Y Thống Giang Sơn

Chương 8: Đổi trắng thay đen (trung)

Mộ Dung Phi Yên nói: "Kinh Triệu Phủ bát phẩm hộ vệ, môn hạ Hồng đại nhân: Mộ Dung Phi Yên!"

Hồ Tiểu Thiên vửa nghe đối phương là cảnh sát nữ, trái tim lập tức trầm xuống, nếu là nữ cảnh sát thì hắn cũng không dám làm ẩu, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ vào mũi kiếm nói: "Phiền ngươi dời thanh kiếm đi chút, không cẩn thận lại cướp cò là không tốt a."

Mộ Dung Phi Yên đương nhiên không biết cướp cò là gì. lạnh lùng nói: "Ngươi thân là thân là con dân Đại Khang, con của mệnh quan triều đình, chìm đắm trong hoàng ân, lại không biết làm gương tốt, ban ngày ban mặt lại có thể làm ra hành vi vô sỉ cưỡng đoạt dân nữ, ngươi biết tội của ngươi chưa?"

Hồ Tiểu Thiên nghe Mộ Dung Phi Yên liên tiếp chất vấn, lập tức rõ ràng cô nàng này là một tên hắc tiêu(*), (Ta hỏi ngươi đã làm rõ ràng chân tướng chưa? Vừa đến đã đổ đủ loại tội danh lên đầu lão tử, ta chọc giận ngươi bao giờ hả? Hồ Tiểu Thiên nhận định cô nàng Mộ Dung này không phải là có cừu oán gì với cha hắn, mà chính là có giao tình với Đường gia, cho nên mới biểu hiện thiên vị như vậy.)

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ban ngày ban mặt ngươi xông vào nhà dân, mang theo hung khí, uy hϊếp tính mạng công đân, ngươi biết tội của ngươi chưa?"

Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta là Bộ Khoái! Diệt trừ tội phạm là chức trách của ta."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bộ khoái thì sao? Ngươi có lệnh kiểm soát à? Ngươi nghĩ thượng thư phủ là chỗ nào? Ngươi nói đến là đến?" Những lời này quả thực đặt Mộ Dung Phi Yên vào thế khó rồi, từ "Lệnh kiểm soát" này tuy có chút lạ lẫm với nàng, nhưng lệnh truy nã thì nàng biết đấy, Hồ Tiểu Thiên đoán không sai, Mộ Dung gia và Đường gia là thế giao, Mà Đường Khinh Tuyền lại là bạn khuê phòng với nàng, nghe nói Đường Khinh Tuyền bị bắt liền dẫn người chạy tới, trong lúc vội vàng cũng không đến chỗ Hồng đại nhân Kinh Triệu Doãn xin lệnh truy nã, bình thường thì không sai, nhưng hôm nay nàng lại xông vào phủ thượng thư, hộ bộ thượng thư Hồ Bất Vi lại là quan tam phẩm đương triều, dù là người lãnh đạo trực tiếp của nàng ở Kinh Triệu Doãn là Hồng Bách Tề cũng chỉ là quan tam phẩm, thấy Hồ Bất Vi cũng phải nhún nhường vài phần, hôm nay có khả năng phạm phải lỗi lầm lớn.

Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn để ý biểu hiện của Mộ Dung Phi Yên, nhìn thấy ánh mắt nàng có chút do dự, lập tức nhận ra cô nàng này đã bị lời nói của mình chấn trụ, (không biết lão tử còn tiện tay lấy cả bằng thạc sĩ tâm lý học a?)

Hồ Tiểu Thiên lấy tay cẩn thận cầm lấy mũi kiếm, chậm rãi ngửa ra sau, đẩy mũi kiếm ra, rồi lùi về sau một bước.

Đôi mắt đẹp Mộ Dung Phi Yên lập lòe, trong lòng do dự, nhưng mục đích hôm nay nàng tới chủ yếu là cứu người, những chuyện khác tính sau, hoà thượng chạy không thoát khỏi miếu, nàng giật tấm vải đang chèn chặt miệng Đường Khinh Tuyền xuống, dùng kiếm chặt đứt dây thừng trói cô ả, Đường Khinh Tuyền xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, vừa mới tự do liền đoạt kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên, quát:" Da^ʍ tặc! Ta gϊếŧ ngươi!" Lao về phía Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên thấy không ổn, liền chạy về đám gia đinh Hồ Phật, đám kia chẳng những không có xông lên bảo vệ, thấy Đường Khinh Tuyền cầm hung khí đằng đằng sát khí đuổi tới, sợ hãi thục mạng chạy tứ tán, Hồ Tiểu Thiên rất tức giận a, (một đám phế vật ham sống sợ chết, bình thường ăn ở Hồ gia dùng đồ Hồ gia đó, đến lúc lão tử cần các ngươi bảo hộ, cả đám chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nói rồi, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.) Hồ Tiểu Thiên rèn luyện bốn tháng cũng không phải chỉ để cho đẹp, chạy tuyệt đối là nhanh như gió, huống chi lại không bị vướng víu quần áo, chỉ mặc một cái quần con sải bước, bộ pháp ưu mỹ, phút chốc đã bỏ xa Đường Khinh Tuyền.

Nếu nói đến chạy bộ, Đường Khinh Tuyền trăm phần trăm không phải đối thủ của Hồ Tiểu Thiên, nhưng người ta còn biết cả khinh công a, thấy chạy bộ không đuổi được, chân nhỏ lại dẵm mạnh lên mặt đất, sau đó liền bay lên, trên không lại lộn mèo, quay người ba trăm sáu mươi độ, sai phải nói là bảy trăm hai mươi độ.

Hồ Tiểu Thiên đang chạy ngẩng đầu lên, đã thấy cô nàng đuổi sát tới, bay so với chạy đương nhiên là nhanh hơn a. Ăn gian! Tuyệt đối là ăn gian! Hồ Tiểu Thiên nhìn Đường Khinh Tuyền như diều hâu vồ thỏ lao xuống, sự xấu hổ và giận dữ đã thể hiện rành rành trên mặt, xem ra cô nàng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, (nữ nhân một khi đánh mất lý trí thì cái gì cũng làm được a, hảo hán không chấp nhặt chuyện trước mắt.)

"Gia đinh, gia đinh!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện đám ra đinh kia chạy còn nhanh hơn hắn vài phần, nhưng lại có một tên đủ trung thành a, thời khắc mấu chốt, Lương Đại Tráng đầu óc mê muội bò dậy, gia hỏa này cũng không phải muốn xả thân hộ chủ, chỉ là trùng hợp đứng dậy, mặt xám xịt chạy đi, muốn rời khỏi chỗ thị phi này. Mà dáng người to béo của gã vừa vặn trở thành một lớp che chắn tuyệt hảo, Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng chạy ra sau lưng gia hỏa này, đẩy hắn một cái.

Lương Đại Tráng bây giờ mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Đường Khinh Tuyền từ không trung đâm kiếm xuống, mới hiểu được vì sao thiếu gia lại đẩy mình, hét thảm một tiếng, sức mạnh ở đâu đem ra hết: "Ta chơi đại gia ngươi... " Tuy rằng những lời này là nhìn Đường Khinh Tuyền mà mắng đấy, nhưng thực sự là mắng Hồ Tiểu Thiên a, (lão tử là gia đinh bán mình không bán mạng, ngươi sao lại hèn hạ đến vậy, đẩy lão tử ra đỡ thay ngươi một kiếm.)

Vẫn may là công phu của Đường Khinh Tuyền không tệ, kiếm trong tay thu phát tự nhiên, nhìn Lương Đại Tráng bị đẩy ra, thanh kiếm liền thu lại, sau đó giơ chân, bộp! một tiếng đạp vào đầu Lương Đại Tráng, đừng thấy chân nàng không lớn mà coi thường, sức mạnh thực ra không hề nhẹ, Lương Đại Tráng bị đạp phải hai chân trở nên mềm nhũn, "huỵch!" một cái quỳ trên mặt đất, nếu như không phải có cái quỳ kinh thiên động địa này giảm bớt lực, chỉ sợ đầu đã bị đạp vào trong bụng a.

Hồ Tiểu Thiên cũng vì vậy mà lấy được cơ hội thở dốc, hắn không tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì ở phía trước Đường Thiết Hán đã dẫn một đám người xông lên bọc đầu, Hồ Tiểu Thiên quay đầu chạy tới phía Mộ Dung Phi Yên, người ngoài nhìn cho là hắn chui đầu vào lưới, nhưng Hồ Tiểu Thiên lại nhận ra chỗ Mộ Dung Phi Yên mới là an toàn nhất, cô nàng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị đánh chết, nếu như có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng khó thoát tội.

Tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của Hồ Tiểu Thiên cũng không phải để cho có, Mộ Dung Phi Yên thấy Hồ Tiểu Thiên chạy về phía mình, tỏ ra vẻ mâu thuẫn phức tạp.

Đường Khinh Tuyền nhờ phản lực từ đỉnh đầu Lương Đại Tráng, từ trên không lộn ngược bảy trăm hai mươi độ, tiếp tục đâm về phía Hồ Tiểu Thiên, quát: "Da^ʍ tặc! Xem kiếm!"

Đúng lúc này Mộ Dung Phi Yên bắt lấy một tay Hồ Tiểu Thiên, kéo về phía sau lưng mình.

Đường Khinh Tuyền không thể tưởng tượng được là Mộ Dung Phi Yên có thể ra tay trợ giúp Hồ Tiểu Thiên, kiếm trên tay không dừng lại, nàng tỏ ra khó hiểu nói: "Mộ Dung tỷ, tránh ra!"

Mộ Dung Phi Yên lại nói: "Khinh Tuyền! Ngươi tỉnh táo lại chút đi!"

Đường Khinh Tuyền giận giữ nói: "Hôm nay ta nhất định gϊếŧ chết tên da^ʍ tặc này!"

Hồ Tiểu Thiên nghe hai người đối đáp, đã hiểu hai cô nàng này quả nhiên có quan hệ, bảo sao cô nàng bộ khoái này lại tới nhanh như vậy.

Đường Khinh Tuyền muốn lách qua Mộ Dung Phi Yên đâm ra một kiếm, mặc dù Mộ Dung Phi Yên đang đứng trên lập trường của một người bạn tốt, nhưng nàng lại là đệ nhất nữ bổ đầu ở Kinh Triệu Phủ, nên biết rõ luật lệ Đại Khang, nếu Đường Khinh Tuyền gϊếŧ Hồ Tiểu Thiên, chỉ sợ là chọc vào phiền toái lớn, tuy rằng vương tử phạm pháp cũng bị trị tội như thứ dân, nhưng tội của Hồ Tiểu Thiên còn chưa phải tội chết, lại nhìn y phục trên người Đường Khinh Tuyền khá đầy đủ, có lẽ vẫn chưa bị xâm phạm, coi như Hồ Tiểu Thiên phạm tội thì cũng phải trước xét sau phán. Nhìn Đường Khinh Tuyền đâm kiếm, Mộ Dung Phi Yên cuống quít thò tay cầm chặt cổ tay cô ả, thấp giọng nói: "Khinh Tuyền, ngươi tỉnh táo lại đi!"

Đường Khinh Tuyền vừa thẹn vừa gấp, vành mắt đã đỏ ngầu lên, cắn răng nói: "Mộ Dung tỷ, nếu như ngươi còn nhớ giao tình giữa tỷ muội chúng ta mấy năm này, thì tránh ra, ta nhất định gϊếŧ tên da^ʍ tặc này."

Hồ Tiểu Thiên đứng sau lưng Mộ Dung Phi Yên, vừa lùi lùi vừa nói: "Mộ Dung Bộ đầu Mộ Dung Bộ đầu, ngươi là người chấp pháp a, phải xử lý công bằng, ai đúng ai sai cũng phải để quan phủ làm rõ."

Mộ Dung Phi Yên quay người trừng mắt nhìn tên này, trong lòng tự nhủ (bảo vệ luật pháp Đại Khang nguyên bản chính là chức trách của ta, cần tên hoàn khố như ngươi nhắc nhở?) Không để ý một chút, nàng không ngờ Đường Khinh Tuyền đã ra tay, Đường Khinh Tuyền đánh một chưởng vào đầu vai nàng, cho Mộ Dung Phi Yên lảo đảo chút, Mộ Dung Phi Yên căn bản không nghĩ tới Đường Khinh Tuyền sẽ ra tay, tính cách Đường Khinh Tuyền xấu nhất trong đám anh em Đường gia, tính tình cương liệt, chịu nhục nhã như vậy, liền nhìn chằm chằm vào Hồ Tiểu Thiên, muốn đâm cho hắn thủng ra thêm vài chỗ mới hả giận.

Đường Khinh Tuyền đoạt lại trường kiếm, nhìn Hồ Tiểu Thiên gia tốc chạy trốn, thừa dịp Mộ Dung Phi Yên đang lảo đảo, ném trường kiếm trong tay ra, hàn quang lóe lên bay thẳng đến hậu tâm Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên sau khi nghe thấy tiếng gió ào ào, lập tức cảm thấy không ổn, lông tóc đều dựng đứng lên, trong lòng thầm kêu, (thôi toi rồi, sớm biết cô nàng họ Đường này dữ tợn như vậy đã không diễn một màn cưỡng đoạt dân nữ như vậy, thật là thông minh quá bị thông minh hại mà, vất vả mới được cơ hội trùng sinh vậy lại bị hoang phí rồi, đên ngày chết rồi, hối hận a!)

Mũi kiếm còn cách hậu tâm Hồ Tiểu Thiên chưa đến một xích, mặt Mộ Dung Phi Yên tái nhợt, muốn cứu cũng muộn rồi, trong lòng không ngừng kêu khổ, muội muội ngốc của ta, nếu Hồ Tiểu Thiên chết như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người vì ngươi mà đầu rơi xuống đất đây.

Một cái thương sắt bay tới, đương! một tiếng, đυ.ng vào mũi kiếm đang bay tới Hồ Tiểu Thiên, trường kiếm liền chệch ra ngoài nghiêng nghiêng cắm trên bãi cỏ của hoa viên.

Đúng lúc sinh tử quan đầu cận vệ Hồ Thiên Hùng của Hồ Bất Vi đã tới, nhìn thấy Đường Khinh Tuyền phi kiếm đâm tới Hồ Tiểu Thiên, nhanh chóng lấy thương đánh bay trường kiếm, đem Hồ Tiểu Thiên trên bờ cái chết kéo lại.