Cậu trai ngoài miệng thì chào hỏi Khương Địch, ánh mắt đen lúng liếng lại dạo qua một vòng trên người Kỳ Đông, có vẻ như đối với người lần đầu gặp mặt này ôm hứng thú rất lớn.
Tầm mắt Khương Địch cũng luôn dừng ở Kỳ Đông, dường như cũng phát hiện chuyện gì đó thú vị.
Cậu trai mím chặt môi từ đầu đến chân đánh giá Kỳ Đông một lần, nơi tầm mắt dừng lại lâu nhất chính là trước ngực, ánh mắt kia giống hệt mấy cô gái cơ khát nhìn đàn ông, tràn ngập câu dẫn trắng trợn.
"Vị gia này là…?” Thanh âm Tiểu Lộ rất êm tai, nghe thanh thúy như tiếng chuông.
Khương Địch lúc này mới thu hồi lại tầm mắt dừng trên Kỳ Đông lại, chỉ vào cậu trai quỳ trên sàn nói với Kỳ Đông, "Tiểu Lộ."
Sau đó lại giới thiệu Kỳ Đông, "Đây là Đông gia của em.”
Tiểu Lộ lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘Đông gia’, lớn đến thế này vẫn là lần đầu tiên có người xưng hô với Kỳ Đông như vậy, Kỳ Đông có cảm giác mình xuyên về triều Thanh.
"Gia, " Tiểu Lộ lại mở miệng, "Chúng ta hôm nay chơi song chủ sao?"
Khương Địch liếc mắt nhìn cậu, “Đông gia của em hôm nay là đến uống rượu, cậu đói khát tới vậy sao?”*
*Câu này trong truyện ghi là Kỳ Đông nói, nhưng đoạn sau lại có câu ‘Kỳ Đông từ đầu tới cuối một lời chưa nói’ nên mình nghĩ tác giả nhầm, mạn phép sửa thành Khương Địch nói nhé.
"Người ta chỉ là rất hiếm khi nhìn thấy người ưu tú như vậy trong giới thôi mà,” Tiểu Lộ tuổi còn nhỏ, nói chuyện đặc biệt bộc trực.
Khương Địch cười nhạo cậu, “Em đối người ta có hứng thú, người ta chắc gì đã để ý tới em.”
Dứt lời anh quẳng Tiểu Lộ một bên, bưng ly rượu chạm cốc với Kỳ Đông, nãy giờ đều là hai người kia đối thoại, Kỳ Đông từ đầu tới cuối một lời chưa nói.
“Danh viện lần trước thế nào?" Khương Địch đổi đề tài.
Trên mặt Kỳ Đông hiện ra thần sắc xem thường.
Khương Địch vừa nhìn liền hiểu rõ, anh mỉm cười, "Tôi biết ngay mà, loại đó không thích hợp với cậu.”
Anh nghiền ngẫm nâng ly rượu, "Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng cậu và tôi là đồng loại, nhưng mới đây tôi lại phát hiện, hình như tôi nghĩ lầm rồi."
Anh khuynh người qua, kéo gần một chút khoảng cách với Kỳ Đông, “Kỳ thật cậu là trai thẳng nhỉ.”
Kỳ Đông còn chưa nói gì, Tiểu Lộ trên đất đã kinh hô một tiếng trước, "Không thể nào?"
“Tới phiên em nói chuyện sao?” Khương Địch lạnh lùng cưỡng chế cậu im miệng.
Kỳ Đông cũng không nghĩ anh sẽ nói thế, hắn không trực tiếp phủ nhận, mà hỏi lại, "Làm sao nhìn ra được?"
Khương Địch dùng cằm hất về phía Tiểu Lộ, "Cậu thấy cậu ấy bộ dạng thế nào?"
Kỳ Đông lúc này mới cẩn thận nhìn Tiểu Lộ vài lần, bất quá đối với ngoại hình của con trai hắn vẫn không có hứng thú đánh giá.
“Lúc nhìn phụ nữ, cậu thường nhìn cái gì trước?” Khương Địch lại hỏi.
Kỳ Đông trả lời đặc biệt trực tiếp, "Mông, ngực."
Khương Địch cười gật đầu, "GAY cũng giống như vậy, vóc dáng Tiểu Lộ cũng xem là chuẩn, chỉ cần là 1, ánh mắt đầu tiên tuyệt đối sẽ dừng trên mông cậu ấy, nhưng cậu không có."
Kỳ Đông lúc này mới phát hiện Tiểu Lộ mặc chiếc quần ôm sát, bó chặt lấy mông và chân, đàn ông con trai mặc loại quần này, hắn luôn quy vào phạm trù nữ tính, nhìn không ra có mỹ cảm gì.
Tiểu Lộ nghe vậy bĩu môi, “Đông gia, mông người ta vểnh như vậy, ngài không muốn nhìn thử một chút sao?”
Khương Địch tùy tay lấy cái ly đế cao, kề lên miệng Tiểu Lộ, "Ngậm."
Tiểu Lộ theo phản xạ há miệng, Khương Địch bắt đầu rót rượu vào ly, đến đầy hơn phân nửa mới dừng lại.
“Ngậm cho tốt, đừng làm đổ đó,” anh buông bình rượu, Tiểu Lộ đành phải không nhúc nhích ngửa đầu ngậm miệng, tầm mắt bị cưỡng ép tập trung vào cái ly, sợ chất lỏng bên trong sánh ra.
Khương Địch hướng Kỳ Đông cười cười, "Nô của tôi những cái khác cũng tạm, chỉ là nói rất nhiều, khiến cậu chê cười rồi."
Kỳ Đông cũng đại khái hiểu được quan hệ giữa hai người, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận, “Anh đoán đúng rồi.”
Khương Địch chiếm được đáp án mình muốn, vừa lòng ngồi thẳng lại, “Trong giới chúng ta thẳng nam tuy không nhiều lắm, nhưng không phải không có, chỉ là số lượng rất thưa thớt, không nghĩ tới hôm nay lại để tôi gặp được một người.”
"Dù sao phần lớn thẳng nam chủ, vẫn thích dạy dỗ nữ nô, chịu thu đàn ông không nhiều, ngẫu nhiên có được một người hai người, đều được hoan nghênh y như gấu trúc,” nói tới đây, Khương Địch cười nhạo một tiếng.
Tiểu Lộ ngô ngô kêu lên, Khương Địch lấy cái ly khỏi miệng cậu, Tiểu Lộ hoạt động khớp hàm một chút mới nói, "Đông gia thực sự là thẳng nam chủ trong truyền thuyết?”
“Thế nào, cậu rất hứng thú với thẳng nam chủ?"
“Em nghe tiểu M khác nói, theo thẳng nam chủ là thích nhất, bởi vì bọn họ xuống tay đặc biệt tàn nhẫn."
Khương Địch nhếch mày, "Em đang chê tôi đối xử với em ôn nhu quá có phải không?"
"Nhất là thẳng nam chủ vùng Đông Bắc, đàn ông nhất luôn,” Tiểu Lộ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Xem dáng người Đông gia ngài đừng nói còn là một vận động viên đó nha?”
“Đã nói người ta đối với em không có hứng thú, em cũng đừng có ở đó mà si tâm vọng tưởng, nói nữa lần tới tôi không cho em đi theo nữa.”
Khương Địch trả cái ly về chặn miệng cậu, nói với Kỳ Đông, “Đừng để ý tới cậu ta, làm như cả đời chưa từng thấy đàn ông ấy.”
Anh lại rót chút rượu cho Kỳ Đông, “Không biết cậu thích loại hình nào, sau này có cơ hội ra ngoài họp mặt.”
“Anh mới nói trong giới thẳng nam chủ rất ít? Vậy..." Kỳ Đông cân nhắc làm sao miêu tả nghi hoặc của mình.
“Cậu muốn hỏi thẳng nam có làm nô không chứ gì?” Khương Địch dù sao rất thông minh, đoán cái là trúng, "Đương nhiên có a, dưới tay tôi có hai ba người.”
"Nếu bọn thích nữ, sao phải để đàn ông đùa chứ?”
"Lý do thì nhiều lắm, có người tìm không thấy nữ S, có người ngại nữ S không đủ ác,” Khương Địch vớ ly rượu, “Hơn nữa, chỉ có đàn ông mới có thể cho đàn ông cảm giác chinh phục lớn nhất.”
Anh cọ xát vành chiếc ly lên miệng Tiểu Lộ, “Tâm lý của M kỳ thật rất dễ hiểu, bọn họ hi vọng chủ nhân của mình tuyệt đối cường đại, ít nhất có thể khống chế được người của mình. Đối với thẳng nam mà nói, thần phục bên chân đàn ông khuất nhục hơn nhiều so với bên chân phụ nữ, cảm giác khuất nhục càng lớn, trong lòng tự nhiên cũng càng thích."
Kỳ Đông bất động thanh sắc nhấp một hớp rượu.
Khương Địch dừng một chút, "Đã lâu không chơi thẳng nam rồi, bị cậu nói thế, thật là có chút khơi dậy hứng thú của tôi," anh sáp tới, “Cậu có biết chơi thẳng nam sướиɠ nhất ở điểm nào không?"
Anh câu khóe miệng, "Chính là lúc bọn họ bị thao, cái loại biểu tình không cam lòng trên mặt đó, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta hưng phấn."
Kỳ Đông bị anh khơi gợi đoạn ký ức nào đó, cũng không kìm lòng được nheo mắt.
Khương Địch thấy hắn có phản ứng như thế, hiểu rõ. Anh lười biếng ngã người về, dùng mũi nhọn giày da đá đá Tiểu Lộ, “Chơi ngán loại tự cam hạ tiện rồi, thỉnh thoảng chơi loại không tình nguyện một chút, cũng coi như có tình thú khác. Cậu thích chó thẳng nam, tôi giới thiệu cho cậu vài con, thế nào?”
Kỳ Đông liếc xéo anh, “Anh thao qua rồi? Tôi không cần."
"Ha ha ha ha, " Khương Địch bị lời hắn chọc cho thoải mái cười ha hả, ngón tay không tự chủ được chỉ vào Kỳ Đông.
Di động Khương Địch vang lên, anh móc ra nhìn thoáng, trên mặt thoảng qua ý cười ôn nhu trong chớp mắt, Kỳ Đông thiếu chút nữa cho là mình hoa mắt.
"Xin phép một chút,” anh nói một câu liền đi ra ngoài nghe điện thoại, Tiểu Lộ chờ anh vừa ra khỏi cửa, liền tự tiện lấy cái ly xuống.
“A, môi mỏi nhừ rồi,” cậu hoạt động cằm, "Cuối cùng có thể nghỉ ngơi một lát."
“Cậu không sợ anh ta đột nhiên quay lại?"
"Sợ cái gì," Tiểu Lộ cư nhiên còn đưa ly đến bên miệng uống một ngụm, "Khương gia nói điện thoại với vợ, không đủ mười phút chắc chắn không về.”
“Sao cậu biết người điện thoại đến chính là vợ anh ta?”
“Này còn phải đoán sao, nhìn là thấy rồi.”
Kỳ Đông lúc này mới nhớ tới mình với mấy vị này không phải cùng một loại người, “Vợ anh ta là nam hay nữ?"
"Nam," Tiểu Lộ đáp luôn, “Gia đừng nhìn Khương gia ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, thật ra ảnh rất thương yêu vợ, hai người cùng một chỗ rất nhiều năm, cảm tình vẫn tốt lắm, thật là khiến người ta hâm mộ."
“Vợ anh ta biết tới sự hiện hữu của các cậu không?”
"Đương nhiên không biết, vợ ảnh không phải trong giới,” Tiểu Lộ bĩu môi, “Hễ mà vợ ảnh xuất hiện, chúng em đều phải làm như không biết ảnh, có một lần kia có một nô bất quá là trước mặt vợ ảnh chào ảnh một câu thôi, kết quả quay đầu lại đã bị Khương gia phóng sinh luôn."
“Chủ nhân cậu nuôi nhiều chó như vậy, cậu không để ý sao?"
Tiểu Lộ có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Đông một cái, "Gia đang nói gì thế, Khương gia muốn chơi ai thì chơi, muốn đá ai thì đá, lỡ hôm nào tâm huyết dâng trào muốn đùa thêm vài người, em còn giúp ảnh tìm người nữa kìa, phàm là có một chút tư tâm, sớm đã bị ảnh đá rồi, làm gì mà còn cái quyền được để ý a.”
Nhãn châu cậu xoay động, "Gia, em vừa nhìn đã biết ngay ngài có kinh nghiệm, tuyệt đối là từng chơi qua nô rồi, chẳng lẽ ngài chỉ nuôi một con chó?"
Này một tên hai tên đều mắt sáng như đuốc, Kỳ Đông rất tò mò, "Cậu lại làm sao nhìn ra?”
“Lúc ngài thấy em đầu cũng chẳng gật, cứ từ trên nhìn xuống qua mí mắt, chỉ có người từng làm chủ mới có loại ánh mắt này."
Cậu không nói, Kỳ Đông thật tình không ý thức được mình nhìn cậu ta như vậy.
“Kỳ thật hồi nãy em chưa nói xong, gia biết vì cái gì trong giới thẳng nam chủ được hoan nghênh hơn không?"
"Vì sao?”
"Bởi vì chúng em làm nô đều hi vọng chủ nhân của mình hoàn mỹ, mà đàn ông hoàn mỹ chân chính, tất nhiên là thích phụ nữ rồi.”
Cậu áp người tới trước cọ cọ, "Gia, em đặc biệt tò mò, ai mà may mắn vậy, có thể hầu hạ ngài a? Người đó rốt cục tốt chỗ nào, có thể khiến gia nhìn cũng không thèm nhìn em một cái?"
Kỳ Đông nở nụ cười, "Cậu thật sự muốn biết?"
Tiểu Lộ dùng sức gật đầu.
"Đầu tiên, cậu ấy sẽ không đi câu dẫn chủ nhân khác sau lưng tôi, giáp mặt đương nhiên lại càng không dám."
Tiểu Lộ biểu tình rõ ràng không phục, "Nói cứ như đúng rồi, có được mấy nô trung thành tận tâm vậy a?"
"Tiếp theo," Kỳ Đông cúi thân xuống, “Nếu tôi bảo cậu ấy ngậm ly, mặc kệ tôi rời đi bao lâu, cậu ấy vẫn sẽ ngoan ngoãn ngậm, một giây cũng không để xuống.”
Nghe xong lời Kỳ Đông, trên mặt Tiểu Lộ thoạt đỏ thoạt trắng, rồi thành thành thật thật ngậm lại cái ly.
Khương Địch đẩy cửa vào, "Thật xin lỗi, đợi lâu.”
Anh không quay lại một mình, phía sau còn theo một người mập mạp cười tít mắt, y vừa nhìn thấy bộ dạng Tiểu Lộ, liền cười trêu ghẹo cậu, "Ôi, Tiểu Lộ làm sao vậy, lại bị ai phạt sao?"
"Nói nhiều quá, bị cấm ngôn,” Khương Địch thuận tay cầm cái ly, "Nghỉ ngơi một chút đi."
Tiểu Lộ trộm ngắm Kỳ Đông, thấy đối phương không có ý tứ vạch trần cậu, thầm nhẹ nhàng thở ra.
Khương Địch đầu tiên chỉ chỉ Kỳ Đông, "Anh Đông,” lại ra dấu về hướng tên mập, “Cậu gọi cậu ta Mập Mập là được.”
“Anh Đông,” Mập Mập xưa nay thoải mái, vừa gặp liền thân thiện vô cùng, “Em tới trễ, tự phạt ba ly.”
Nói rồi thật sự ngoan ngoãn uống hết ba ly, nhưng từ sau khi y đến, đề tài liền dần dần chuyển sang phương hướng bình thường, càng về sau toàn tán gẫu mấy chủ đề thông thường đàn ông thường nói trên bàn rượu —— ngoại trừ phụ nữ.
Mập Mập rất biết cách khuấy động không khí, bốn người uống đến khuya mới đề nghị giải tán, lúc Kỳ Đông tới quán bar là vào bằng cửa chính, khi theo bọn Khương Địch ra khỏi quán bằng cửa bên, mới biết được quán bar này liên thông với một khách sạn.
Khi họ ra ngoài, vừa lúc có người vào cửa khách sạn, đó là một người đàn ông trung niên chừng trên dưới bốn mươi tuổi, chất vải âu phục thập phần tinh mỹ, liếc mắt nhìn một cái biết ngay giá cả đắt đỏ, sau lưng hắn còn theo hai người trẻ tuổi một nam một nữ, trông có vẻ là thư ký trợ lý linh tinh.
Người trung niên ánh mắt đầu tiên nhìn chính là Khương Địch, biểu tình có một thoáng không tự nhiên, tiếp theo phát hiện Kỳ Đông bên cạnh anh, tầm mắt liền dừng trên người hắn không dời đi được.
Hai nhóm chạm mặt, Khương Địch cũng chú ý thấy đối phương, gật gật đầu lên tiếng chào hỏi, "Tiếu tổng."
Người trung niên trả cái lễ, sau đó tầm mắt liền luôn dừng trên người Kỳ Đông, đến tận khi cả hai đi lướt qua nhau.
Ra cửa mấy người liền tạm biệt nhau, Mập Mập mãnh liệt yêu cầu cùng Kỳ Đông trao đổi danh thϊếp, Kỳ Đông tiếp nhận danh thϊếp của y nhìn qua, in trên đó là một công ty cố vấn săn đầu người nào đó.
"Có cơ hội ra ngoài uống rượu," Mập Mập ôm ôm bả vai Kỳ Đông, Khương Địch ý vị thâm trường nhìn thoáng qua bên này.
Chờ Kỳ Đông trở lại xe thì tin nhắn vang lên, cư nhiên là Khương Địch vừa mới chia tay nhắn tới.
—— nếu Mập Mập nói riêng gì đó với cậu, không cần để ý tới là được.