trục xuất hai vị thừa tướng cùng vài vị trọng thần, hơn nữa còn không chút do dự mà gϊếŧ những người tự nhận mình là chính trực trung lương, những vị đại thần dám đưa ra ý kiến với hắn, tại thời điểm đó, triều đình trên dưới đều kinh hồn tán đảm (

kinh hồn bạt vía

), tái không còn một ai dám nghịch lại hoàng ý nữa.

Hiện tại Tham Duật cũng không còn cần phải chiêu hiền đãi sĩ, bộ mặt khiêm hướng lễ độ nữa, hắn uy nghi, lãnh khốc, thủ đoạn cứng rắn, khiến

người trong triều không một ai dám làm phật ý.

Tuy vậy, Tham Duật lại không xử phạt Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn, Tham Hãn vẫn bình bình ổn ổn làm An vương gia, còn Trữ Sính Viễn rất nhanh chóng được phong làm Phủ Viễn đại tướng quân, ra Bắc Cương để bình tức (

dẹp

loạn) phản loạn.

Chuyện tình năm đó đối với mọi người vẫn còn mới mẻ, nên với cách thức của Tham Duật, mọi người đều phỏng đoán không ngớt,ai cũng không hiểu được ý nghĩ của vị hoàng đế trẻ tuổi này, mà cũng không

ai dám tự tiện phỏng đoán tâm tư của người nam nhân hỉ nộ vô thường ấy.

Tham Hãn lo lắng cho việc Trữ Sính Viễn đi xa, hắn biết Trữ Sính Viễn đích thực là một đại tướng tài.

Nhưng bởi từ nhỏ Trữ Sính Viễn đã chán ghét mấy việc chém gϊếŧ đổ máu, cho nên Tham Hãn thà rằng để những người khác phải tốn thêm công sức cho việc bình định chiến loạn ở biên cương, chứ cũng không muốn Trữ Sính Viễn phải đối mặt với chiến tranh nguy hiểm, Thế nhưng hắn không phải Tham Duật, việc Tham Duật để ý nhất chính là mong có một biện pháp hữu hiệu để đánh thắng trận, hắn không cần, cũng không lo lắng cho một người thần tử.

Trữ Sính Viễn rất bình tĩnh đối với việc ra trận, không cần phải suy nghĩ, hắn cũng hiểu được, hắn tuy rằng là chủ soái, là Phủ Viễn đại tướng quân, nhưng quyền hành chân chính lại nằm

trên tay

phó tướng quân Lăng Vân. Lăng Vân đối với hắn vẫn đặc biệt kính trọng, chiến sự đều nghe theo sự an bài của hắn, nhưng thực tế, việc điều hành binh mã, vận chuyển lương thảo, Lăng Vân lấy cái cớ đây là việc nhỏ nhặt không cần phải phiền tới chủ tướng, hết thảy đều tự bản thân phủ trách an bài, không cho Trữ Sính Viễn nhúng tay vào.

Lăng Vân ngữ khí khéo léo, nhưng Trữ Sính Viễn biết, nếu không có ý tứ của Tham Duật, Lăng Vân sẽ không cường ngạnh

như vậy, Trữ Sính Viễn biết, Tham Duật dùng hắn chỉ để làm bia chắn, còn binh quyền, thủy chung lại nằm ở trong tay Lăng Vân, hắn mặc dù là đại tướng quân, nhưng bất quá cũng chỉ như một cái danh xưng.

Mà cũng đúng, Trữ Sính Viễn lẳng lặng suy nghĩ, hiện tại Tham Duật đã không còn là vị thiếu niên sôi nổi của năm đó nữa, nếu khi xưa hắn vì một cái mỉm cười của mình mà làm mất lòng của thiên hạ, thì hôm nay, hắn đã lớn dần và trở thành một đế vương chân chính, hiểu được thế nào gọi là lợi dụng, hiểu được nên cần phòng ngừa hắn có mưu quyền phản loạn như thế nào.

Phản loạn rất nhanh đã được lặng yên, nhìn thấy dưới đất đầy huyết tinh cùng tử thi, Trữ Sính Viễn phải miễn cưỡng chống đỡ lắm mới không nôn ra, hắn từ nhỏ đã chán ghét máu cùng tử thi, nhìn thấy máu sẽ bắt đầu trở nên buồn nôn khó chịu.

Cho nên, tuy rằng bản thân chưa từng học qua mưu lược cùng binh pháp, thế nhưng hắn vẫn không hề cự tuyệt. Thì ra trước kia ở trong tay Tham Duật hắn chính là một báu vật, còn bây giờ, trong mắt của y

hắn cũng chỉ như một thần tử, vì vậy hắn bắt buộc phải đối mặt với tất cả những chuyện mà mình không hề thích.

Hắn không có quyền được lựa chọn.

Ngay tại thời điểm hắn đang chuẩn bị

trở về doanh trại để nghỉ ngơi, Lăng Vân lại đưa ra một đạo thánh chỉ mới, lệnh cho hắn một mình cưỡi ngựa, hỏa tốc phản kinh, không được chậm trễ.

Chính thế mà Trữ Sính Viễn sau khi đánh thắng trận, không có bất cứ một tùy tùng nào đi theo hộ giá, một mình cưỡi ngựa quay về kinh, mà sau khi trở về, đối mặt với hắn, chính là sự tiếp đãi còn lạnh hơn cả băng tuyết của Tham Duật.

Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn trở Trữ gia, rất nhanh đã có thầy thuốc đưa đến kiểm tra Trữ Sính Viễn, chân của hắn có chút tổn thương do giá rét, đại phu dặn dò phải uống thuốc đúng hẹn, nhất định phải nằm trên giường nửa tháng, mới chắc chắn không lưu lại hậu quả gì.

“ Viễn, chúng ta ly khai thôi, ta không tin, thiên hạ to lớn như thế,

lại không có chỗ cho ta và ngươi dung thân, tội gì phải ở nơi này mà chịu dằn vặt.”

Tiễn đại phu xong, Tham Hãn yêu thương nhìn làn da do chịu giá rét mà biến thành màu xanh tím, hắn cực kì phẫn nộ.

Trữ Sính Viễn nở ra một nụ cười tái nhợt, nhưng kiên định lắc đầu,

“ Ta không đi đâu.”

“ Vì sao? ”

Tham Hãn phẫn nộ, hắn rất khó hiểu, phụ mẫu của Trữ Sính Viễn đều đã qua đời, hắn lại vốn là con trai độc nhất, bây giờ ở trong kinh thành, hắn cũng không có bất cứ nơi nào mà quyến luyến, vậy mà tại sao Trữ Sính Viễn vẫn không muốn cùng hắn li khai? Lẽ nào Trữ Sính Viễn lại muốn cái địa vị Phủ Viễn đại tướng quân kia.

Tham Hãn rất nhanh phủ định ngay ý nghĩ của mình, Trữ Sinh Viễn không phải là một người tham vinh hoa phú quý, hắn biết rất rõ, thế nhưng rốt cuộc là vì sao?

“ Tham Hãn, không nên hỏi, ngươi trở về đi.”

Trữ Sính Viễn tránh né nhãn thần của Tham Hãn, nhẹ nhàng nói.

“ Có phải Tham Duật uy hϊếp ngươi cái gì? Hay hắn đối với ngươi đã làm gì? ”

Tham Hãn phẫn nộ lên tới đỉnh, hắn bỗng nhiên đứng lên, “ Ta đi tìm hắn.”

“ Tham Hãn, không nên.” Trữ Sính Viễn hét lớn, đưa tay nắm lấy Tham Hãn, không cẩn thận lại đem chính mình té xuống giường.

“ Ngươi thật rảnh rỗi a” Tham Hãn cuống quýt ôm lấy Trữ Sính Viễn đỡ hắn về lại giường.

“ Tham Hãn, việc đó cùng bệ hạ không có quan hệ, chỉ do bản thân ta không muốn đi.” Trữ Sính Viễn cuống quýt giải thích, nắm chặt lấy cánh tay Tham Hãn, y rất sợ hắn một hồi xúc động, sẽ thực sự xông vào hoàng cung mà tìm Tham Duật.

“ Tốt lắm, vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao? Ta không muôn nghe ngươi biện minh bất kì lí do gì, hãy cho ta một nguyên nhân mà ta có thể tiếp nhận.”

Tham Hãn tỉnh táo lại, chăm chú nhìn Trữ Sính Viễn, cố ý muốn biết được đáp án của Trữ Sính Viễn.

Hai người đối diện với nhau một lát, Trữ Sính Viễn nhìn ánh mắt của Tham Hãn, hắn biết nếu hôm nay y không đạt được mục đích thì chuyện này nhất định sẽ không thể nào bị bỏ qua.

Rốt cuộc cũng không còn hi vọng,thở dài, hạ mi mắt, nửa ngày trôi qua, hắn mới từ từ nói.

“ Tham Hãn, ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Ta, có thể đã yêu người nam nhân kia.”

“ Người, ngươi nói— Tham Duật.” Tham Hãn một lát sau mới hiểu được Trữ Sính Viễn muốn nói cái gì, cơ hồ đã ngốc trệ nhìn Trữ Sính Viễn.Trong nháy mắt, Tham Hãn cảm thấy như toàn bộ máu trong cơ thể hắn đều chạy lêи đỉиɦ đầu, đầu hắn ong ong, trong đầu như có hàng vạn con mã chạy qua chạy lại.

Thất vọng, thương tâm, sợ hãi, thống khổ, các loại tâm tình tệ nhất đều cùng dây dưa lại một chỗ, làm cho hắn như muốn phát cuồng, con ngươi Tham Hãn biến thành một màu đỏ sẫm, chặn ngang âm thanh Trữ Sính Viễn, khàn giọng hô to: “ Không có khả năng, không có khả năng, ngươi gạt ta, Viễn, ngươi đừng lấy cái việc này ra đùa. Nói cho ta biết, ngươi chỉ đang nói giỡn.”

Tham Hãn dùng sức lung lay thân thể Trữ Sính Viễn, hi vọng người nam nhân trước mắt, có thể cho mình được một đáp án.

“ Là thật,Tham Hãn, ta thật sự yêu thương hắn.! ” Bên môi Trữ Sính Viễn xuất hiện một nụ cười thê lương, hắn tùy ý cho Tham Hãn lung lay, thế nhưng vẫn như cũ kiên định mà nói, “ Ngươi không hề nghe sai, điều ta nói là thật. Ta yêu hắn, ta yêu Tham Duật, ta yêu người nam nhân kia. Ngươi hiểu không? Chúng ta đều sai rồi, khi đó đáng lẽ ra không nên để ta gặp hắn, lại càng không nên để hắn yêu thương ta, mà càng không nên, chính là làm cho ta rốt cuộc cũng yêu hắn, để rồi ở thời điểm hắn đã không còn yêu ta.”

Tham Hãn run run tay buông vai Trữ Sính Hãn ra, tuyệt vọng nhìn đôi môi mà mình đã hôn vô số lần kia nói ra lời nói tựa như địa ngục, trong phút chốc, Tham Hãn chỉ hi vọng bản thân mình ngay lúc này mà chết đi, như vậy, có lẽ sẽ không phải chịu nỗi thống khổ này nữa, sẽ không còn biết nguyên lai trên thế giới này còn có một loại thống khổ so với cái chết còn khiến người ta sợ hãi hơn.

“ Không, ta không tin, vì sao lại như vậy? Lão thiên đã làm ta mất đi ngôi vị hoàng đế, ta khả dĩ đã chấp nhận, thế nhưng, thế nhưng vì sao đến cả người cũng bị đoạt đi? Chẳng lẽ chuyện ta làm trước kia là sai sao? Chẳng phải, các triều đại trước trong cung đình cũng đã có chuyện như vậy, nhưng vì sao lão thiên hết lần này tới lần khác đều đối kháng ta, ta không cam lòng, ta không tin.”

Gào lên, Tham Hãn ngỗn ngang trăm mối đẩy Trữ Sính Viễn đang muốn kéo hắn ra, như một người điên chạy nhanh ra khỏi gian phòng.