Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 48

Nhìn mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, Hàn Trình Quang nhíu mày nhếch môi cười.“Còn lý do nào khác cơ chứ, đương nhiên là vì chị dâu của mấy cậu rồi.”

Hàn Trình Quang vừa nói ra lời này, nhất thời vang lên một trận ồ, mọi người tò mò liền bắt đầu hỏi mấy câu liên quan đến đề tài ‘Chị dâu’, mà Hàn Trình Quang cũng cười lần lượt giải đáp, đương nhiên nội dung có chút cải biến và giấu giếm.

“Lâu như vậy không gặp mọi người, hôm nay tôi mời khách, mọi người tùy ý gọi món.”

Hàn Trình Quang nói một phát, ngay lập tức mọi người hoan hô một tiếng ngồi trở lại bàn, gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu hết sức mình gọi món ăn. Chỉ còn lại vài tên khá thân với Hàn Trình Quang còn ngồi bên cạnh hắn.

“Đại ca, cậu không phải có tình nhân trong mộng sao? Không phải còn nói đời này chỉ tâm niệm người ấy, sao lại tìm đối tượng mới rồi.” Hồ Vĩ đến gần Hàn Trình Quang, nhỏ giọng hỏi. Hồ Vĩ là một trong số ít người biết cái tính hướng của Hàn Trình Quang.

Mím môi cười, Hàn Trình Quang đáp một cánh tay lên đầu Hồ Vĩ, hung hăng xoa nhẹ mấy cái.

“Bà xã của đại ca cậu đây đương nhiên chính là tình nhân trong mộng của tôi rồi.”

“Oa! khó trách ngay cả việc làm cũng không cần, hóa ra là bận theo đuổi tình nhân trong mộng!!!” Sợ hãi than một tiếng, Hồ Vĩ gồng mình giải cứu cái đầu mình ra khỏi tay Hàn Trình Quang.

……

Sau đó cả một ngày, Hàn Trình Quang tụ họp với bạn bè, chơi nguyên ngày, cho đến khi buổi tối tiễn bước mọi người xong, Hàn Trình Quang kéo người duy nhất còn ở lại đi uống rượu – Hồ Vĩ.

“Đi, tôi đưa cậu về nhà.”

“Á …… đại ca cậu không cần đưa tôi, mau trở về với chị dâu đi, lần sau nhớ dẫn chị dâu tới ….. Oái.”

“Được, cậu như vậy sao trở về được, tôi đưa cậu …… Bớt nói nhảm đi, địa chỉ.”

……

Ngày hôm sau, lúc Hồ Vĩ tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ ở trên sô pha nhà mình, cúi đầu hồi lâu mới nhớ ra là Hàn Trình Quang đưa mình về.

Thế nhưng lại đặt mình lên sô pha. Uống một ly nước hồi phục lại, Hồ Vĩ lê dép lê chuẩn bị đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, bất quá vừa bước vào phòng ngủ, liền kinh ngạc nhìn thấy trên giường có một người đang nằm ngủ.

“A…… Đại ca, cậu sao lại ở nhà tôi, còn ngủ trong phòng ngủ của tôi nữa chứ!!!”

Che lỗ tai từ trên giường ngồi dậy, Hàn Trình Quang đợi cho tiếng kêu kinh ngạc kia tắt, mới ngáp một cái bước xuống giường, vào phòng tắm rồi trực tiếp khóa cửa lại.

“Tạm thời tôi mượn nhà cậu dùng vài ngày, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi.”

“Vì sao ….. Cậu đừng khóa cửa, tôi muốn đi WC.” Vỗ cửa phòng tắm, Hồ Vĩ cực kì rối rắm.

“Chờ –”

Ở trong phòng tắm Hàn Trình Quang cầm bàn chải mới mua tối hôm qua ra đánh răng, lại cạo râu rửa mặt, nhân tiện đi WC rồi mới mở cửa.

Ngắm người nào đó ngoài cửa đang ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, Hàn Trình Quang ho nhẹ một tiếng.“Để bồi thường, mấy ngày này tôi bao cơm.”

Mà đáp trả Hàn Trình Quang, chính là thân ảnh nhanh chóng vọt vào phòng tắm cùng với một tiếng rầm đóng cửa.

Trên bàn cơm, cuối cùng Hồ Vĩ đã có thể mặt đối mặt với Hàn Trình Quang bàn bạc một chút về vấn đề ở nhờ.

“Không thể nào! Cậu chọc chị dâu giận còn không mau trở về giải thích, vì sao còn muốn chiếm đóng nhà tôi.”

Một ngụm cắn bánh quẩy, Hàn Trình Quang vẫy vẫy tay, đến khi nuốt xuống một ngụm mới ngẩng đầu nói:“Cái này cậu không không hiểu rồi, thế giới người lớn cậu vẫn là không nên hỏi, chờ thêm qua vài hôm tôi sẽ trở về, còn nữa, máy tính của cậu tôi mượn xài tí.”

“Làm gì?”

“Gần đây tôi giúp người ta làm hệ thống, đã tích tụ lại mấy khách hàng, bên trong máy tính của cậu hẳn là còn mấy phần mềm gì đó chứ!”

Liếc Hàn Trình Quang một cái, Hồ Vĩ đoạt lấy cái bánh quẩy cuối cùng rồi mới nói:“Sao lại không dùng máy tính của cậu, không dám trở về lấy chứ gì!”

Nhìn bộ dạng sung sướиɠ khi người gặp họa của đối phương, Hàn Trình Quang trực tiếp đạp một cước.“Tôi nếu lấy máy tính, vậy thành bỏ nhà đi bụi à.”

“Chẳng lẽ cậu như bây giờ không phải bỏ nhà đi bụi sao?”

“Đương nhiên không phải, tôi đây là…… không nói với cậu nữa, tóm lại sau bữa cơm máy tính tôi xài, còn bát thì cậu rửa.”

“A!!! Cậu lại khi dễ tôi, đây vốn là bữa cơm cậu bồi thường tôi, vì sao tôi phải rửa chén, xài máy tính của tôi còn đúng lý hợp tình như vậy nữa chứ!!!”

Đối với người nào đó ầm ĩ, Hàn Trình Quang trực tiếp nhanh chóng uống xong bát cháo, sau đó đứng dậy chui vào phòng ngủ khóa trái cửa.

Không để ý tới tiếng đập cửa bên ngoài, Hàn Trình Quang trực tiếp moi máy tính của Hồ Vĩ ra mở máy lên, xem xét hệ thống máy, sau đó thở dài trước tiên nâng cấp cải biến máy.

Trong lúc máy tính đang nâng cấp, Hàn Trình Quang gọi một cuộc điện thoại về nhà, từ chỗ Hứa Minh Tâm biết được Hứa Ngôn Tâm rất nghe lời ăn cơm.

Không nghĩ tới sau khi hắn đi Hứa Ngôn Tâm lại ngoan như vậy! Hàn Trình Quang không nói gì nhướng mắt.

Bên kia Hứa Minh Tâm vừa cắt đứt điện thoại, Hứa Ngôn Tâm từ phòng ngủ vội vàng đi ra, khi nhìn thấy Hứa Minh Tâm buông điện thoại ra, bước chân vốn vội vàng nhất thời có chút đình trệ.

“Là điện thoại của Trình Quang hả anh?” Đi đến bên cạnh điện thoại, cuối cùng Hứa Ngôn Tâm vẫn là nhịn không được hỏi.

“Ừ, Hàn Trình Quang nói cậu ta đang ở nhà của bạn học, bảo em không cần lo lắng, qua vài ngày cậu ta sẽ trở về.” Vỗ vỗ vai Hứa Ngôn Tâm, tâm tình Hứa Minh Tâm cực tốt nói. Mấy ngày nay Hứa Ngôn Tâm đặc biệt nghe lời, vô luận anh nấu cái gì, Hứa Ngôn Tâm đều ăn hết, hơn nữa lúc uống thuốc, chỉ cần anh đưa đến trước mặt, Hứa Ngôn Tâm đều sẽ ăn.

Cúi thấp đầu, ánh mắt Hứa Ngôn Tâm trở nên ảm đạm, sau đó không nói tiếng nào xoay người vào phòng tắm, Hứa Minh Tâm thì xem thức ăn trong tủ lạnh, chuẩn bị nấu cơm chiều.

Đi đến trong phòng tắm, Hứa Ngôn Tâm tìm bộ đồ ngày hôm qua bị dính cháo của Hàn Trình Quang, sau đó bắt đầu dùng tay từng chút một chà giặt.

Như vậy qua một tuần, Hàn Trình Quang mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại về nhà, bất quá đại đa số đều là Hứa Minh Tâm tiếp, cho dù có hai lần là Hứa Ngôn Tâm nghe điện thoại, Hàn Trình Quang cũng bởi vì sợ Hứa Ngôn Tâm khẩn cầu đừng bắt mình đi mộ địa nên vội vàng nói hai câu đã cúp máy.

Đến thứ năm, buổi tối Hứa Minh Tâm dọn dẹp nhà cửa xong, vừa ngồi xuống sô pha mở máy tính ra, Hứa Ngôn Tâm đã đi ra khỏi phòng ngủ đứng ở trước mặt Hứa Minh Tâm.

“Có chuyện gì sao?” Đặt máy tính qua một bên, Hứa Minh Tâm kéo Hứa Ngôn Tâm ngồi xuống bên cạnh mình.

“Ngày mai……” Siết chặt tay, Hứa Ngôn Tâm nhắm chặt mắt lại nói tiếp:“Ngày mai em muốn đi, mộ của mẹ em….. em muốn đi thăm bà.”

“!!!” Kinh ngạc nhìn Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm vốn đang tại rầu không biết ngày mai làm cách nào để mang Hứa Ngôn Tâm đi ra mộ, không nghĩ tới hôm nay Hứa Ngôn Tâm lại chủ động nói với mình là muốn đi thăm mộ.

Hứa Minh Tâm kinh ngạc qua đi, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía mình, vì thế vội vàng gật gật đầu.“Đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp…… Đến lúc đó anh đi với em, cũng bảo Hàn Trình Quang cùng đi.”

Lúc nghe thấy câu cuối cùng của Hứa Minh Tâm, ngay lập tức hai mắt Hứa Ngôn Tâm sáng lên, gật gật đầu liền lại đứng dậy trở về phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, Hứa Ngôn Tâm cầm lấy máy tính trên giường ôm chặt vào trong ngực.

Hôm thứ sáu, Hàn Trình Quang dậy sớm rửa mặt xong cả bữa sáng cũng chưa ăn, trực tiếp để lại cho Hồ Vĩ ngủ ở trên sô pha một tờ giấy rồi rời đi.

Hàn Trình Quang không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến chỗ mộ mẹ Hứa Ngôn Tâm trước, Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm còn chưa tới, Hàn Trình Quang đã đứng ở trước bia mộ.

Mẹ Hứa Ngôn Tâm tên là Ngụy Uyển, ảnh chụp trên bia mộ là một người phụ nữa rất xinh đẹp trẻ trung, hơn nữa tuổi còn trẻ không giống như đã làm mẹ, tóc dài, mặt cười rạng rỡ. Hàn Trình Quang nhìn thế nào cũng không thể đem người trước mặt đánh đồng với người phụ nữa cực đoan trong tưởng tượng được.

Hàn Trình Quang đặt hoa xuống trước bia mộ, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thì thấy Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm đang ôm bó hoa.

Khi Hứa Ngôn Tâm nhìn thấy Hàn Trình Quang, trong mắt là sự khẩn trương, bộ dạng như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi Hứa Ngôn Tâm mới vừa đi đến bên cạnh Hàn Trình Quang, lại liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ trên bia mộ, nhất thời máu trên mặt như bị rút cạn, thậm chí không tự chủ được lui về phía sau hai bước.

Trong mắt Hàn Trình Quang Hứa Minh Tâm, trên mộ bia là nụ cười dịu dàng xinh đẹp, nhưng ở trong mắt Hứa Ngôn Tâm lại rất dữ tợn khủng bố, bởi vì khuôn mặt quen thuộc rất nhanh đã gợi lên rõ những hồi ức của Hứa Ngôn Tâm, nhớ lại lúc ấy cũng chính khuôn mặt này, dùng vẻ mặt trả thù ác độc đút y ăn. Chính khuôn mặt này, đã điên cuồng nhìn y, nói ra những lời nói cay độc như thế nào, cuối cùng chính khuôn mặt này đã bị đẫm nhòe máu tươi ra sao.

Nhưng mà, cho dù khuôn mặt này làm cho y sinh ra sợ hãi và tràn đầy căm ghét, nhưng trong lòng lại không tự chủ được trào dâng một cỗ bi thương, bởi vì y nhớ lại không chỉ là sợ hãi và hận thù đêm đó, đồng thời y cũng nhớ lại khuôn mặt này từng mang đến cho y hạnh phúc và cả niềm vui.

Hứa Ngôn Tâm cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, vô số kí ức rõ ràng đã không có ấn tượng gì tất cả đều mạnh mẽ xuất hiện, trong đó có không chỉ có cái đêm khủng bố kia, nhiều hơn hết lại là khoảng thời gian lúc trước, y cảm nhận được gia đình hạnh phúc mỹ mãn, y nhớ tới cha y vẫn rất yêu thương y, y nhớ tới mẹ y cũng rất yêu y, trước đêm hôm ấy, rõ ràng y là đứa nhỏ hạnh phúc nhất ……

…………

Lúc Hứa Ngôn Tâm tỉnh lại, cảm thấy mắt xốn đau, chỉ hơi mở mắt, nước mắt bên trong đã không kiềm được mà chảy ra.

“Tiểu Ngôn, em tỉnh…… Cảm giác thế nào? Có còn đau ở đâu nữa không?”

Giọng Hàn Trình Quang khẩn trương lo lắng khiến Hứa Ngôn Tâm hơi mím môi, sau đó vươn tay gắt gao ôm chặt lấy người đang đứng trước mặt mình.

“Rất đau……”

Vừa nghe thấy Hứa Ngôn Tâm nói đau, Hàn Trình Quang nhất thời càng thêm khẩn trương, lấy tay vuốt ve trán Hứa Ngôn Tâm vội vàng hỏi:“Nơi nào đau, có phải đau đầu hay không?”

Lắc lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm ôm chặt lấy Hàn Trình Quang, khiến cả người Hàn Trình Quang đều dán lên người mình.“Nơi nào cũng đau hết.”

Nhất thời hiểu ra ý của Hứa Ngôn Tâm, nhưng sau khi hiểu ra Hàn Trình Quang lại đau lòng, lấy tay không ngừng vuốt ve thân thể Hứa Ngôn Tâm, cúi đầu không ngừng hôn lên mặt Hứa Ngôn Tâm.

“Không có việc gì, một hồi sẽ khá hơn……”

Nhìn cặp mắt sưng đỏ của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhẹ nhàng hôn hôn lên đoa. Nhớ tới lúc ở khu mộ, Hứa Ngôn Tâm đột nhiên bùng nổ bi thương và thống khổ, Hàn Trình Quang hiện tại nghĩ đến đã cảm thấy trong lòng khó chịu không thôi.

Khi đó ở trước mộ Hứa Ngôn Tâm khóc rống lên, Hàn Trình Quang cảm giác mình tựa hồ đang nhìn thấy một Hứa Ngôn Tâm bốn tuổi đang khóc, khóc vì mình mất đi hạnh phúc, khóc vì mình đã mất mẹ ……