Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 16

Từ lúc đồng ý gặp mặt Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm kỳ thật cũng rất khẩn trương, thậm chí trên mặt còn lộ ra sự nôn nóng đã lâu không có, khiến Hàn Trình Quang phải trấn an một hồi.

Sau đó, đến ngày hôm sau, giống như những ngàu đầu Hứa Ngôn Tâm cứ đi theo sau Hàn Trình Quang, vô luận Hàn Trình Quang đi đến nơi nào, Hứa Ngôn Tâm cũng theo bản năng muốn đi chung.

Lúc ăn điểm tâm, Hứa Ngôn Tâm cũng đầy mặt lo âu, ăn một chút đã không ăn nữa, bất luận Hàn Trình Quang dỗ như thế nào cũng vô dụng.

Giữa trưa chuông cửa vang lên, thân thể Hứa Ngôn Tâm cứng đờ, sau đó Hàn Trình Quang liền cảm thấy cả người Hứa Ngôn Tâm căng thẳng, hắn đi mở cửa Hứa Ngôn Tâm lại muốn theo sau rồi lại không muốn đi tới cạnh cửa, rối rắm không thôi.

Cuối cùng vẫn là Hàn Trình Quang nắm tay Hứa Ngôn Tâm cùng đi mở cửa.

“Tiểu Ngôn……”

Ngoài cửa Hứa Minh Tâm liếc mắt nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm, lập tức chấn động, tiếp đó thật cẩn thận ẩn hàm áy náy kêu một tiếng.

Nhưng Hứa Minh Tâm kích động, Hứa Ngôn Tâm lại không kích động, mà chỉ nhìn Hứa Minh Tâm xong liền hiện ra sự đề phòng, bàn tay cũng là gắt gao nắm lấy Hàn Trình Quang, kề bên Hàn Trình Quang, một bước cũng không rời.

Hàn Trình Quang rất muốn ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực trấn an một chút hoặc là hôn hôn trán Hứa Ngôn Tâm để Hứa Ngôn Tâm an tâm, nhưng bởi vì có Hứa Minh Tâm ở đây, Hàn Trình Quang cũng không dám ra động tác gì quá thân mật, chỉ là nắm lại tay Hứa Ngôn Tâm.

Đi đến phòng khách, Hứa Ngôn Tâm và Hàn Trình Quang hai người ngồi ở cùng nhau, Hứa Minh Tâm an vị ở đối diện, trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề, cho đến khi Hứa Minh Tâm mở miệng trước mới đánh vỡ cục diện nặng nề này.

“Tiểu Ngôn, thực xin lỗi.” Vừa mở miệng, Hứa Minh Tâm liền đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí phi thường phi thường thành khẩn, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe ra bên trong đó là nồng đậm áy náy.

Mím môi, Hứa Ngôn Tâm nhìn chằm chằm mặt bàn trước mặt không nói lời nào.

“Tiểu Ngôn, là anh sai, anh không nên giam em lại, anh cũng không nên làm những chuyện kia với em, anh thật sự rất hối hận, anh thương tổn em, kỳ thật anh rất thương em, Tiểu Ngôn, anh hai rất thương em.”

Bàn tay nắm tay Hàn Trình Quang hơi siết lại, Hứa Ngôn Tâm nhìn chằm chằm mặt bàn, tầm mắt dần dần mơ hồ, nhưng cố nén không để nước mắt chảy ra.

Cảm nhận được cảm xúc của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vô cùng đau lòng, thấy Hứa Ngôn Tâm không nói lời nào, cũng chỉ đành giúp Hứa Ngôn Tâm hỏi ra.

“Vậy vì sao anh muốn giam Tiểu Ngôn lại, phải biết rằng Tiểu Ngôn cũng rất thương anh, anh chính là anh hai thân yêu nhất của em ấy.”

Câu hỏi của Hàn Trình Quang

khiến Hứa Ngôn Tâm trượt xuống một giọt lệ.

“Tiểu Ngôn, ngày mà anh sai người giam em lại là sau ngày 24/6, cái ngày này em nhất định có ấn tượng đúng hay không?”

Chần chờ một hồi, Hứa Ngôn Tâm gật đầu.

“Em cảm thấy rất quen ngày đó, nhưng nhất định em đã quên ngày đó mình làm cái gì…… Ngày đó cũng may mắn anh từ công ty trở về sớm, vốn định trước khi ngủ nhìn em một chút, nào ngờ anh vừa mở cửa phòng em ra, lại nhìn thấy em cầm dao rạch tay mình, em biết không? Lúc ấy anh thiếu chút nữa sợ tới mức trái tim ngừng đập — cho nên ngày hôm sau anh mới kêu người giam em lại.”

“Em, tự sát?” Rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hứa Minh Tâm, vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm mờ mịt, hiển nhiên là không hề ấn tượng gì.

“Không sai, nếu không phải thấy cảnh tượng đó, khi không đang yên lành sao anh phải giam em lại, bởi vì anh sợ, anh sợ nếu ngày nào đó anh không chú ý tới, em lại làm việc ngu ngốc, đến lúc đó anh nên làm gì bây giờ? Cho nên anh mới nghĩ ra chuyện giam giữ em.”

“Nhưng mà, vì sao em không nhớ rõ chuyện mình từng tự sát?” Cau mày, Hứa Ngôn Tâm cố gắng nhớ lại, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thấy những ký ức mơ hồ, y chỉ có thể nhớ ngày đó y rất sợ hãi, nhưng vì sao lại sợ thì y không biết, sau đó thì nghe thấy rất ồn, tiếp theo không biết gì nữa hết.

Ngày hôm sau ấy, lúc y vừa tỉnh liền nhìn thấy anh hai kêu rất nhiều người bắt lấy y, nhốt y vào trong một gian phòng, dưới đất lót thảm dày, cửa sổ đóng chặt, hết thảy đồ vật đều mềm, trong phòng luôn có ba người canh giữ y, chỉ cần y muốn đi ra bọn họ liền ngăn cản y lại, y rất giận cũng rất sợ hãi, sau đó ký ức lại mơ hồ, lúc tỉnh lại liền nhìn thấy anh hai đứng ở nơi đó, những người đó đè y lại tiêm thuốc vào cơ thể y, ép y uống thuốc.

Hàn Trình Quang vốn cho rằng Hứa Minh Tâm sẽ biên soạn ra một câu chuyện, lại không nghĩ rằng Hứa Minh Tâm nói thẳng sự thật, chẳng lẽ Hứa Minh Tâm tính nói cho Hứa Ngôn Tâm biết y có chứng hoang tưởng bị hại sao? Nếu Hứa Minh Tâm nói, Hứa Ngôn Tâm có thể tin sao? Hoặc là Hứa Ngôn Tâm có thể thừa nhận sao?

“Tiểu Ngôn……”

“Anh Hứa.” Đánh gãy lời Hứa Minh Tâm định nói tiếp, Hàn Trình Quang dùng ánh mắt ý bảo Hứa Minh Tâm đừng nói.

Đối với ám chỉ của Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm nhíu nhíu mày trầm tư một hồi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là muốn nói, nhìn Hàn Trình Quang, hơi hơi lắc lắc đầu.

“Tiểu Ngôn, em còn nhớ rõ mẹ ruột của em không?”

Không nghĩ tới Hứa Minh Tâm đột nhiên hỏi một câu như vậy, Hứa Ngôn Tâm và Hàn Trình Quang đều có chút kinh ngạc.

“Mẹ ruột của em?Mẹ ruột của em …. Em ……” Niệm đi niệm lại mấy lần, Hứa Ngôn Tâm bắt đầu hồi tưởng, nhưng không bao lâu, sắc mặt Hứa Ngôn Tâm càng ngày càng khó coi, hơn nữa lấy tay đè đầu lại.

“Em không nhớ rõ, Em không nhớ, mẹ em, mẹ của em……” Bộ dạng không dám tin, hai tay Hứa Ngôn Tâm đồng thời đè đầu lại.

Hứa Ngôn Tâm như thế khiến Hàn Trình Quang lo lắng, nhưng đồng dạng cũng có chút nghi hoặc, căn cứ vào những gì Hứa Ngôn Tâm từng nói, vào bốn tuổi y được đưa đến Hứa gia, như vậy đã sống ở nhà mẹ đẻ bốn năm, tuy rằng con nít bốn tuổi còn rất nhỏ, thế nhưng cũng đã bắt đầu nhận thức này nọ, cho dù quên hình dáng mẹ ruột, cũng có thể nhớ rõ là có người này chứ!

Trước kia lúc trò chuyện với Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng có chút kỳ quái, bởi vì Hứa Ngôn Tâm nói rằng bốn tuổi thì

nhìn thấy Hứa Minh Tâm, thái độ tựa hồ đối với chuyện tới tận bốn tuổi mới gặp Hứa Minh Tâm là rất bình thường, hoàn toàn không suy nghĩ vì sao bốn tuổi mình mới nhìn thấy Hứa Minh Tâm, hơn nữa trong hồi ức của Hứa Ngôn Tâm, không hề nhắc tới mẹ mình, một lần cũng không có, giống như người này căn bản không tồn tại, giống như y vừa sinh ra đã bốn tuổi, sau đó chỉ thấy mỗi Hứa Minh Tâm, nhưng ngày đầu tiên gặp lại, lúc ấy Hứa Ngôn Tâm trong cơn hoảng loạn rõ ràng đã nói ‘Ba mẹ cũng muốn hại tôi’.

“Em không nhớ rõ, em cái gì cũng không nhớ nổi.” trong giọng nói của Hứa Ngôn Tâm đã mang theo tiếng khóc nức nở cùng bối rối.

Trong lòng lo lắng, Hàn Trình Quang trực tiếp vươn tay ôm Hứa Ngôn Tâm, mà Hứa Ngôn Tâm cũng dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn Hàn Trình Quang, còn tựa vào lòng Hàn Trình Quang.

Vừa an ủi ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng chuyển ánh mắt nghi hoặc về phía Hứa Minh Tâm.

Lúc này, Hứa Minh Tâm từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Ngôn Tâm, ngồi xổm xuống.

“Tiểu Ngôn, tin tưởng anh hai, anh sẽ không hại em, anh là người thương em nhất trên đời này, anh hai hận không thể để em không chịu cho dù là một chút thương tổn, sao anh lại hại em chứ! Anh hai chỉ muốn bảo vệ em, nhưng anh lại dùng sai phương pháp, Tiểu Ngôn, đừng hận anh.”

Tầm mắt lại quay về phía Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm nhìn bàn tay của Hứa Minh Tâm giơ ra trước mặt mình, lại quay đầu nhìn Hàn Trình Quang một cái, thấy Hàn Trình Quang gật gật đầu với y, rốt cuộc mới có chút do dự đem một bàn tay chậm rãi đặt vào tay Hứa Minh Tâm.

Nắm tay Hứa Ngôn Tâm, đôi mắt Hứa Minh Tâm có chút đỏ, vốn đang muốn ôm Hứa Ngôn Tâm, nhưng một bàn tay còn lại của Hứa Ngôn Tâm vẫn đang níu chặt Hàn Trình Quang, hơn nữa gắt gao tựa vào lòng Hàn Trình Quang, khiến Hứa Minh Tâm không có cách nào ôm được.

“Mẹ của em……” Hứa Ngôn Tâm nhìn Hứa Minh Tâm nói, đồng thời Hàn Trình Quang cũng nhìn về phía Hứa Minh Tâm.

Vốn đang cho rằng Hứa Minh Tâm sẽ nói, nào ngờ Hứa Minh Tâm trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói:“Chuyện này về sau lại nói, có lẽ sau này em sẽ nhớ ra, tự mình nhớ sẽ tốt hơn nhiều so với anh nói cho biết, đúng không?”

Không nghĩ rằng Hứa Minh Tâm không nói, không riêng gì Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng có chút thất vọng.

Mắt thấy quan hệ của Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm đã dịu đi rất nhiều, Hàn Trình Quang yên lòng, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng Hứa Minh Tâm rất muốn cùng Hứa Ngôn Tâm tán gẫu, vì thế rất tự giác nói mình đi nấu cơm, để Hứa Ngôn Tâm tiếp Hứa Minh Tâm.

“Không, em và anh cùng nhau nấu cơm.”

Ai ngờ khi Hàn Trình Quang đứng lên, Hứa Ngôn Tâm cũng đứng lên theo, vội vàng nhìn Hứa Minh Tâm một cái rồi túm lấy áo Hàn Trình Quang.

Nhìn thấy rõ trong nháy mắt Hứa Minh Tâm nhìn về phía mình với vẻ mặt cực kỳ bất mãn, Hàn Trình Quang nhất thời có chút xấu hổ.

“Nếu cả hai chúng ta đều đi, một mình anh hai em ngồi ở chỗ này sẽ rất nhàm chán, vẫn là tôi đi nấu cơm, em ngồi đây với anh hai em.” Hứa Minh Tâm là anh hai Hứa Ngôn Tâm, tương lai chuyện giữa hắn với Hứa Ngôn Tâm còn cần Hứa Minh Tâm đồng ý nha! hắn cũng không dám làm cho Hứa Minh Tâm sinh ra cảm xúc bất mãn với mình.

Bàn tay níu áo Hàn Trình Quang không buông, Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía Hứa Minh Tâm, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, khó xử.

“Anh không nhàm chán, Tiểu Ngôn em cứ đi nấu cơm với Hàn Trình Quang đi!” Bởi vì áy náy, Hứa Minh Tâm – anh trai cưng em vô hạn, hiện tại hoàn toàn chịu không nổi một chút biểu tình mất hứng nào của Hứa Ngôn Tâm.

Hứa Minh Tâm nói khiến cho Hàn Trình Quang nhướn mắt không biết nói gì, quá mức bó tay, hắn đang tạo cơ hội cho hai anh em bọn họ, không nghĩ tới Hứa Minh Tâm lại bỏ qua như vậy.

Vì thế Hàn Trình Quang quay lưng dắt theo Hứa Ngôn Tâm cùng đi nấu cơm, để lại một mình Hứa Minh Tâm ngồi ở trong phòng khách.

Nhưng khi Hàn Trình Quang cùng Hứa Ngôn Tâm hai người dọn đồ ăn lên, chiêu đãi Hứa Minh Tâm ăn cơm, Hứa Minh Tâm lại dùng đôi mắt nguy hiểm tràn ngập bất mãn nhìn Hàn Trình Quang.

Trong lòng run lên, không rõ mình đã làm gì, trong suốt quá trình ăn cơm Hàn Trình Quang đều rất quy củ, không dám nhiều lời, sợ rằng nói nhiều sai nhiều, mà Hàn Trình Quang im lặng, Hứa Ngôn Tâm cũng không nói lời nào luôn, vì thế sau vài lần Hứa Minh Tâm hỏi mấy câu Hứa Ngôn Tâm đều không trả lời, Hứa Minh Tâm lại ngấm ngầm bắn ánh mắt bất mãn về phía Hàn Trình Quang.

Cơm nước xong, Hứa Minh Tâm lại ngồi một hồi liền đứng dậy ra về, mà sau khi Hứa Minh Tâm rời đi Hàn Trình Quang liền ai thán một tiếng, hắn dám khẳng định, Hứa Minh Tâm tuyệt đối tuyệt đối rất không hài lòng về hắn.

Bất quá đợi đến buổi tối, Hàn Trình Quang cũng đã biết vì sao Hứa Minh Tâm lại bất mãn với mình như vậy

.

‘Cậu với Tiểu Ngôn ngủ chung một cái giường!!!!’

Phía cuối tin nhắn của Hứa Minh Tâm là bốn dấu chấm than kinh người, làm cho Hàn Trình Quang âm thần run rẩy không thôi.