Suốt mười mấy tiếng hành trình Phương Đường đều nhắm mắt ngủ say.
Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô thì Hứa Ánh Dương mới gọi cậu dậy. Hai mắt Phương Đường mê mang nhìn anh hồi lâu, mãi đến lúc bàn tay anh khẽ xoa mặt cậu thì cậu mới tỉnh táo lại, nghiêng người đứng lên cầm theo hành lý, trầm mặc không nói lời nào với anh mà xoay người đi thẳng về hướng cửa cabin.
Vừa rồi cậu lại mơ thấy năm mình và Hứa Ánh Dương mười bảy tuổi, tỉnh lại mới phát hiện bảy tám năm hóa ra đã trôi qua thật nhanh.
Lượng fan tới đón cả đoàn khách mời rất nhiều, gần như gấp đôi so với lúc đi tiễn, bên cạnh đó còn có không ít phóng viên từ các tòa soạn, tạp chí cũng chen chúc tới để cố gắng lấy được tin tức hình ảnh nhanh nhất. Tổ tiết mục muốn mượn cơ hội này để tuyên truyền cho nên các khách mời đều rất phối hợp không đi bằng cửa VIP.
Thế nhưng lúc ra khỏi cửa, bọn họ vẫn quá sức kinh ngạc trước biển người rầm rộ trước mắt, chung quy trước kia dẫu có nhiều người tới sân bay đón thì cũng chỉ là fan của một người, còn lần này là fan của cả năm người cùng chen chúc nhau, hơn nữa lại còn so bì dành chỗ không chịu nhường nhịn khiến tình hình khá hỗn loạn. Nhắc đến việc này cũng do trang chủ chính thức của các fanclub đã tiết lộ hành trình và kêu gọi lực lượng hùng hậu tới từ rất sớm cho nên lượng người đến hôm nay đặc biệt nhiều.
Từ cửa hải quan kéo dài cho đến tận cửa lớn của sân bay là hàng người đông nghìn nghịt, cơ hồ nhìn không thấy điểm dừng.
Vệ sĩ theo sát bên cạnh và mấy chục bảo vệ của sân bay đồng thời tập hợp, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chen ra một con đường giữa biển người, tất cả đều rất cố gắng che chở cho nghệ sĩ chậm rãi nhích từng bước ra ngoài.
Tâm trạng Phương Đường vốn đã không tốt, nhìn thấy tình hình như vậy càng khó mà nặn ra vẻ mặt tươi cười. Cậu đeo kính đen lạnh lùng nguyên cả quãng đường, cũng không hề để ý tới tiếng gọi của fan chung quanh.
Hứa Ánh Dương đi sát ngay phía sau cậu, người quá đông khiến cho bọn họ nửa bước cũng khó mà đi, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện cho nên dứt khoát nâng tay ôm lấy bả vai Phương Đường, gần như là bao lấy cậu nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước.
Mọi người xô đẩy nhau cho nên Phương Đường chẳng thể tránh khỏi anh, đám fan cũng bởi vì động tác của Hứa Ánh Dương mà la hét càng lớn tiếng, tiếng chụp ảnh tách tách cũng vang lên không ngừng.
Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt, ngay lúc hai người họ sắp đi đến cửa chính của sân bay thì một fan nam cao lớn vẫn luôn chen lên hàng đầu luôn miệng gọi tên Phương Đường rốt cuộc phá tan vòng vây của vệ sĩ, mặt đỏ tai hồng biểu tình gần như vặn vẹo nhào tới chỗ cậu. Ngay khi Phương Đường bất ngờ không kịp đề phòng, gã đã kích động vung tay đến trước mặt cậu dùng lực đâm tới. Phương Đường chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, ngay sau đó cả người cậu đã được Hứa Ánh Dương ôm vào trong ngực, mà cánh tay Hứa Ánh Dương vốn đang quàng trên vai cậu thì buông xuống, tràn đầy máu tươi.
Người chung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, sau đó là tiếng gào thét the thé cuồng loạn. Nhân viên sân bay và đám vệ sĩ lúc này mới kịp phản ứng lập tức nhào tới, không bao lâu sau đã ấn tên đàn ông gây chuyện xuống đất.
Nửa giờ sau, tại phòng khám ngoại khoa của bệnh viện thuộc sân bay, Hứa Ánh Dương lắc đầu cười khổ nhìn lòng bàn tay phải bị lưỡi dao rạch một vết dài hơn 10 cm đã được khâu chục mũi và bao lại như cái bánh tét, Phương Đường đứng một bên cắn môi sắp bật máu lại trầm mặc không lên tiếng, hai tay cậu nắm chặt vẫn luôn run rẩy nhè nhẹ.
Bác sĩ băng bó cho Hứa Ánh Dương xong liền bận rộn đi chăm sóc bệnh nhân khác, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ. Phương Đường cúi đầu, cả người nhìn qua có vẻ không tốt tẹo nào, Hứa Ánh Dương thấy cậu như vậy cũng chỉ đành len lén thở dài.
Anh vươn cánh tay không bị thương ra ôm eo cậu kéo người đến trước mặt mình.
Phương Đường vẫn không nói gì như trước, cũng cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt anh, thế nhưng thân thể cậu lại run rẩy nhiều hơn cả lúc ở sân bay.
Hứa Ánh Dương đứng lên kéo cả người cậu vào trong lòng, cúi đầu dán má cậu khẽ cọ cọ an ủi người kia.
Hồi lâu sau, Hứa Ánh Dương nghe thấy tiếng nức nở của Phương Đường, anh đưa tay nâng nhẹ cằm cậu nhóc này để nhìn gương mặt cậu cho rõ, nhưng Phương Đường lại cứ vùi đầu trên vai anh, làm sao cũng không chịu ngẩng lên.
Nghe tiếng khóc đứt quãng của cậu, tim Hứa Ánh Dương vừa đau vừa khó chịu cực kỳ. Tay trái anh chầm chậm vỗ về lưng người trước mặt rồi ghé vào tai cậu nhẹ giọng an ủi: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu, thật đấy!”
Phương Đường vẫn khóc không ngừng được, Hứa Ánh Dương cố ý trêu đùa: “Anh không sao thật mà. Xem này, em khóc cái gì, may mà không rạch trúng mặt em đó, nếu xấu xí rồi fan sẽ không thương em nữa đâu, rồi sau này em hết được đóng phim thì chẳng phải đã có anh lo nuôi em cả đời đấy à? Em còn muốn gì nữa nào?”
Phương Đường dùng lực đấm vào lưng anh một cái, tiếng nức nở lại không có dấu hiệu ngừng.
Hứa Ánh Dương tiếp tục dỗ cậu ngốc trong lòng mình: “Có điều em cũng chẳng cần làm gì đâu, anh cam tâm tình nguyện nuôi em cả đời mà, em muốn làm gì cũng được, chỉ cần em thấy vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Phương Đường lại đấm anh hai cái, Hứa Ánh Dương nghiêng đầu hôn lên tóc mai cậu: “Ngoan, đừng khóc nữa.”
Lúc này Phương Đường mới chịu rời khỏi l*иg ngực anh, tùy tiện lau lau xoa xoa hai mắt của mình. Cậu cẩn thận nâng bàn tay phải bị thương của Hứa Ánh Dương lên, vuốt ve thật khẽ rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh có đau không?”
Hứa Ánh Dương rốt cuộc thấy rõ mặt cậu, mặt mũi tèm nhem, một đôi mắt đỏ ửng như thỏ con, trong mắt ngập tràn nước, nhìn đáng thương vô cùng.
Anh cầm khăn giấy giúp cậu lau mặt, thấy Phương Đường rốt cuộc bình tĩnh lại mà đôi tai vẫn còn đỏ ửng, tròng mắt đảo tới đảo lui không dám đối diện với mình liền biết là cậu nhóc này lại đang thẹn thùng rồi.
“Không đau, thật sự không đau tí nào đâu, em đừng lo lắng.”
—
Buổi tối Phương Đường từ chỗ người đại mới biết được cảnh sát đã xác nhận thân phận người tấn công cậu. Một tên trạch nam ba mươi mấy tuổi không có công việc đứng đắn gì, gã là fan của cậu và là một người đồng tính, có điều tâm lý của kẻ đó rất vặn vẹo. Lúc trước vẫn luôn dùng đủ loại da^ʍ ngôn uế ngữ mơ tưởng về cậu trên weibo, sau này tựa hồ là bị quan hệ giữa cậu và Hứa Ánh Dương kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi tập hai của show Đi Vạn Dặm Đường phát sóng liền trở nên đặc biệt cố chấp điên cuồng, mỗi ngày đăng mấy chục bài trên weibo mắng cậu hạ lưu quyến rũ đàn ông, tận lực dùng đủ loại từ ngữ dơ bẩn để bôi nhọ cậu. Lần này tới sân bay gã ta cũng là có chuẩn bị mà đến, trong lòng bàn tay giấu lưỡi dao, nói là muốn rạch nát mặt Phương Đường để cậu không thể đi dụ dỗ ai được nữa. Kết quả người xui xẻo lại biến thành Hứa Ánh Dương.
Cậu biết được tin tức này thì đương nhiên chỗ Hứa Ánh Dương cũng nhận được thông tin, nhớ tới chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi, trong đầu Phương Đường bỗng chốc rối tinh rối mù như một nùi giẻ.
Ngày hôm qua còn hạ quyết tâm không để ý đến anh nữa, hôm nay lại vì anh mà khóc bù lu bù loa như thằng ngốc, thật sự những việc cậu làm cũng đủ dọa người mất mặt mà.
Cuối cùng Phương Đường vẫn chủ động nhắn tin cho Hứa Ánh Dương, nhắc nhở anh phải uống thuốc kháng sinh và đi nghỉ ngơi sớm.
Hứa Ánh Dương dùng một bàn tay ôm di động cười ngây ngô trên ghế sô pha, lần này anh coi như là tìm được phúc từ trong họa, bằng không cứ chiến tranh lạnh như vậy hoài thì chẳng biết đến bao giờ mới có thể dỗ tiểu tổ tông trở về.
“Anh nói xem sao em xui xẻo vậy chứ, tự nhiên lại có fan cuồng đáng sợ thế kia.”
Chuyện này thật sự là khiến Phương Đường buồn bực quá chừng, không nhịn được oán giận vài câu với Hứa Ánh Dương.
“Người như thế sao có thể gọi là fan, chỉ là một kẻ thần kinh thôi. Ai kêu bảo bảo nhà chúng ta đáng yêu quá làm gì nên mới có nhiều kẻ phát điên vì cưng đến thế.”
Hứa Ánh Dương nhắn đùa lại như vậy khiến Phương Đường càng buồn bực hơn, lỡ còn có thêm vài người như kẻ kia nữa thì cậu dứt khoát giải nghệ cho lành.
“Những tên điên như vậy anh cứ thu về nhà hết đi, em nhận không nổi đâu, lại còn là đàn ông nữa chứ. Mọe nó, trông em giống gay lắm à?”
Hứa Ánh Dương cười khẽ thành tiếng, em vốn là gay còn gì, đàn ông trên thế giới này phát điên vì em đâu chỉ có một, có người vào lúc mười bảy tuổi chỉ từ ánh nhìn đầu tiên đã yêu em cuồng si, vạn kiếp bất phục đây nè.