Chủ Tử

Quyển 2 - Chương 22: Phiên ngoại : Kim dạ hữu thứ khách

(Thích khách lúc nửa đêm)

“Tuyên— Cửu vương gia! Lệnh hắn lập tức tiến cung, không được trì hoãn!” Vừa sáng sớm đã nhận được hoàng mệnh, Cửu vương gia cau mày, đành phải để Ngọc Lang đang hưng trí bừng bừng đòi phải xuất môn du ngoạn ra đằng sau.

Một đường ngựa không ngừng nghỉ, cát bay đá chạy.

Triệu kiến khẩn cấp như vậy, nhất định là có việc gì quan trọng.

Trong cung xảy ra chuyện lớn gì? Hay là vùng Miêu Cương lại sinh chuyện?

“Hoàng Thượng, Cửu vương gia đã đến.”

“Mau truyền hắn vào.”

Khi Cửu vương gia tiến vào ngự thư phòng, Hoàng đế hiển nhiên đã đợi từ sáng sớm kêu tả hữu hai bên lui xuống.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai huynh đệ, bầu không khí nghiêm túc, nặng nề lập tức bao trùm.

“Hoàng Thượng, có đại sự gì?”

Cửu vương gia thấp giọng hỏi.

“Ừ, có một việc rất quan trọng, chỉ ngươi mới có thể giúp trẫm lo liệu.”

Hoàng đế cũng hạ giọng trả lời.

Quả nhiên, có đại sự! Cửu vương gia trầm giọng nói, “Hoàng Thượng cứ việc phân phó.”

“Việc này trách nhiệm lớn lao…” Cửu vương gia vỗ vỗ ngực, “Dù là chuyện to bằng trời, Hoàng Thượng cứ yên tâm giao cho thần đệ.”

“Hơn nữa tuyệt đối không thể tiết lộ.”

Vẻ mặt Cửu vương gia khẳng khái, “Hoàng Thượng yên tâm, thái độ làm người của thần đệ, Người còn không tin được hay sao? Hoàng Thượng xin cứ ra lệnh, thần đệ phải làm cái gì?”

“Tốt lắm, trẫm sẽ nói. Trẫm muốn ngươi đêm nay mặc y phục dạ hành, mang theo lưỡi dao sắc bén, xâm nhập vào hoàng cung, đến Bàn Long Điện trẫm đang nghỉ ngơi, sau đó đâm vào ổ chăn của trẫm hai nhát. Khinh công trước nay của ngươi không tồi, làm như vậy hẳn là không khó?”

Đờ ra…

“Nhị ca…”

“Ừ?”

“Ngươi đang nói đùa sao?”

“Bộ dạng của ta giống đang nói đùa sao?”

Hoàng đế hỏi lại.

Đúng vậy, gương mặt Hoàng đế không chút tươi cười khả nghi. Khuôn mặt anh tuấn khôn khéo vô cùng, vô cùng nghiêm túc. Phía sau lưng Cửu vương gia nổi lên cảm giác lạnh lẽo bất an.

“Việc này… Không phải là thích khách sao?” Bao nhiêu hăng hái trong lòng Cửu vương gia đều xẹp lép cả, hắn hồ nghi nhìn Hoàng đế.

“Cũng không khác mấy.”

“Cái gì không khác mấy, căn bản đây chính là thích khách!” Mồ hôi lạnh đã nhịn từ lâu tuôn ra ào ạt, “Hoàng Thượng, chuyện này trăm triệu lần không thể, ta ta… Thần đệ… Ta…”

“Cửu đệ,” Ánh mắt uy nghiêm của Hoàn đế liếc qua, “Ngươi dám kháng chỉ sao?” Khóe môi hơi hơi giương lên, y rốt cục cũng mỉm cười, có điều nụ cười này làm không khí trong ngự thư phòng càng thêm mười phần quỷ dị.

“Hoàng Thượng… Nhị ca… Việc này có phải nên thương lượng lại một chút hay không…”

“Ta có hai phân thánh chỉ này.”Hoàng đế cười lạnh, cầm hai phần thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn đặt trên thư trác lên, từ từ nói, “Cái bên trái, là muốn Cửu đệ của ta đêm nay thâm nhập hoàng cung. Cái bên phải, là muốn đưa một người tên Hạ Ngọc Lang xung quân ở nơi cách đây ba nghìn dặm, áp giải đến tiền doanh làm lao dịch. Ngươi tính chọn bên nào?”

Cửu vương gia thiếu chút nữa thì mở miệng rêи ɾỉ, oán hận nhìn hai phần thánh chỉ đáng sợ trên tay Hoàng đế.

Chuyện này rõ ràng là uy hϊếp mà…

“Không tồi, chính là uy hϊếp.” Hoàng đế cười khẽ, “Chẳng lẽ trẫm không thể uy hϊếp ngươi?”

“Không phải…”

“Tiếp chỉ đi. Bên trái hay là bên phải?”

Còn có cách lựa chọn khác sao? “…”

“Bên trái hay là bên phải?”

“…” Cửu vương gia nuốt ực một ngụm nước miếng, “Bên trái…”

Lĩnh thánh chỉ xong, Cửu vương gia cơ hồ chạy ra khỏi hoàng cung.

Dọc theo đường đi, ngựa càng không ngừng nghỉ, cát bay đá chạy.

“Sanh Nhi ngươi đã về rồi! Có phải là do vội đưa ta đi dạo phố không?” Ngọc Lang lao ra khỏi phòng chào đón.

Cửu vương gia một phen ôm y, lộ ra vẻ nghiêm nghị, “Ngọc Lang ta hỏi ngươi, nếu ta làm một chuyện rất xấu xa, bị chém đầu, ngươi sẽ thế nào?”

Không hiểu sao hắn lại hỏi thế, sửng sốt một hồi, cuối cùng sau khi phản ứng lại, y tỏ vẻ nghiêm túc suy tư, “Chuyện xấu xa nhất thiên hạ chỉ có thể là đi vụиɠ ŧяộʍ thôi. A!!!” Y lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hung ác hừ một tiếng, “Ta đây đương nhiên là mua một cái roi, đánh ngươi ba trăm cái, sau đó sẽ tìm một người trông không mấy khác ngươi, ta cũng sẽ vụиɠ ŧяộʍ, cho ngươi tức đến mức lăn lộn trong quan tài! Này này, ngươi thật sự không được đi vụиɠ ŧяộʍ đâu đấy!” Tay y kéo lỗ tai Cửu vương gia.

“Ta sao có thể đi vụиɠ ŧяộʍ?” Mũi nhọn tự nhiên chĩa vào mình, Cửu vương gia cười khổ, giải cứu lỗ tai đang bị ma trảo của Ngọc Lang hành hạ. Hắn đưa y vào phòng, đóng cửa, kể một lượt tất cả chuyện tiến cung hôm nay.

Ngọc Lang nghe xong, đập bàn kêu to, “Tốt!”

“Tốt??”

“Đương nhiên là tốt! Tên bại hoại này lần trước đã đánh vào mông ta, ta còn đang nghĩ cách báo thù đây. Sanh Nhi, ngươi tiến cung, đâm hai nhát vào mông y, trút giận hộ ta!”

“Đây là ám sát đó! Hơn nữa còn là ám sát cửu ngũ chí tôn! Phải tịch thu tài sản và gϊếŧ toàn gia!”

“Ngươi là đệ đệ của Hoàng đế, nhà của ngươi ra sao thì nhà y cũng là như vậy, có gì mà phải sợ?”

“A, đúng là như thế nhỉ…” Nhất thời kích động, tự

nhiên lại quên mất điều này, “Thế nhưng cũng vô ích! Cho dù không xét nhà, thích khách như ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp…”

“Ngươi thực dài dòng!” Ngọc Lang kêu to, “Ngươi không đi là được!”

“Không được.” Cửu vương gia ai thán, “Kháng chỉ cũng sẽ mất đầu.”

“Nói đến đây, ta cũng không hiểu, vì sao Hoàng đế phải chọn ngươi là thích khách?” Ngọc Lang rốt cục đưa ra một vấn đề quan trọng.

“Y thấy khinh công của ta cũng khá… Lại nói, từ khi bệnh nặng khỏi hẳn, tính tình Nhị ca ngày càng trở nên cổ quái, có đôi khi rạng rỡ, có đôi khi lại nóng nảy bất an đến không hiểu nổi, ôiiii…”

“Thở dài cái gì, vậy tối nay ngươi có tiến cung hay không?”

“Không đi được sao? Có lẽ Hoàng Thượng đùa giỡn ta, nhưng cũng có lẽ…” Sanh Nhi dừng lại nhìn Ngọc Lang thật lâu, “Ta đi rồi, ngươi cần phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Ừ.” Ngọc Lang nghe lời gật đầu, thiết tha dặn một câu, “Nhớ phải mang thức ăn khuya về nha.”

*

Màn đêm buông xuống, thiên tử trẻ tuổi lẳng lẽ

chờ đợi trong Bàn Long Điện.

Lẳng lặng, cảm xúc phập phồng.

Lại nói tiếp, thực sự xin lỗi Cửu đệ, lại một lần nữa vì Thương Nặc mà đem sơn dương ra chịu tội.

Nhưng chỉ như vậy, mới có thể khiến tên man tộc đáng giận Thương Nặc kia xuất đầu lộ diện.

Từ sau hôm cãi nhau, Thương Nặc đã biến mất suốt mười ngày.

Suốt mười ngày.

Đầu sỏ gây nên chuyện đương nhiên chính là Thương Nặc. Tên nam nhân da mặt so với da trâu còn dày hơn kia, sao có thể vừa ôm y, vừa nói ra những lời khiến người ta chỉ muốn chui xuống hố? Hắn còn buộc y trả lời những vấn đề xấu hổ muốn chết, đương nhiên không thể trách y phản kháng.

Ừ thì, có thể y cũng có chút không đúng, không nên ở thời điểm Thương Nặc sắp thỏa mãn, lại đá một cú vào cội nguồn sinh mệnh của hắn.

Hy vọng một cú này sẽ không khiến Thương Nặc từ nay về sau trở thành phế nhân…

“Ừm…” Bàn Long Điện trống trải khiến Hoàng đế cảm thấy hết sức khó chịu.

Hận chết Thương Nặc một thân tuyệt thế võ công, cứ thế bay tới bay lui, mỗi lần giận dỗi lại bay ra khỏi tường cao. Cứ như thế mãi thật khiến Hoàng đế uể oải.

Hừ, còn thề thốt cái gì mà vĩnh viễn không rời đi, tên lừa đảo! Nhưng mà chính Hoàng đế cũng đã phát thệ cái gì “Ta không bao giờ… đá vào sinh mạng của ngươi nữa” linh tinh…

Có cái gì? Hoàng đế hoài nghi nhìn long sàng không một bóng người.

Y đã chịu đựng suốt mười ngày, giờ đây một khắc cũng không chịu nổi nữa.

Giường không có Thương Nặc thật trống trải, lại lạnh như băng khiến kẻ khác sợ hãi. Y tuyệt đối, tuyệt đối không muốn nhớ lại những lạnh lẽo và cô độc đó.

Thương Nặc ở ngay bên ngoài.

Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, tựa bên song cửa, trông về phía xa.

Ngọn đèn trong Ngự hoa viên lúc mờ lúc tỏ, hơi nước bốc lên từ nơi mặt hồ yên tĩnh, phương xa nhấp nhô những dãy núi chỉ có vài đường cong mơ hồ.

Nhưng y khẳng định, Thương Nặc nhất định đang ở nơi này.

Thương Nặc đang trộm nhìn y. Hoàng đế biết, Thương Nặc mỗi tối đều ở gần ngay đây mà rình coi y, ngắm nhìn y, quan sát nhất cử nhất động của y, có khi là lúc y uống trà, ánh mắt của Thương Nặc sẽ vuốt ve hầu kết trượt lên trượt xuống của y.

Cái suy nghĩ này làm thiên tử trẻ tuổi nóng cả người.

Chết tiệt! Dù là xa hay gần, Thương Nặc vẫn không chịu ra, không chịu để lộ một tiếng động.

Đáng chết, đáng chết! Hắn muốn bức y đến phát điên hay sao? Bắt y phải mở miệng cầu xin hắn xuất hiện?

“Đáng giận…” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nở nụ cười kiêu ngạo.

Y không năn nỉ Thương Nặc hiện thân, nhưng sẽ có biện pháp ép Thương Nặc xuất hiện.

Chỉ cần thích khách Cửu đệ vừa xuất hiện, chỉ cần dao nhọn của Cửu đệ vừa lóe lên, y chắc chắn Thương Nặc sẽ giống như con lừa vừa trúng một roi, nhanh chóng hành động. Thương Nặc sẽ vội nhào vào Bàn Long Điện, hoảng sợ kêu lên “Tranh Nhi! Tranh Nhi!”…

“Tranh Nhi.”

Bóng lưng của Hoàng đế chấn động.

“Tranh Nhi.”

Không thể nào, Cửu đệ còn chưa xuất hiện, sao con mồi muốn bắt lại chủ động hiện thân? Không sai, đúng là thanh âm trầm thấp đầy sức hút của Thương Nặc, giọng nói còn pha tiếng cười đặc biệt vui vẻ. Mỗi lần Thương Nặc chạy tới tỏ vẻ cầu hòa, hắn sẽ cười ngốc nghếch như thế.

Hắn như thế là để gạt người! Sau mỗi lần như vậy, Hoàng đế đều có điều giác ngộ giống nhau.

“Ngươi tới làm gì?” Hoàng đế xoay người, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh.

“Ta nhớ ngươi.”

“Ta nghĩ rằng vương tử điện hạ đã quay về Khiết Đan rồi chứ. Thiên triều chúng ta đâu có khả năng giữ lại một võ lâm cao thủ như vậy?”

Chết tiệt, ngươi dám biến mất mười ngày, chính xác mười ngày!

“Mười ngày. Ta đã chịu đựng mười ngày, chịu đựng đến độ toàn bộ lòng ta đều phát đau.”

Cước bộ nhẹ nhàng cùng thân hình cao lớn của Thương Nặc không chút nào tương xứng. Hắn đã ở trước mặt Hoàng đế, hơn nữa không chút kiêng nể giam cầm Hoàng trong l*иg ngực, áp đầu Hoàng đế lên ngực mình, “Tranh Nhi ngươi sờ xem, lòng ta đều sắp vỡ ra rồi. Nếu không trở về, ta sẽ không sống nổi.”

Hoàng đế trợn mắt khinh thường.

Nhất cử nhất động của y từ trước tới nay đều phù hợp lễ nghi, rất có giáo dưỡng, nhưng từ sau khi gặp gỡ Thương Nặc, tất thảy đều đã bị phá hủy hầu như không còn gì.

Một nam nhân cao lớn như thế, bản chất cường thế hung hãn như thế, lại đi giả dạng một đứa trẻ nũng nịu, người ta chỉ có thể nảy sinh hai cách phản ứng.

Thứ nhất, vung tay đánh hắn, cho hắn thành tâm hối cải, về sau không còn dám làm như vậy.

Thứ hai, trợn mắt khinh thường.

Hoàng đế biết rõ mình không có khả năng đánh lại Thương Nặc, lại càng không có cách làm cho tên không biết hối cải này hối cải, cho nên, y đành phải trợn mắt coi thường.

“Tranh Nhi, ánh mắt của ngươi thật đẹp.”

Thương Nặc say mê tán thưởng.

Không ổn! Biết rõ bản tính của Thương Nặc, Hoàng đế nhanh chóng giãy giụa, nhưng trốn không thoát được cánh tay người kia.

Quả nhiên, gáy y đã bị tập kích, đôi môi như lửa nóng áp lên da thịt mẫn cảm, ra sức ma sát.

Càng thêm không ổn! Hoàng đế vừa kích động vừa sợ hãi.

Cả người y như đã nhũn ra, thậm chí không thể giãy giụa được nữa. Y đành tìm tư thế dựa vào người Thương Nặc, bất lực thở dốc.

Không nên vô dụng như vậy.

Nhưng mười ngày nhớ nhung cơ hồ đã khoét vào tim y một vết thương, mà đôi môi đáng giận của Thương Nặc lại như trong phút chốc lấp đầy chỗ trống, làm tim y sung sướиɠ đến trướng ra, sung sướиɠ đến nỗi ngay cả đầu ngón tay y cũng ấm trở lại.

“Nhớ ngươi quá.”

“Thật không?” Lời nói nhỏ không thể nghe thấy khiến không khí trở nên kiều diễm.

Cánh tay cường tráng của Thương Nặc ôm lấy y. Hoàng đế nghe thấy ở bên tai có tiếng thở dốc vội vàng, nguyên thủy như du͙© vọиɠ khát cầu của hắn.

Hơi thở nồng đậm nam tính phun bên tai làm không khí càng thêm nóng bỏng.

“Không được…”

“Sao lại không được?” Thương Nặc dịu dàng hỏi, bàn tay lại dị thường bướng bỉnh kéo long bào của Hoàng đế.

Vải tơ tằm màu minh hoàng phát ra âm thanh bị xé rách rất nhỏ, tựa như rắn độc di chuyển trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu cảnh báo.

Long bào đại diện cho vị trí tối thượng rơi lả tả trên nền gạch mài nhẵn như gương. Hoàng đế mặc áσ ɭóŧ trắng đứng giữa gấm vóc minh hoàng, chỉ một ánh mắt như chờ mong lại như kháng cự đã đủ khiến du͙© vọиɠ của Thương Nặc như nham thạch phun trào.

Không cần phải làm nũng nữa, hắn biết rõ Tranh Nhi đang chờ hắn, cũng vội vàng như hắn chờ Tranh Nhi.

Người nắm giữ trong tay quyền lực tối cao thiên hạ bị hắn ôm ngang, đặt lên long sàng lúc nãy vẫn còn lanh tanh.

“Thương Nặc, dừng tay…” Giữa cơn gió lốc, Hoàng đế còn cố gắng bảo trì nốt chút lý trí cuối cùng lên tiếng.

Cửu đệ của y sẽ đến.

Y vươn tay muốn đẩy nam nhân trên người ra, nhưng tay lại bỗng nhiên bị nắm lấy, lòng bàn tay nhận về một nụ hôn nóng rát.

Thương Nặc dùng cái lưỡi ẩm ướt để liếʍ lòng bàn tay mẫn cảm, nhìn y đầy tà khí, “Còn muốn đá ta sao?” Dường như là trừng phạt, hàm răng dùng sức nhẹ nhàng cắn lòng bàn tay trắng nõn.

“A!” Hoàng đế giãy giụa.

Tiếp xúc rất nhẹ không gây đau đớn, nhưng nó mang đến cảm giác còn đáng sợ hơn cả đau. Cảm giác run sợ từ lòng bàn tay lan tràn. Hoàng đế như bị ai quất một roi phía sau, không thể không nâng cao thắt lưng.

Hai đầu gối không thể khống chế run rẩy.

Thương Nặc vẫn cường hãn như thế, tùy tay thoát nốt lớp áσ ɭóŧ cuối cùng của y, vứt hết gối đầu kim long và áo ngủ bằng gấm thêu giang sơn vạn lý xuống long sàng.

Không cần bất cứ thứ gì gây trở ngại. Trên giường này, chỉ cần có hắn, cùng với Tranh Nhi.

Hắn đói bụng, vừa đói vừa khát.

Người duy nhất có thể cứu mạng, lại đang ở ngay dưới tay hắn.

“Ưm…” Hoàng đế đột nhiên dừng hô hấp, nhắm mắt lại.

Huyệt khẩu không ngừng co rút, liều chết ngăn cản đầu ngón tay đang xâm lấn.

Thương Nặc không hề che giấu bản tính của mình, nụ cười tà mị hiển hiện trên gương mặt, “Tranh Nhi, lần trước ngươi đá bảo bối của ta đau như thế, đêm nay, nó sẽ trả thù ngươi thật thích đáng.”

Người dưới thân chấn động mạnh, định khép hai đầu gối lại.

Thương Nặc ngăn trở, cẩn thận túm lấy hai mắt cá chân, buộc y phải tách hai chân, đặt trên vai hắn.

Thân thể tràn ngập tính xâm lược không hề lưu tình chen vào giữa hai chân.

“Không được…” Hoàng đế lặp lại tiếng rêи ɾỉ.

Thân mình của y đã cháy lên, mỗi chỗ đều nhớ nhung sự đau đớn đến không thể chịu đựng nổi, nhưng lí trí vẫn cứ thúc ép y nói ra lời từ chối.

Cái ấy lay động đến ngay cả mình cũng thấy xấu hổ, y giơ hai tay lên che mặt, che đậy biểu cảm da^ʍ mị không thể giấu nổi.

Thương Nặc giận dữ kéo tay y xuống, “Cho ta nhìn.”

Hắn dẫn đường để tay Hoàng đế đi xuống.

Vừa đυ.ng đến khối thịt đã hoàn toàn cương lên, Hoàng đế lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ bất lực.

Thương Nặc cười khẽ, “Của ngươi cũng thế, không phải sao?” Thương Nặc lại giữ chặt tay của Hoàng đế, bắt y phải sờ của chính mình.

Lần này Hoàng đế có chết cũng không chịu, cắn chặt hàm răng, bộ dáng xấu hổ muốn chết chọc cười Thương Nặc.

Thương Nặc cũng không dám quá phận, đành phải buông Hoàng đế ra, trêu chọc như để chối bỏ trách nhiệm, “Tranh Nhi, lần này là do ngươi không chịu làm chuẩn bị đấy nhé.”

“A…” Đầu gối của Hoàng đế lại bị hắn đánh cho mở ra, cái mông cơ hồ cũng rời khỏi sàng đan.

Thương Nặc thuần thục tách ra hai cánh mông, huyệt khẩu vừa rồi vẫn còn hoảng sợ co rút, giống như con mồi muốn tránh mà không thể tránh.

Hắn dùng đầu ngón tay thử thăm dò, Hoàng đế thở gấp rồi cử động vài cái, không còn tiếp tục giãy giụa nữa.

Lúc y nhu thuận như thế thật động lòng người.

“Tranh Nhi, ngươi muốn ta sao?” Những nếp nhăn ở huyệt khẩu đã sớm không còn xa lạ, liều chết co rút chống cự lại. Thương Nặc cũng không lo lắng, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh cúc huyệt.

Mà, huyệt khẩu màu phấn hồng được chăm sóc cẩn thận cũng dần dần thả lỏng.

Khi mặt nhăn co rút dần dần chậm lại, hắn đột nhiên dùng một ngón tay sáp nhập vào trung tâm.

“A!” Hoàng đế kêu khẽ, thở dốc, thanh âm nghe trầm thấp mà êm tai.

Huyệt khẩu bị công kích kinh hoàng bất an hơn cả lúc đầu, ra sức co rút lại, nhưng ngón tay đã khảm nhập lẽ nào lại thối lui như vậy, ngón tay Thương Nặc gần như bị siết chặt.

“Ngươi tuy không nói ra miệng, ta cũng biết, trong lòng ngươi rất muốn ta.”

Thương Nặc kiêu ngạo tươi cười. Ngón tay thứ hai xâm nhập vào cũng phải mất thêm một lúc.

Hoàng đế buồn bực chẳng buồn lên tiếng.

Mồ hôi tràn đầy trên trán làm tóc tai rối bù, y bắt đầu bất lực vặn vẹo, “A a a… Thương Nặc, không cần…” Ngón tay Thương Nặc gập lại, đâm vào, quấy rối như tra tấn niêm mạc.

Cảm giác khác thường nơi hạ thể khiến y khó có thể chịu đựng. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thương Nặc sẽ nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất của mình, mạnh mẽ xâm nhập vào nơi tối mẫn cảm, y liền cơ hồ sụp đổ.

Cái loại cảm giác trời đất hỗn độn, xung quanh chỉ còn hắc ám này làm y vừa e ngại, lại vừa chờ mong.

Khi ngón tay gia tăng lên thành ba, Hoàng đế phát ra tiếng kêu dồn dập, “Thương Nặc!” Chiếc cổ trắng nõn hoàn toàn ngửa ra phía sau, điên cuồng đong đưa.

Nhược điểm của y luôn bị Thương Nặc dễ dàng tìm được, nơi không chịu được dù chỉ một chút đùa bỡn kia đang bị đầu ngón tay Thương Nặc cào nhẹ.

Không có lời cầu xin, loại hình phạt vừa ngọt ngào vừa tàn khốc này tuyệt sẽ không ngừng lại.

“Thương Nặc…” Hơi thở Hoàng đế ngọt ngào mà cuồng loạn, ngón tay thon dài cào hai má Thương Nặc, “Đừng có… trêu chọc ta nữa, đáng giận!” Khóe mắt tràn lệ quang.

Du͙© vọиɠ đã bị Thương Nặc cố kìm nén vì lời mời của Hoàng đế mà lại bất chợt trướng lớn thêm.

Hắn rút ngón tay đã tận tình đùa bỡn niêm mạc ra, thay vào đó là khối thịt như lửa nóng.

“Tranh Nhi, nói ngươi muốn ta tiến vào.”

“Tiến… Tiến vào!” Hoàng đế vừa hận vừa tức, khàn giọng hạ thánh chỉ.

Thương Nặc tách hai đầu gối của y ra hết mức, động thân thật mạnh. Cơ vòng chống đỡ đến cực hạn khiến Hoàng đế suýt nữa phải gào khóc.

Tinh lực đã dự trữ nhiều ngày cuồn cuộn không ngừng phát tiết, mỗi lần xâm nhập, Thương Nặc đều như muốn kéo tất cả lục phủ ngũ tạng của y ra ngoài. Hoàng đế bị bức bách đến cuồng loạn mê ly liều mạng ngửa cổ ra sau, mở to mồm hô hấp.

“A a… Thương Nặc…Thương Nặc…”

“Rất nóng phải không? Nói rõ ràng một chút, Tranh Nhi, ta muốn nghe ngươi nói, nói của ta thật lớn, rất có lực. Nói đi, nói ngươi rất thích như vậy.”

Nam nhân tiến lên áp chế y, cắn cắn lỗ tai, luật động trên người y như phát tiết.

“Không…” Cảm giác xấu hổ làm Hoàng đế run rẩy cả người.

Lần trước chính vì thế này, y mới có thể đá vào sinh mệnh Thương Nặc.

Rất mất mặt… Kɧoáı ©ảʍ một lần nữa chạy tán loạn, khiến y đồng thời vừa bay lên thiên đường, vừa rơi xuống địa ngục. Vì động tác của người kia mà thân thể không ngừng đong đưa, y như chiếc lá rụng bị gió lớn cuốn đi.

“Chỉ có hai người chúng ta, nói lời dâʍ đãиɠ một chút thì có vấn đề gì?”

“Đừng…” Hoàng đế chết vì sĩ diện cố gắng níu giữ chút thanh tỉnh cuối cùng.

Hai chân mở lớn đặt trên vai Thương Nặc, hết thảy của y đều đã bại lộ trước mắt nam nhân này. Khí quan cực đại của hắn tiến tiến xuất xuất trong thân thể, chạm vào nơi mẫn cảm nhất, khiến y cảm thấy như núi lửa trên khắp thiên hạ bùng nổ cả trên người.

Tuy rằng, thật sự… rất lớn, cũng rất nóng, rất thích…

Thương Nặc hưởng thụ Hoàng đế vừa xấu hổ vừa nhiệt tình, cười đến vừa gian tà vừa đẹp mắt, “Ngươi không nói, vậy thì ta nói. Tranh Nhi ngươi thật chặt, vừa nóng lại vừa ấm, cứ như vậy bao chặt lấy của ta, giống như dùng miệng hấp trụ vậy…”

“Câm… Câm miệng!”

“Tranh Nhi, biểu cảm của ngươi cũng rất tuyệt, vô cùng dâʍ đãиɠ, khóe mắt tràn đầy xuân ý. Thiên triều các ngươi nói xuân ý cũng chính là bắt nguồn từ ý này, phải không?” Trừu động thật nhanh rồi lại đột nhiên hãm lại, hung khí ma sát bên ngoài khiến cơ vòng mãnh liệt co rút.

Thương Nặc đột nhiên động thân, thông đạo nhỏ hẹp bỗng bị trướng lên làm Hoàng đế thất thanh la hoảng. Niêm mạc bị ma sát quá độ từ đau đớn trở thành kɧoáı ©ảʍ, cơ thể y bị khai mở tới cực độ.

“Rất thích phải không?” Kẻ xấu xa thực hiện được quỷ kế quan sát người bị tra tấn đến sắp phát khóc trong lòng mình.

“Nói… Nói bậy!” Lâu lắm mới điều chỉnh lại được hơi thở, y chật vật phản bác.

“Không thích?” Thương Nặc làm bộ làm tịch tỉnh ngộ, “Nhất định là do mới chỉ làm một lần, còn chưa thấy thích. Nếu ta làm thêm vài lần nữa, Tranh Nhi nhất định sẽ thích.”

Hoàng đế kinh hoàng, “Không… Không cần…” Nếu làm chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy thêm hai ba lượt nữa, chắc chắn y sẽ vứt mũ giáp đầu hàng.

“Nhất định là phải thế, bảo bối của ta đêm nay chắc chắn sẽ trả thù đầy đủ.”

Lần này, hắn đơn giản là đưa khí quan nhắm ngay vào cúc hoa đã bị chà đạp tới nở rộ. Thương Nặc hăng hái

đâm vào thật mạnh…

Đêm trăng mờ gió lạnh, thích hợp gϊếŧ người phóng hỏa—

Nhưng không phải ai cũng thích hợp để gϊếŧ người, Cửu vương gia hiển nhiên là không thích hợp. Lần gϊếŧ người này còn khiến hắn thấy kì quặc hơn tự sát.

Chuyện phụng chỉ gϊếŧ người trong thiên hạ cũng chỉ có hắn là đen đủi như vậy, bị phái tới ám sát Hoàng đế.

Mặc y phục dạ hành, giấu đao nhọn bên người, lướt qua bức tường phía sau hoàng cung, hắn thông thuộc nhảy qua tường Bàn Long Điện.

Cửu vương gia dừng bước, vẻ mặt phức tạp.

Một khi bước vào, đã thực sự trở thành thích khách.

Có phải ta đã làm sai cái gì, đắc tội với Nhị ca hay không? Nếu có gì đắc tội với Hoàng đế Nhị ca, khỏi phải nói, y nhất định sẽ dùng Ngọc Lang uy hϊếp ta.

Kẻ ấy, bây giờ còn đang thảnh thơi nằm chờ hắn ở Cửu vương phủ đợi đồ ăn khuya.

Nhưng Ngọc Lang cũng nói, “Cái tên bại hoại kia cùng lắm là hù dọa ngươi thôi, lệnh ngươi ban đêm làm thích khách, sau đó bắt ngươi đứng đó đánh vào hai mông. Ha ha, bình thường ngươi không làm chuyện gì xấu, y không tìm được cớ đánh mông ngươi, cho nên lần này tự mình nghĩ ra một cái.”

Ừ, cũng có thể.

Nhưng mà, dù có muốn lấy cớ, cũng không cần phải dùng đến tội danh lớn như vậy chứ?

Thật sự là quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Cửu vương gia lau sạch mồ hôi lạnh rơi trên trán.

Quên đi, nếu đã là phụng chỉ, vậy đành bất chấp thôi, làm cũng chết, mà không làm cũng chết.

Nói không chừng khi vừa vào trong, Nhị ca đã chuẩn bị sẵn rượu thịt đợi hắn rồi.

“Cứ như vây đi.”

Cửu vương gia khẽ cắn môi, quyết tâm đi thực hiện cái nghĩa vụ của thần tử cũng như thần đệ kia— phụng chỉ làm thích khách.

Nhị ca.

Ta đến đây.

Lấy trong ngực ra một thanh đao nhọn lóe hàn quang, Cửu vương gia với vẻ mặt bất khuất, thầm đếm “Một… hai… ba”, cố lấy dũng khí, được ăn cả ngã về không. Hắn nâng chân, dùng tốc độ nhanh nhất của mình từ khi chào đời, cũng dùng khí thế chưa từng có từ trước tới nay, đá văng cửa gỗ Bàn Long Điện.

“Rầm!” Cửa gỗ rền rĩ rồi bật mở.

“Ta phụng chỉ…” Lời tuyên bố Cửu vương gia phải lấy hết dũng khí để nói ra còn chưa xong, một cảnh tượng da^ʍ mị đập vào mắt làm hắn trở nên câm điếc.

Đây là cái gì? Long sàng phải không? Vậy hai nam nhân trên long sàng là ai? À, đều là người quen, một người là Hoàng đế Nhị ca, người còn lại là Thương Nặc vương tử.

Chính là… tại sao bọn họ lại diễn tư thế kia, hơn nữa, cái của Thương Nặc vương tử giống như đang ở… Thịch! Trái tim đáng thương của Cửu vương gia thừa nhận đả kích lớn nhất từ trước tới nay.

Ánh mắt không thể khống chế dừng lại ở nơi đang thừa nhận khí quan kẻ khác của chí tôn Thiên triều, không cách nào dời đi.

Nhất định là ảo giác… Mồ hôi lạnh chảy đầy trán Cửu vương gia.

Hắn đờ người nhìn hai nam nhân đã trần như nhộng trên giường kia, sắc mặt trở nên quỷ dị.

Trên giường, Hoàng đế cũng cứng ngắc, mắt trợn lớn như cá vàng, thần sắc cũng tương đương quỷ dị.

Trong Bàn Long Điện, chỉ có một người có thể tiếp thu tình huống biến hóa đột ngột này, đồng thời vẫn tiếp tục công việc.

“Tranh Nhi, thì ra là Cửu đệ của ngươi.”

Thương Nặc nâng cao thắt lưng, cao hứng cười.

Tuyệt quá, phía dưới của Tranh Nhi thật là chặt.

“Cửu… Cửu đệ… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi cái kia… Làm gì…” Đấng chí tôn Thiên triều nói năng lộn xộn.

Tự sát một trăm lần cũng không thể vãn hồi cái mất mặt này.

“Ta ta ta… Ta, thần đệ, ta…” Cửu vương gia hiển hách đương triều cũng lâm vào tình trạng nói năng lộn xộn, liều mạng quơ dao nhọn trong tay cố gắng giải thích, “Ta ta…”

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Ta ta ta… Ta… Ta thật ra là…”

“Ngươi thật ra làm sao?” Thương Nặc đang cố gắng “làm việc” hảo tâm giúp hắn một phen.

“Ta ta ta ta… Ta tới nhầm chỗ…”

“Đúng, đúng thế. Nhất nhất nhất… Nhất định là tới lầm chỗ… Nhất định là…” Hoàng đế hận không thể đâm đầu vào tường.

Y không thể đâm đầu, trên thực tế, Thương Nặc chết tiệt kia không những không dừng lại, mà còn hưng trí bừng bừng va chạm y.

Làm trò trước mặt Cửu đệ của y, y suýt nữa hộc máu, mà Cửu đệ sợ đến choáng váng kia cư nhiên vẫn còn tại chỗ quan sát

hiện trường.

“Vậy vậy ngươi… Ngươi… Ngươi còn không…”

“À à, ta ta ta ta ta ta… ta ta không quấy rầy…”

Cạch, đao nhọn lóe hàn quang rơi trên mặt đất, Cửu vương gia dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra tới nay chạy như điên.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế vẫn còn đờ người rốt cục có chút phản ứng.

“Buông! Buông ra! Để ta chết đi!”

“Tranh Nhi, ta còn chưa đủ mạnh sao? Sao ngươi lại khổ sở đến mức muốn tự tử?”

“Đều là tại ngươi! Đều là tại ngươi! Ngươi tại sao lại để hắn vào đây? Ngươi không phải là cao thủ sao? Hắn ở gần như vậy mà ngươi còn không phát hiện?”

“Ta tưởng ngươi phái hắn tới.”

“A?” Có vẻ giống như vậy…

“Nói bậy! Sao ta lại phải phái hắn tới đây lúc đêm hôm khuya khoắt? Ta điên hay sao?”

Thương Nặc suy nghĩ một lát, lại nở nụ cười ngốc nghếch, “Ta nghĩ ngươi thích có người đứng nhìn bên cạnh, khá là tình thú, phải không?”

Ngươi mãi mãi biến đi cho khuất mắt ta!

Bỗng từ Bàn Long Điện truyền ra một tiếng hét thảm thiết, “Tranh Nhi, ngươi… Ngươi lại đá vào bảo bối của ta!”

Tiểu Phúc Tử cùng đám thị vệ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi ở phía xa, lẩm nhẩm A di đà phật.

A di đà phật, Hoàng đế nói dù Bàn Long Điện có động tĩnh gì, cũng không được phép rình trộm.

A di đà phật, Hoàng Thượng nói ai dám bép xép chuyện ở Bàn Long Điện, liền tru di cửu tộc kẻ đó.

A di đà phật, Bàn Long Điện là nơi nguy hiểm, ta có bị đánh chết cũng sẽ không tới gần…

*

“Ngọc Lang! Ngọc Lang!”

“Oa, Sanh nhi đã về rồi? Đồ ăn khuya đâu?”

“Còn ăn khuya, nhanh thu thập hành lý đi. Đúng rồi, ngươi thích tới Giang Nam hay là tái ngoại?”

“Giang Nam không tệ, phong cảnh đẹp. Nhưng ta cũng thích tái ngoại, nghe nói ngắm bão cát rất thú vị.”

“Vậy chúng ta ngao du cả hai nơi, mau, mau thu thập hành lý.”

“Sao lại thu thập hành lý? Đúng rồi, sự nghiệp thích khách của ngươi thế nào?”

“Đừng nói nữa, ta là thích khách xui xẻo đệ nhất thiên hạ.”

“Xui xẻo thế nào?”

“Tới mức mất nhà mất của, cả đêm phải đưa thân nhân chạy trốn.”

“Oa! Nghiêm trọng như vậy? Thật thú vị! Ta đi thu thập hành lý. Ta có thể mang theo cái khay phỉ thúy không?”

“Có thể. Phải nhanh lên!”

“Ta có thể mang theo hỏa thương bằng vàng Thái hậu ban cho lần trước hay không?”

“Có thể.”

“Ta có thể mang theo chiếc ghế nhỏ ngươi đã giúp ta làm lần trước không?”

“Cái đó… Ôiii, được rồi, ngươi mang đi.”

“Ta có thể mang theo đầu bếp trong vương phủ không? Đồ ăn hắn làm ta rất ưa.”

… Chuyến hành trình chạy trốn tràn đầy hạnh phúc của Cửu vương gia và Ngọc Lang chính thức bắt đầu.

___

TOÀN VĂN HOÀN

___