0852

Chương 33

Lô Nhân ở bên ngoài đến nửa đêm, nghe Lục Cường giải thích xong tâm lý đã trở lại bình thường, giận đủ rồi nên ngủ rất sâu.

Anh ôm cô vào phòng ngủ, cởϊ áσ len và quần jeans, đắp chăn che người cô.

Anh cầm di động trên bàn, màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, là Căn Tử. Anh tùy tay tìm thuốc, đi đến ban công, hồi báo bình an.

Bên ngoài trời rất lạnh, đèn đường đã tắt, tuyết rơi đầy trời.

Lục Cường hút xong điếu thuốc, xoay người vào phòng.

Anh hà hơi vào lòng bàn tay, cắn răng nhắm chặt mắt, lại mở nút áo đi vào phòng tắm.

Lục Cường đột nhiên mở mắt, miệng vết thương bị cô cắn ngâm trong nước ấm

bị toát ra, màu đỏ tươi tràn ra bốn phía, dấu răng của cô hiện lên rất

rõ.

Anh đi đến bồn rửa tay, lấy tay lau chùi một tầng sương mù, cơ thể vạm vỡ hiện lên trong gương, miệng vết thương khá nặng, anh khẽ xoa xoa, dùng nước lạnh dội vào.

Tắm rửa xong anh trực tiếp nhảy lên

giường. Lô Nhân ngủ rất say, cô nằm nghiêng một bên. Nhiệt độ trong

phòng khá cao, cả khuôn mặt cô đỏ bừng. Anh quay đầu nhìn cô một lát,

giúp cô lau mồ hôi trên trán. Xoay người tắt đèn, cũng nằm xuống theo.

***

Lục Cường khẽ nheo mắt, người nằm đối diện đang chăm chú nhìn anh, con ngươi trong suốt.

Lô Nhân tỉnh dậy rất sớm, ánh mặt trời chói chang chiếu vào rèm cửa sổ,

tuyết rơi trắng xóa, bóng cây đong đưa qua lại trên vách tường, bầu

không khí thật lãng mạn.

Lục Cường để tay lên trán, hôn hôn môi

cô: “Tỉnh rồi?” Giọng ân cần hỏi, ngày hôm qua anh hút thuốc rất nhiều,

cổ họng khàn khàn nói không ra hơi.

Cô không trả lời anh, tầm mắt

dời đi chỗ khác, lại dừng ở trên trán anh. Phía bên phải huyệt thái

dương có một vết sẹo, biểu bì bị hoại tử phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

“Vì sao lại có vết sẹo này?”

Lục Cường nói: “Không phải em đã hỏi rồi sao.”

Cô lặp lại: “Vì sao?”

“Tự làm.”

Lần trước cô hỏi anh anh cũng nói đáp án này, lúc đó cô cho rằng anh đùa

cợt mình nên căn bản không nghĩ là thật. Ngày hôm qua anh nói một câu,

cô đại khái đoán ra được.

Lô Nhân hỏi: “Bởi vì Khưu Chấn bị Ngô Quỳnh đâm trên trán, cho nên anh phải ngụy tạo cho giống?”

“Cho dù vết dao không ăn khớp nhưng nhìn bên ngoài vẫn có thể qua mặt được tòa án.”

“Đau không?”

“Không.” Lục Cường trả lời.

Lô Nhân nở nụ cười, mũi chua xót, không biết đau lòng vì anh hay là nên mắng anh ngu xuẩn.

Cô mở to mắt, cánh tay muốn giơ lên nhưng không thể di chuyển.

“Anh khát nước không?”

Lục Cường nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Sau một lúc, cô thở dài yên tĩnh nằm xuống: “Hôm qua bỏ đi mà không suy

nghĩ. Kết quả này em vẫn phải chấp nhận. Đây là quá khứ của anh, cho dù

em không cam lòng nhưng cũng không thể thay đổi được mọi chuyện.” Nói

tới đây lại dừng một chút, cô nhìn lên trán anh, nơi đó có một vết sẹo

nhỏ: “Nếu cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ trốn tránh anh thật

xa, không có bắt đầu, cũng không cần phải ép buộc mình chấp nhận.”

“Con người của em tương đối nhát gan, vừa mới bắt đầu đã do dự rồi, một khi

chấp định sẽ không muốn tùy tiện chơi đùa, cũng không muốn trong lòng lo lắng.“ Cô chậm rãi nói: “… Cho nên, em không muốn chúng ta chia tay,

sau này anh sẽ không khiến em thất vọng chứ?”

Gương mặt cô tái nhợt, đôi môi mím chặt, ánh mắt trầm định chờ đợi đáp án của anh.

Lục Cường nhìn Lô Nhân thật lâu.

Cô lặp lại lần nữa: “Về sau chúng ta cứ sống thế này, có được không?”

Yết hầu Lục Cường di chuyển, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Được.”

Lô Nhân nghiêng người chạm vào môi anh: “Muốn uống nước không?”

***

Lục Cường và Căn Tử đi đến đồn cảnh sát, Đại Long ngồi ở phòng thẩm vấn một đêm, râu ria xồm xàm tròng mắt đỏ bừng, nhìn thấy Lục Cường mém chút

khóc lóc, khí phách lúc đánh người trước đó mất hết, giống như một con

gà trống bại trận.

Lương Á Vinh yêu cầu cảnh sát can thiệp, Đại Long bị tạm giam.

Từ đồn cảnh sát đi ra vẫn còn sớm, Đàm Vi chạy theo kêu Lục Cường, anh dừng bước chân quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta.

Đàm Vi bất an siết chặt hai tay, hỏi: “Cô ấy, cô ấy… Không có chuyện gì chứ?”

Lục Cường tính bỏ đi.

Cô ta sốt ruột chạy theo, túm chặt khuỷu tay anh: “Tôi muốn nói… tôi xin lỗi.”

Lục Cường bỗng nhiên rũ mắt, cánh tay Đàm Vi lập tức rụt về.

Cô ta nói xong liền hối hận, nhất thời mất mặt: “Chẳng qua là tôi quan tâm nên mới hỏi. Thái độ này của anh là sao?”

Lục Cường nói: “Điều tôi hận nhất là kẻ khác tự ý xen vào chuyện của mình,

thậm chí còn muốn toan tính điều khiển mọi thứ. Tốt hơn là cô nên tự

quản cái mồm của mình, nếu không đừng trách tôi vô tình.”

Nói xong liền cất bước bỏ đi.

Đàm Vi tức giận rống to: “Lục Cường.” Cô ta cắn môi: “Đừng quên tôi đã cứu

anh, nếu lúc đó tôi không bắn một phát súng vào tên cầm đầu ở trong trại giam, anh còn có mạng ra khỏi đây không? Chưa báo ơn đã vội vàng oán

trách?”

“Cách xa tôi một chút.” Lục Cường nói: “Ơn cứu mạng của cô cả đời này tôi sẽ không quên, nhưng đừng đem chuyện kia gộp chung với

chuyện này.”

Đàm Vi sững sờ bất động.

Lục Cường nhìn cô ta, nói: “Nên làm đúng nghĩa vụ của một người cảnh sát đi.” Anh nhìn qua Căn Tử: “Đi thôi.”

Căn Tử lái xe, cậu ta nhịn không được hỏi: “Anh này, anh cũng tàn nhẫn quá. Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, rất đáng thương.”

Lục Cường cười nói: “Hôm nay đúng xui xẻo.”

Căn Tử cảm thấy tâm trạng của Lục Cường đã chuyển biến, chế nhạo: “Thay đổi rồi! Anh này, chị dâu nhỏ đã khiến anh cải tà quy chính!”

Lục Cường: “Mẹ nó, đừng nói lung tung.”

Căn Tử ngây ngô cười, xoa xoa ót: “Kế tiếp anh muốn đi đâu?”

“Vừa rồi không phải đã hỏi địa chỉ của bệnh viện sao.”

“Bệnh viện?”

Lục Cường nói: “Đại Long vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, dù sao cũng phải đến thăm.”

Căn Tử gật đầu, nhấn ga tăng tốc.

Lục Cường tiến vào đại sảnh chờ Căn Tử đậu xe, bệnh viện chật kín người,

nhốn nha nhốn nháo, nơi nơi đều là người xếp hàng đóng viện phí. Lục

Cường đi qua phía bên kia cầm điếu thuốc tính châm lửa, chưa kịp châm

thì đã bị y tá nhắc nhở: “Trong bệnh viện không được hút thuốc.”

Anh ngậm điếu thuốc nhìn cô ta một lát, bước ra ngoài.

Tuyết đọng ở hai bên đường, phía trên bậc thềm rất trơn, anh dựa vào tường, nhả khói.

Bãi đỗ xe hơi xa, hút thuốc xong Căn Tử vẫn chưa trở lại, anh vừa cúi đầu

liền nhìn thấy một người đàn bà trung niên mặc quần áo màu đen bước ra

cửa.

Anh lập tức nghiêng người, sau đó mới phủi tay rời đi.

Chẳng biết Căn Tử đi lại từ lúc nào, khoát khoát tay: “Anh, nhìn gì vậy?”

Lục Cường bước vào trong, nói: “Không có gì.”

Lương Á Quân trú ở phòng bệnh sang trọng, đây cũng là điều kiện do Lương Á

Vinh đưa ra đối với Lục Cường, bệnh viện nằm ở tầng trên cùng.

Trong hành lang không một tiếng động, sàn nhà sạch sẽ, môi trường yên tĩnh.

Ngoài phòng bệnh có một phòng khách nhỏ, Lục Cường lấy tay chặn cửa, dừng một chút mới đẩy ra. Một chân còn chưa bước vào tầm mắt đã thấy đồ vật bên

trong bay ra, anh vừa thu tay vật đó đυ.ng vào cánh cửa, phanh một tiếng.

Cách vài giây, anh đẩy cửa lần nữa.

Ngô Quỳnh ngồi trên sofa bỗng dưng quay đầu: “Đã bảo anh biến đi đừng có

xuất hiện ở trước mặt tôi, Khưu Chấn, anh là thứ đồ ghê tởm…”

Biểu cảm có phần dữ tợn, Ngô Quỳnh há to mồm, câu tiếp theo còn chưa kịp nói.

Năm đó là do Lục Cường hại nên Ngô Quỳnh mới bị Khưu Chấn cưỡиɠ ɧϊếp, lúc

bắt đầu cô hận Lục Cường phát điên. Nằm trong bệnh viện một tháng, cảm

xúc vô cùng tiêu cực, vài lần bệnh tình trở nên nguy kịch và suýt chút

nữa thì đi gặp Tử Thần, cuối cùng gắng gượng mà sống. Sau khi cô chấp

nhận điều trị tâm lý dài hạn, tâm trạng dần ổn định hơn.

Trong

những năm gần đây cô không còn màng thế sự, cảm xúc đã có thể khống chế

trở lại, mãi cho đến vài ngày trước cô gặp Khưu Chấn.

Ác mộng là đây.

Tay Ngô Quỳnh phát run, cố giả bộ trấn định: “Các người đi đi, mẹ tôi mới xuống mua cơm, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Lục Cường đứng ở cửa bất động: “Sức khỏe của cậu cô sao rồi?”

Ngô Quỳnh nhìn anh hai giây, chuyển sang hướng khác: “Bị thương nhiều chỗ,

đầu chấn động nhỏ, sống mũi gãy xương, chân trái dập nát.”

“Tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.” Ngô Quỳnh nói: “Chích thuốc gây tê, ngủ rồi.”

“Nhưng gì Đại Long gây ra, chi phí sẽ do tôi trả.”

Ngô Quỳnh cúi đầu không nói.

Lục Cường dừng một chút: “Đừng trách Đại Long, khi nào cậu cô khỏe lại, tôi sẽ dẫn cậu ta tới xin lỗi… Tính tình cậu ta bộp chộp, cư xử thế thôi

chứ trong lòng không nghĩ nhiều.”

Ngô Quỳnh bình tĩnh siết chặt tay: “Chuyện này tôi không phải là người quyết định.”

Lục Cường nói: “Hi vọng cô có thể cân nhắc.”

Từ phòng bệnh đi ra, Căn Tử chạy xuống trước nộp viện phí, Lục Cường đang đợi thang máy, cửa vừa mở thì có người gọi anh.

Ngô Quỳnh đuổi theo, thở hổn hển: “Tôi còn có chuyện muốn nói.”

Qua vài giây, Lục Cường dựa tường, hai người tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện.

Căn Tử băng qua chỗ rẽ hút thuốc, ngoài cửa sổ là bãi cỏ của bệnh viện, tuyết trắng che phủ cả màu xanh.

Lục Cường và Ngô Quỳnh đứng cách nhau một mét, anh cầm bật lửa ra châm

thuốc, không gian không lớn, sương khói lượn lờ xung quanh.

Anh đút tay vào túi quần, hỏi: “Muốn nói gì?”

“Về chuyện bạn anh đánh cậu tôi, tôi có thể thuyết phụ mẹ mình không truy cứu.”

Lục Cường rít thuốc, nheo mắt lại: “Sau đó?”

Ngô Quỳnh cúi đầu, hai tay siết chặt: “Anh ta…” Hít vào thở ra, nỗ lực ổn

định cảm xúc, nói: “Khưu Chấn… Lần trước anh ta đột nhiên gặp lại tôi,

sau lần đó anh ta giống như âm hồn không tan thường xuyên xuất hiện

trước mặt tôi, nói một số chuyện kỳ lạ… Tôi rất sợ, muốn tránh cũng trốn không thoát, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tôi không dám nói với bà…”

Lục Cường nhìn cô, hạ mắt.

Một hồi lâu, Ngô Quỳnh quay mặt nhìn anh: “Chuyện trước kia xem như bỏ qua

hết. Từ trước đến giờ anh ta đều nghe lời anh, có thể bảo anh ta đừng

quấy rầy tôi nữa được không?”

Lục Cường không đáp, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, trên miệng vẫn ngậm điếu thuốc, sương khói nhả ra từng đợt, hình ảnh mông lung.

Anh búng tàn thuốc vào thùng rác, nói: “Chuyện này tôi quản không nổi.”

… …

Lục Cường không xuất hiện nữa, Căn Tử thay mặt anh gửi tiền cho họ hai lần. Lương Á Quân ngoại trừ tổn thương phần đùi, các bộ phận khác đã khỏe

dần, anh ta xuất viện rồi vào trung tâm hồi phục chức năng, một tháng

sau mới khỏi hẳn.

Sau đó, Đại Long cũng được phóng thích, Ngô

Quỳnh chung quy đã thuyết phục được Lương Á Vinh, bằng không bà ta sẽ

truy cứu đến cùng, Đại Long ngồi tù nửa năm là điều khó tránh.

Bị

công ty sa thải, tiền viện phí cũng do Lục Cường trả, Đại Long hẹn mọi

người đi ăn uống, tình tình anh ta thay đổi không ít, tay ôm Lục Cường

khóc lóc, không biết báo ơn thế nào.

Lục Cường vừa cười vừa chửi, anh nhìn ngoài cửa sổ, bông tuyết tung bay.

Mùa đông năm nay rất lạnh, màu trắng cô đơn và hoang vắng.

Cách tết âm lịch còn đến một tuần, cậu lại gọi điện thoại cho Lô Nhân, xác

nhận thời gian cô trở về nhà. Cô muốn đón tết cùng anh ở Chương Châu,

nghĩ lại từ lúc tốt nghiệp chỉ về một lần, mặc dù không nguyện ý nhưng

dù sao cậu vẫn là người thân.

Sau khi thương lượng cùng Lục Cường, anh chỉ trầm mặc một lát, cười bảo cô trở về.

Lô Nhân nói: “Cũng năm sáu ngày, mùng bốn có thể em sẽ trở lại Chương Châu.”

“Anh đón em.”

Cô thu dọn quần áo, hỏi: “Vậy tết này anh đi đâu?”

“Còn Căn Tử mà, chắc là bọn anh mở một bàn mạt chược.”

Lô Nhân áy náy hôn lên gò má Lục Cường: “Chờ em về nhé. Sang năm sẽ đón tết cùng anh.”

Nghĩ đến sang năm, Lục Cường cười cười…

Anh thuận thế hôn ngược lại cô: “Được.”

Đêm đó, anh tiễn cô ra xe lửa, nơi cô sống đi xe lửa tiện hơn máy bay, ngủ một giấc sẽ tới thẳng nhà.

Lô Nhân xách một rương hành lý, Lục Cường còn nhồi đồ ăn vặt vào cho cô ăn trên đường.

Phòng chờ đã kín hết chỗ, Lục Cường liếc mắt, không khỏi nhíu mày đưa cô lên xe.

Anh cất hành lý cho cô rồi chuẩn bị bước xuống.

Góc áo bị kéo, anh quay đầu, cô ngồi ở trên giường giương mắt nhìn anh.

Lục Cường khom người, cười: “Không nỡ xa anh?”

Lô Nhân mím môi, nhỏ giọng: “Thế mấy ngày tới anh có nhớ em không?”

Xung quanh đều là người lui tới, Lục Cường nâng cằm cô lên: “Khó chịu thì có thể quay về với anh.”

Cổ họng như nghẹn lại, cô cắn cắn môi, cảm xúc mơ hồ.

Lục Cường mỉm cười: “Không biết đùa sao?”

Lô Nhân nhanh chóng trừng mắt, nói: “Anh xuống đi, xe lửa sắp chạy rồi.”

Lục Cường vùi đầu càng thấp, nhìn cô thật lâu: “Mùng bốn đón em.”

Tiếng còi vang lên, anh ôm người cô: “Giữ gìn sức khỏe.”

Lô Nhân khịt mũi, nhớ tới cái gì liền nhanh chóng vén rèm cửa sổ, trong

sân ga chỉ còn lại hai ba người, Lục Cường xuất hiện ở phía sau tấm cửa

kính, hai tay anh đang đút túi quần, miệng ngậm thuốc, cong cong khóe

miệng cười với cô.

Hai người cách nhau bởi một tấm kính, càng lúc càng xa, năm sáu ngày không phải là quá dài, có điều Lô Nhân sợ sự chia ly.

Lục Cường lấy điện thoại di động nhắn một tin nhắn, anh chỉ chỉ vào di động ý bảo cô xem.

Lô Nhân buông rèm cửa sổ, dụi dụi mắt, cô tìm điện thoại ở trong túi quần. Nhìn một cái liền cảm thấy xúc động.

Màn hình điện thoại hiện lên sáu chữ: Chưa gì đã nhớ đến em.

Cách một lát, Lô Nhân lấy tay lau nước mắt, gò má nóng bừng.