Kỳ Đông rời khỏi cơ thể Lăng Đạo Hi, Lăng Đạo Hi cố chống đỡ thân thể mềm
nhũn vô lực quay lại dập đầu với Kỳ Đông, "Chủ nhân ngài vất vả rồi.”
Kỳ Đông giễu cợt cậu một tiếng, "Nể tình cậu lễ phép,” hắn lột mũ xuống, ném tới trước mặt Lăng Đạo Hi, “Phần thưởng cho cậu.”
Lăng Đạo Hi ngay cả đầu cũng không nâng, "Cám ơn chủ nhân."
Kỳ Đông cưỡng chế nâng cằm cậu lên, môi dưới Lăng Đạo Hi bị cắn hằn một vòng dấu răng thật sâu, đến mức chảy máu, “Tôi cho cậu ba ngày, mặc kệ cậu xem AV hay là GV, phải học được cách gọi giường
(rêи ɾỉ trên giường), tôi không có hứng thú thao một người câm.
Hắn chậm rãi dí sát mặt cậu, “Thêm một lần như hôm nay nữa, có tin tôi nhổ sạch răng cậu không?”
Mắt Lăng Đạo Hi thoáng vẻ bối rối rõ rệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp vâng.
Kỳ Đông nhìn lướt hạ thân vẫn chưa phóng thích của cậu, lại đảo mắt thấy cái mũ quăng một bên, thay đổi chủ ý.
“Đến, đừng nói tôi chỉ lo cho mỗi mình được thích,” hắn dùng đầu ngón chân hất hất cái mũ, “Mang lên.”
Lăng Đạo Hi không biết hắn muốn làm gì, chỉ đành đem cái mũ Kỳ Đông đã dùng mang lên hạ thân mình, vì đến tận bây giờ cậu cũng chưa bao giờ dùng qua, động tác cậu có vẻ thực vụng về.
Thấy cậu bộ dạng đó Kỳ Đông lại la mắng, “Đồ chó ngu ngốc đến cái mũ cũng không biết mang, tôi thật thấy lo lắng cho cô bồ tương lai của cậu.”
Lăng Đạo Hi tròng lung tung nửa ngày rốt cục miễn cưỡng mang mũ vào được một đoạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Kỳ Đông còn ở bên trong, thoạt nhìn cứ như cậu vừa bắn qua.
“Tự xóc.” Kỳ Đông ra lệnh.
Lăng Đạo Hi tay trái cầm phân thân, lúc trước hưng phấn đã lâu vẫn chưa thể phóng thích, giờ khuấy động vài cái liền bắn, tinh hoa nam giới của hai người trộn lẫn một chỗ, không thể phân biệt.
Trên mặt Kỳ Đông lộ ra thần sắc xem thường, “Cậu như vậy cũng đòi chơi gái hả? Sau này có bồ không thỏa mãn được người ta, cũng đừng có tới cầu tôi chơi vợ cậu giùm.”
Lăng Đạo Hi thật sâu cúi đầu.
Kỳ Đông cúi người, cong khóe môi, "Bất quá, nếu cậu thật sự đến cầu tôi, tôi cũng không ngại,” hắn thẳng người lại, thu liễm ý cười, "Liếʍ cho tôi, một giọt cũng không được chừa!”
Lăng Đạo Hi trước tiên dùng đầu lưỡi thanh lý sạch sẽ phần lưu lại trên dương v*t Kỳ Đông, sau đó thành thành thật thật cúi đầu liếʍ hết hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bαo ©αo sυ, cuối cùng ngậm mũ đến bên chân Kỳ Đông để cho hắn kiểm tra.
Kỳ Đông hất cằm ra dấu với đống mũ còn thừa lại, “Quăng hết đi, tôi ghét mang mũ làm,” nói xong hắn lại châm chọc, “Nếu cậu sợ mang thai, thì tự đi mà uống thuốc."
Lăng Đạo Hi gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Kỳ Đông lúc này mới ôn hòa sắc mặt một chút, “Có mệt không?"
Lăng Đạo Hi nào dám trả lời mệt, vội vàng lắc lắc đầu.
Kỳ Đông vừa lòng nằm xuống, cái gì cũng không nói, dùng ngón trỏ nhẹ điểm hai cái, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến cậu nữa.
Lăng Đạo Hi tự giác bò đến bên chân chủ nhân hầu hạ, mãi đến khi đối phương thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau lúc Kỳ Đông tỉnh giấc, phát hiện Lăng Đạo Hi lại dám tự tiện ngủ trên giường, còn đang ôm chân mình ngủ đến say sưa, không nói hai lời một cước đạp cậu tỉnh mộng đẹp.
Dường như rất hiếm khi ngủ được trầm như vậy, Lăng Đạo Hi sau khi tỉnh lại hốt hoảng chốc lát mới phân rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực, ý thức được mình đã phạm vào sai lầm lớn cỡ nào, cậu nhất thời khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
“Thật, thật xin lỗi, tối qua tôi quá mệt mỏi, không chú ý liền, lỡ, ngủ quên mất…”
"Mệt?" Kỳ Đông nâng chân giẫm lên ngực cậu, “Tối qua lúc tôi hỏi cậu, chính cậu nói cậu không mệt a.”
“Tôi…”
“Cậu mệt thì cứ nói ra a, cậu như thế lại thành ra tôi không hiểu đạo lý có phải không? Dù sao cũng coi như đêm đầu của cậu, tuy cậu không phải hương cũng chả phải ngọc gì,” hắn dùng ngón chân ma sát vòng quanh điểm nhô lên trên ngực cậu, "Nhưng không có nghĩa là tôi không thể khai ân mà thương tiếc cậu.”
Lăng Đạo Hi gục đầu xuống, "Thực xin lỗi, sau này tôi sẽ không tái phạm."
"Hừ, " Kỳ Đông cười lạnh một tiếng, "Sau này sớm tối đều phải chủ động xin tôi chỉ thị biết không?"
Lăng Đạo Hi đợi nửa ngày không thấy khúc sau, cẩn thận hỏi, "Xin chỉ thị cái gì?"
Kỳ Đông lạnh lùng nhìn cậu không nói lời nào, Lăng Đạo Hi suy nghĩ hồi lâu mới lĩnh ngộ được ý tứ đối phương.
Cậu cung kính quỳ tốt, hơi hơi cúi đầu, "Xin hỏi chủ nhân sáng hôm nay có tâm tư thao tôi không?”
Thấy Kỳ Đông không lên tiếng, cậu lặp lại một lần, nói đến lần thứ ba Kỳ Đông mới mở miệng.
"Không có."
Lăng Đạo Hi thành thật ngậm miệng.
Kỳ Đông cười cười, "Tiếng Anh cũng tới một lần, tôi muốn nghe."
Lăng Đạo Hi do dự, Kỳ Đông thấy thế châm chọc, “Này đâu làm khó được cậu hả, sinh viên tài cao?"
Lăng Đạo Hi mở miệng, nói một tràng tiếng Anh lưu loát, bằng trình độ Anh ngữ của Kỳ Đông, chỉ nghe được mỗi hai chữ "fuck me".
“Tiếng Nhật thì sao?” Kỳ Đông lòng tham không đáy.
Lần này Lăng Đạo Hi không biết nói sao.
Kỳ Đông cũng trêu đùa đủ rồi, phất phất tay ý bảo miễn, Lăng Đạo Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, như thường ngày hầu hạ Kỳ Đông rời giường.
Kỳ Đông huýt sáo đi vào sân huấn luyện, đội hữu vừa nhìn thấy hắn liền trêu chọc nói, "Ấy dô, nét mặt toả sáng a, có chuyện gì vui phải không?”
Không đợi hắn trả lời, đội hữu liền đỉnh đạc ôm cổ hắn, "Thành thật khai báo, có phải lại có bồ mới không, nói nói anh nghe coi.”
Kỳ Đông lật tay một cái xách cổ áo đối phương, "Ai là anh?"
Đội hữu vội vàng mở tay ra dấu ‘sợ rồi’, “Cậu là anh, cậu là anh, tớ là thằng em cậu còn không được sao anh Đông?”
Kỳ Đông lúc này mới buông cậu ta ra, đội hữu vẫn không cam tâm mà còn muốn tám chuyện, “Nhìn cái bộ dạng tinh thần này của cậu nhất định là tối qua lên giường với gái rồi, nói coi, lần này là hoa khôi của hệ hay hoa khôi học viện? Chắc không phải là hoa khôi giảng đường chứ hả?”
Trong đầu Kỳ Đông hiện lên biểu tình ẩn nhẫn của người nào đó lúc bị hắn đặt dưới thân, không tự chủ được cong khóe miệng, "Là
(người của)
hội sinh viên.”
Đội hữu sửng sốt, "Là cái cô nàng Tưởng…gì gì đó ư, hai người không phải đã chia tay rồi sao?"
"Không phải, " Kỳ Đông hàm chứa ý cười mà nheo mắt, “Lần này là hội sinh viên của trường.”
"Thật sao? Ai a?" Đội hữu đối tốc độ cùng chất lượng đổi bạn gái của Kỳ Đông đều tràn ngập hâm mộ.
Kỳ Đông đôi môi khẽ mở, "Không thể trả lời."
Đội hữu khống chế không nổi cho hắn một đá, “Cậu được ha, tớ phát hiện cậu càng ngày càng đổi sang lộ tuyến văn nghệ rồi đó, có phải dong chi tục phấn không thỏa mãn được cậu nữa không?”
Kỳ Đông ngả ngớn khẩy cằm đội hữu, “Chờ lúc nào cậu giống như tớ duyệt gái vô số rồi, phẩm vị của cậu cũng nâng cao mỗi ngày thôi.”
***
"Đừng..." ‘Phẩm vị cao’ của Kỳ Đông đang nằm dưới thân hắn thảm thiết xin tha.
Động tác Kỳ Đông không hề vì tiếng ‘đừng’ này mà dừng, ngược lại tăng nhanh tốc độ, "Tôi kêu cậu đi học gọi giường, cậu học được chính là ‘đừng’ sao?”
Lăng Đạo Hi liều mạng túm ga giường, theo bản năng lại muốn cắn môi, nhớ lại lời Kỳ Đông, động tác dừng phắt lại, tiếng rêи ɾỉ khó có thể ức chế liên tiếp tràn ra.
“Rên dễ nghe thật, chắc phải ghi âm lại cài thành nhạc chuông riêng cho cậu quá,” Kỳ Đông nói xong thật sự đưa tay cầm di động để cạnh giường qua thiết lập thành hình thức ghi âm.
"Đừng, đừng..." Lăng Đạo Hi cuống quít cầu xin.
"Đừng cái gì?"
Lăng Đạo Hi lại bị Kỳ Đông thúc đến rêи ɾỉ mấy tiếng, mới miễn cưỡng nói ra miệng, "... Đừng cài thành nhạc chuông."
“Vậy cậu kêu lớn tiếng hơn chút, nói không chừng tâm tình tôi tốt thì sẽ không dùng tới.”
Lăng Đạo Hi trầm mặc thở dốc một lát, khi thanh âm lần nữa vang lên quả nhiên cao thêm mấy decibel.
“Gọi chủ nhân, " Kỳ Đông cảm thấy bằng tính cách Lăng Đạo Hi, chắc cả đời cũng không tự học gọi giường được, khó thấy kiên nhẫn dạy cậu.
"Chủ nhân..."
“Chủ nhân của cậu đang làm gì?"
“Đang… thao tôi.”
"Thao thế nào?"
Lăng Đạo Hi há miệng thở dốc nói không nên lời, khố hạ Kỳ Đông lập tức dùng sức đẩy một cái, Lăng Đạo Hi vội vàng nói ra miệng, "Thích."
“Nói cả câu,” Kỳ Đông giọng điệu nghiêm nghị.
"Chủ nhân thao tôi thật thích…”
Kỳ Đông bất mãn nhéo lên đùi cậu một cái, “Nói cho đầy đủ coi!”
“dương v*t lớn của chủ nhân thao tôi thao đến thật thích,” Lăng Đạo Hi cố nén cảm giác thẹn mà nói thật nhanh.
"Còn gì nữa không?"
“Tôi… tôi… Ưm a…”
“Vì sao tôi phải thao cậu a?” Kỳ Đông thả chậm tốc độ trừu sáp, mỗi lần đều rút đến khi chỉ còn qυყ đầυ trong cơ thể, tiếp đó thì chậm đến mức không chịu đẩy hết vào.
"Bởi vì... Bởi vì thí nhãn tôi ngứa… Muốn bị chủ nhân thao... A..."
“Ừm,” Kỳ Đông tiếp tục thong thả treo cậu, "Muốn bị thao như thế nào a?”
"Muốn..." Lăng Đạo Hi lại chần chừ, Kỳ Đông dứt khoát ngừng lại, rất có tư thế cậu không nói hắn sẽ không làm.
"Dùng sức thao,” Thanh âm Lăng Đạo Hi như muỗi kêu.
“Hửm?”
"... Dùng sức, dùng sức thao tôi,” Lăng Đạo Hi miễn cưỡng vượt qua được cửa ải tâm lý, lời gì cũng nói ra, “Thao chết tôi, van cầu ngài thao tôi!"
Cậu thét một tiếng kinh hãi, nhưng Kỳ Đông giống như cuồng phong bạo vũ mà luật động, dương v*t sung huyết trong cơ thể cậu vô tình tiến xuất, cơ hồ xé rách thân thể cậu, dù từ đêm đầu đến nay đã qua vài ngày khai phá, nhưng Kỳ Đông vẫn có thể mỗi lần đều làm cậu đến chết đi sống lại.
Kỳ Đông chơi gái trên giường chơi đến quen, làm đến lúc hưng phấn liền theo quán tính thò tay muốn nắm vυ', lại bắt phải khoảng không, ngược lại tức giận nắm đầu nhũ Lăng Đạo Hi hung hăng nhéo xuống, dẫn xuất một tiếng rêи ɾỉ càng thêm tiêu hồn.
“Hửm? Vụ này không tệ nhỉ,” Kỳ Đông lại dùng sức nhéo vài cái, Lăng Đạo Hi khó mà nén được thở hào hển, ngay cả phần thắt lưng cũng nâng lên, như đang phối hợp với tiến công
của Kỳ Đông.
Kỳ Đông dứt khoát hai tay bóp chặt điểm nhô lên hai bên trái phải, đồng thời khố hạ bắt đầu tiến công mãnh liệt hơn, biểu tình Lăng Đạo Hi trở nên vừa hưởng thụ lại vừa thống khổ, cơ hồ ngay cả kêu cũng không thành tiếng được.
Hắn bóp đầu nhũ Lăng Đạo Hi đến vừa đỏ vừa sưng, lúc này mới chịu buông tay ra, "Tự mình đến!”
Hắn bắt lấy tay Lăng Đạo Hi kéo về phía hạ thân của đối phương áp lên, Lăng Đạo Hi thuận theo cầm phân thân đã sớm trướng đau của chính mình, ngay sau đó tay kia cũng bị áp tới ngực.
“Tôi muốn nhìn cậu lẳиɠ ɭơ,” Kỳ Đông ra lệnh cho cậu.
Lăng Đạo Hi nuốt nước bọt, một bàn tay nắm chặt bao qυყ đầυ vỗ về chơi đùa, tay kia thì thưởng thức đầu v* mình,
rêи ɾỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Cậu ra sức biểu hiện nhưng vẫn không làm Kỳ Đông vừa lòng, "Nhúc nhích cái mông coi, cậu là người chết hả?"
Lăng Đạo Hi nghe vậy đành phải lại liều mạng lay động mông, tận lực nghênh hợp với động tác Kỳ Đông, khiến cho mỗi một lần xỏ xuyên đều thẳng tắp đâm vào tuyến tiền liệt mẫn cảm, ba nơi đồng thời bị tập kích khiến cậu tinh quan nan tỏa*, động tác trên tay không tự chủ được nhanh hơn, mắt thấy sắp bắn ra.
*Tinh: Tϊиɧ ɖϊ©h͙, quan: cửa, nan: khó, tỏa: khóa
à
sắp hết nhẫn nổi rồi
Kỳ Đông chờ chính là giờ khắc này, tốc độ so với Lăng Đạo Hi bắn còn nhanh hơn, hắn dùng ngón cái trong nháy mắt ngăn chặn phần mắt
(của dương v*t)
đối phương.
"A a a a a a ——" nghịch lưu khiến Lăng Đạo Hi thống khổ kêu to.
“Cho tôi bắn, cho tôi bắn!” Cậu không để ý tới hình tượng mà gào lên, “Van cầu ngài cho tôi bắn!"
Kỳ Đông không chút
ý tứ buông tay, ngược lại càng chơi đến hăng say.
Lăng Đạo Hi giờ này tôn nghiêm gì nhân cách gì toàn bộ đều không cần, thân thể cậu kịch liệt giãy giụa, Kỳ Đông thích nghe cái gì thì cậu nói cái đó, chỉ cần có thể khiến Kỳ Đông dời ngón cái đi, tư thế dù có hạ lưu hơn nữa cậu cũng bày được ra.
Kỳ Đông nâng thắt lưng cậu lên cao cao, âm hành sưng đỏ đối chuẩn mặt cậu, nhẹ buông tay, dịch thể trắng ngà vận sức chờ phát động khẩn cấp phun mạnh ra, Lăng Đạo Hi theo phản xạ nhắm mắt lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tung tóe đầy trên lông mi, má, môi cậu, sau đó là ngực, cuối cùng có hai dòng chảy lên bụng dưới.
Lông mi Lăng Đạo Hi rung động, thật vất vả đợi xuất tinh xong, chợt nghe thanh âm Kỳ Đông trầm thấp vang lên, "Vẫn chưa xong đâu."
Cậu cảm thấy Kỳ Đông ly khai cơ thể mình, ngay sau đó lại có một cỗ dịch thể nóng bỏng mạnh mẽ bắn lên mặt mình, tiếp đó là dòng thứ hai, thứ ba… Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt đọng trên mi, cậu cả mắt cũng không dám mở.
Kỳ Đông thích xong rồi, dùng ngón tay chấm chút bạch trọc dính trên bụng đối phương, ác ý bôi lên trước ngực cùng môi cậu, “Của cậu đấy, vị có ngon không?”
Lăng Đạo Hi không có cách nào mở miệng, chỉ đành gật gật đầu.
Kỳ Đông nhìn khắp nơi, thấy qυầи ɭóŧ Lăng Đạo Hi ném trên sàn, nhặt lên, lau loạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt Lăng Đạo Hi cho khô, cuối cùng đem cái qυầи ɭóŧ đã nhăn nhúm quẳng cho cậu.
“Hôm nay cậu mặc cái này.”
Lăng Đạo Hi trước cái nhìn chằm chằm của hắn đem cái qυầи ɭóŧ dính đầy thứ
dơ bẩn của hai người chậm rãi mặc vào, Kỳ Đông vẫn cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Hắn lại kéo qυầи ɭóŧ xuống, đem vớ của mình bọc vào âm hành đối phương, lúc này mới vừa lòng.
"Mặc cái quần nào chật một chút, nhưng đừng có để lộ ra đó,” ngón tay Kỳ Đông buông lỏng, qυầи ɭóŧ bắn trở về, "Nếu như bị người ta phát hiện đại lớp trưởng của chúng ta ăn mặc thành cái dạng này mà đi học, tôi đây cứu không được cậu đâu đó.”