Hôm sau, xe lái tới ốc đảo Kharga. Bởi vì chạy xe trên đường cái, không sợ bị lạc đường, để đề phòng Xa Xà lái quá mệt mỏi, những người biết lái xe thay phiên nhau lái.
Cả ngày hầu như Lý Yêu Yêu không nói gì với Tô Di, Tô Di cũng ngồi yên tĩnh trên xe, nghe Lý Yêu Yêu và Dư Ngư thi thoảng chọc nhau cười, không khỏi cảm thấy cô đơn.
Đêm đó, mọi người nghỉ trong khách sạn.
Dừng chân ở ốc đảo rồi, điều kiện không còn tệ như trước, ít nhất không cần phải màn trời chiếu đất, đến khi vào sa mạc rồi, điều kiện sẽ không được tốt như vậy.
Lý Yêu Yêu tắm rửa xong đi ra, thấy Tô Di đang ngồi trên giường đọc sách. Anh tắm trước Lý Yêu Yêu, giờ tóc vẫn còn ướt nhẹp, bết xuống trán, mang tới cảm thấy lười biếng mà tươi mát.
Lý Yêu Yêu tiến lên trước hôn anh, cả người Tô Di hơi cứng lại, nhưng dần dần trầm tĩnh lại, đặt sách sang một bên, ôm cổ Lý Yêu Yêu.
Hai người đẩy đầu lưỡi qua lại, Lý Yêu Yêu dần động tình, luồn tay vào vạt áo Tô Di thăm dò, dịu dàng mơn trớn thân thể anh.
Tâm tình Tô Di vẫn không tốt, lúc này thật sự không có tâm trí đâu mà làm việc này, cả người cứng đờ, muốn đẩy Lý Yêu Yêu ra, do dự một lúc, vẫn là không nhúc nhích.
Lý Yêu Yêu từ từ đẩy anh nằm xuống, bàn tay không an phận chạy qua chạy lại trên cơ thể anh, đầu lưỡi vói vào trong miệng khuấy đảo, phát ra tiếng chem chép.
Hắn dịu dàng mà thuần thục trêu chọc Tô Di, đốt lửa dục trên người anh.
Qua mấy phút đồng hồ, Lý Yêu Yêu đen mặt ngồi dậy: “Em có ý gì?”
Tô Di hơi nhíu mày, quần áo xốc xếch mà ngồi lên: “Ý gì là ý gì?”
Lý Yêu Yêu cầm thuốc đặt ở đầu giường, rút một điếu ra châm lửa, bắt đầu nhả khói trắng: “Em bị liệt dương từ khi nào đấy?”
Chân mày Tô Di nhíu lại.
Lý Yêu Yêu cười xùy một tiếng, không nhịn được nói: “Anh mất hứng thì nói bố nó đi, anh tức giận anh đánh tôi mắng tôi đều được cả, này là cái quái gì chứ? Buồn bực không nói, thú vị lắm sao? Làm ông đây như làm với cái xác không bằng!”
Tô Di thở đài, mệt mỏi khép mắt lại: “Em không tức giận.” —— Chỉ là có chút thương tâm. Nên nói với anh thế nào đây? Nói là em toàn tâm toàn ý với anh, lời chỉ trích vô duyên vô cớ của anh làm lòng em nguội lạnh? Em cho rằng, ít nhất tình cảm em dành cho anh, anh có thể hiểu được. Nhưng anh đã nói không rõ, em thật sự không biết nói thế nào.
Lý Yêu Yêu cào đầu, phiền não mà nói: “Bực nhất là em không nói gì như này. Em —— Em không thể nổi giận được sao, anh xin em giận đi cũng không được à?! Thế này, em nín thinh thế này làm anh khó chịu muốn chết.”
Tô Di hít sâu một hơi, rất muốn nhào tới kéo cổ áo hắn rống to hơn: “Vì cái quái gì mà anh không tin em cơ chứ?! Vì cái quái gì cơ chứ?! Rốt cuộc là vì sao? Vì cái quái gì?!” Nhưng anh cố bình tâm lại, đoạn nói: “Em không muốn cãi nhau với anh.”
Trên thực tế, Lý Yêu Yêu cứ có ưu tư gì đều phát tiết ra miệng hết. Cơn giận của hắn đến cũng nhanh mà đi cũng vội, không giống như Tô Di, có thể nuốt cơn tức vào bụng mà tự tiêu hóa. Từ nhỏ tới giờ, hắn có mâu thuẫn gì với người khác, làm ầm lên hoặc trực tiếp đánh nhau một trận là xong rồi, mọi người lập tức có thể nắm tay nhau vui vẻ.
Bảo hắn đánh Tô Di, đương nhiên là không thể rồi. Nhưng hắn muốn cãi nhau, hiển nhiên Tô Di không phối hợp, làm hắn ngột ngạt bứt rứt đến khó chịu.
Lý Yêu Yêu giận lẫy nói: “Anh đã xin lỗi rồi, em còn âm dương quái khí, như đàn bà không bằng!”
(Âm dương quái khí: tính cách khó hiểu).
Tô Di giận đến não lòng, đầu lưỡi uốn tới ẹo lui mà không chửi ra được một lời thô tục: “Anh!~! @#¥em ~! @#¥ em không muốn nói chuyện với anh!”
Lý Yêu Yêu dụi tàn thuốc vứt xuống mặt đất, cười lạnh nói: “Có chuyện gì thì thẳng thắn với nhau đi, nếu em muốn chia tay thì cứ nói thẳng.”
Tô Di sửng sốt một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt thâm trầm mà nhìn Lý Yêu Yêu đăm đăm, đến chớp mắt một cái cũng không: “Chia tay? Em chưa từng nghĩ tới. Ở với anh lâu như vậy, dù xảy ra chuyện gì, em cũng muốn cùng anh giải quyết. Chia tay anh, em chưa hề nghĩ tới.”
Lý Yêu Yêu thất thanh.
Căn phòng lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở lúc trầm lúc bổng.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Yêu Yêu từ từ tiến lên trước, thử ôm lấy Tô Di. Tô Di không từ chối, thuận thế trở tay ôm lấy hông hắn.
Lý Yêu Yêu khàn giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tô Di thở dài, tì cằm lên hõm vai hắn khe khẽ cọ: “Em, chưa từng lừa gạt anh.”
Lý Yêu Yêu hôn lên má anh, tội nghiệp mà nói: “Cục cưng à, anh sai rồi, em đừng giận anh nữa có được không?”
Tô Di cũng đáp lại một nụ hôn như vậy: “Sau này đừng nói như vậy —— có nghĩ cũng không được nghĩ, rất tổn thương người.”
“Ừ!” Lý Yêu Yêu liều mạng gật đầu, ôm Tô Di ngã xuống giường, dụi đầu vào ngực anh, ngửa đầu tội nghiệp mà chớp mắt: “Không giận nữa chứ?”
Tô Di cười khổ xoa xoa tóc hắn.
Lý Yêu Yêu đột nhiên dùng lực, ôm Tô Di lăn trên giường hai vòng, như con sói đói mà điên cuồng gặm cắn lên cổ, lên vai, lên sườn, lên gương mặt anh.
Tô Di bị hắn làm đau, cúi đầu hít lấy không khí, dùng sức nắm tóc hắn, nặng nề hôn lên trán hắn.
Cuối cùng Lý Yêu Yêu cũng bình tĩnh lại, nằm đè trên người Tô Di không chịu xuống, vùi mặt vào ngực anh, đầu tiên gặm cắn mặt trời nhỏ, sau đó đầu lưỡi dịu dàng liếʍ lộng, mãi đến khi Tô Di không nhịn được đẩy hắn ra, hắn mới thấp giọng thở than: “Anh thật sự rất thích em.”
Rạng sáng, Dư Ngư đáng xấu hổ mà mất ngủ.
Anh lật qua lật lại mãi không ngủ được, phiền não ngồi dậy, nhìn về giường ngủ bên cạnh. Trong đêm tối hầu như không có bất kỳ tia sáng nào, phải mất một lúc lâu hai mắt Dư Ngư mới thích ứng được với bóng đêm, miễn cưỡng có thể nhìn thấy thân ảnh người nằm trên giường.
Anh xoay người xuống giường, đi tới mép giường Xa Xà ngồi xuống, ra sức trợn mắt, muốn nhìn rõ mặt hắn, tiếc là chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Dư Ngư cúi người xuống, chóp mũi cơ hồ dán lên chóp mũi Xa Xà, cuối cùng cũng miễn cưỡng thấy rõ ngũ quan hắn. Anh cứ như có điều suy nghĩ mà nhìn như vậy, qua hồi lâu, nằm bò bên mép giường Xa Xà mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dư Ngư và Xa Xà gần như đồng thời mở mắt tỉnh giấc.
Hai người mờ mịt nhìn phía đối diện trong chốc lát, bỗng nhiên Dư Ngư giật mình tỉnh giấc, ôm ngực nhảy dựng lên: “Ông ông ông, đêm hôm khuya khoắt ông bế tôi sang giường ông làm gì?”
Xa Xà uể oải ngồi dậy, bởi sáng sớm mới tỉnh giấc nên thoạt nhìn hắn không có vẻ lạnh lùng như bình thường, gương mặt vô cùng dịu dàng: “Ông mộng du à?”
Dư Ngư cả giận mắng: “Cái rắm!”
Xa Xà nhún vai, không để ý mà nói: “Chắc tôi mộng du.”
Nhất thời Dư Ngư im bặt.
Dư Ngư đi tới phòng rửa mặt, rửa mặt xong xuôi, từ trong gương thấy Xa Xà ôm ngực dựa vào cửa, ánh mắt có vẻ hứng thú quan sát mình.
Dư Ngư trừng với hắn từ trong gương: “Nhìn cái gì?”
Xa Xà khẽ nhếch môi cười nhạt: “Ông, thích tôi?”
Dư Ngư trừng mắt to hơn: Ơ ơ, đáng lẽ ra câu này phải mình hỏi mới đúng chứ!
Nét mặt Xa Xà có chút nghi hoặc: “Tôi tưởng ông chỉ thích con gái.”
Dư Ngư nói: “Đương nhiên tôi thí..thíc…thích…” Anh cắn môi dưới, hiếm khi không mạnh miệng phản bác.
Xa Xà lắc đầu: “Thật không hiểu nổi ông. Nhưng nếu như ông thật sự thích tôi, chúng ta có thể thử xem.”
Dư Ngư nhướn mi, bước về phía hắn, nhéo cổ áo hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là ông thích tôi!”
Ánh mắt Xa Xà thâm trầm nhìn anh chăm chú, một lát sau dịu dàng nói: “Ừ, tôi thích ông.”
Dư Ngư ngây cả người,
Xa Xà cúi đầu, thử hôn lên môi anh.
Bầu không khí trong phòng trở nên ám muội.
Mấy ngày sau, cuối cùng mọi người vượt qua sa mạc rộng lớn, tránh tai mắt của cảnh sát địa phương, đi tới bên hồ Nasser.
Mọi người bước xuống xe, đứng bên hồ mênh mông bát ngát, nhìn nước hồ Nasser biếc xanh trải dài dường như vô tận, Kiều Du cảm thán nói: “Đẹp quá…”
Tô Di cảm thán: “Đây là hồ nhân tạo đẹp nhất trên thế giới, tráng lệ quá.”
Lý Yêu Yêu kinh ngạc mở to mắt nhìn: “Hồ nhân tạo?”
Nam Cung Cẩu Thặng lấy tẩu thuốc trong tay gõ đầu tiểu đồ đệ một cái, hận không thể rèn sắt thành thép: “Nhìn đồ tức phụ đi, tốt xấu gì người ta cũng biết tra tài liệu. Cái thằng nhóc này, nói thích Ai Cập mà không biết cái gì cả!”
Lý Yêu Yêu bĩu môi, nịnh hót mà dụi đầu vào vai Nam Cung Cẩu Thặng: “Đi cùng sư phụ thế này, còn cần tới con sao?!”
Hồ nhân tạo Nasser là thành quả từ việc xây đập Aswan vào năm 1971, gần 4000km2, trải dài tới tận biên giới Sudan. Nhưng cũng chính hồ Nasser và đập Aswan đã mang tới không ít rắc rối cho Ai Cập. Sau khi xây xong đập lớn, không còn trận nước lũ hằng năm của sông Nile, đất đai ở hạ du không thể màu mỡ được như ở thượng du, khiến đồng ruộng trở nên cằn cỗi, cũng trở thành môi trường thích hợp cho trùng hút máu sinh sôi nảy nở.
Nhưng cảnh sắc nơi đây thật sự rất đẹp, hai bên bờ hồ cây cỏ xanh biếc khắp nơi, có vô số loài chim chọn đây làm điểm tạm nghỉ trên hành trình di chuyển, ngoài ra thi thoảng cũng có thể thấy linh dương, cáo, các động vật hoang dã khác trên bờ, thi thoảng trong hồ có con cá pecca nhảy lên mặt nước.
Lý Yêu Yêu cởi giày, xắn ống quần lên, nóng lòng muốn hạ thủy mò cá, Tô Di lo lắng nhắc nhở: “Nước không sạch đâu.”
Lý Yêu Yêu khoát tay: “Không việc gì.”
Diều Hâu số 2 kêu meo meo một tiếng, nhảy lên vai Lý Yêu Yêu, theo hắn đi vào trong hồ, có lẽ là muốn nhìn xem trong hồ có mỹ vị gì.
Dư Ngư và Xa Xà cũng cởi giày đi xuống hồ, Dư Ngư rất có xung động muốn cởi hết quần áo ra bơi trong hồ.
Đùa nghịch dưới nước một hồi, Lý Yêu Yêu chỉ vào mặt hồ nước rung động cách đó mấy trăm mét: “Có con gì đang bơi tới kìa!”
Mặt hồ động không nhỏ, xem ra thứ bơi tới là một con vật rất to.
Dư Ngư lập tức xắn tay áo, chuẩn bị nhào tới bắt con mồi. Xa Xà giữ anh lại: “Xem xem là cái gì đã.”
Diều Hâu số 2 trên vai Lý Yêu Yêu đột nhiên xù lông, kêu meo meo meo meo ầm cả lên, móng vuốt cào loạn trên bả vai Lý Yêu Yêu, cào rách cả áo hắn.
Nam Cung Cẩu Thạng ở trên bờ bình tĩnh mà hô to: “Ta quên nhắc các con —— trong, hồ, có, cá, sấu!”
Đợi mãi mà sinh vật trong nước kia cũng không thò đầu lên, mọi người mong đợi nhìn một hồi, không thấy cá sấu trong truyền thuyết, cảm thấy có chút mất mát. Duy chỉ Kiều Du là đứng ngồi không yên, thi thoảng thúc giục: “Chúng ta đi mau thôi?”
“Meo meo meo meo” Lần này Kiều Du có thêm một đồng minh —— Diều Hâu số 2 cáu kỉnh không ngừng quay vòng.
“Meo meo!!” Diều Hâu số 2 lại xù lông lên một lần nữa, đột nhiên kêu ré lên nhảy vào trong lòng Nam Cung Cẩu Thặng, ôm đuôi vào trong ngực mình, run lẩy bẩy.
Dư Ngư cười nhạo mà xách nó ra: “Miêu ca, gì thì gì mày cũng là yêu quái mèo ngàn năm, rốt cuộc thứ gì có thể khiến mày sợ thành ra nông nỗi này vậy?”
“A…” Đột nhiên Lý Yêu Yêu sởn gai ốc, chỉ về phía một gốc cây cọ cách đó hai ba trăm mét: “Kia là.. cá sấu?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy dưới tàng cây có một thân ảnh xanh biếc, đang không nhanh không chậm bò gần về phía bọn họ.
“Này..” Dư Ngư không thèm để ý khoát khoát tay: “Sao to thế cơ chứ.”
Tô Di giơ ngón tay lên ước lượng, dè dặt nuốt một hớp nước miếng: “Con cá sấu.. con cá sấu này… dài chừng năm mét…”
Mọi người ngớ ra nhìn nhau, Nam Cung Cẩu thặng đi đầu xách Kiều Du như xách thỏ chui vào xe, mọi người lập tức nối đuôi nhau đi vào.
Đóng cửa xe lại, Kiều Du còn chưa hoàn hồn mà thúc giục: “Đi mau đi.”
Xa Xà nhìn bóng con cá sấu đang từ từ tới gần, không nhịn được nói: “Sốt ruột gì chứ.”
Dư Ngư hưng phấn phụ họa theo: “Đúng đó, tôi sống tới bây giờ, còn chưa từng thấy cá sấu!”
Lý Yêu Yêu lấy cùi chỏ đẩy đẩy Tô Di: “Nè, mau vẽ một bức cho nó đi! Ngầu quá xá!”
Tô Di, Kiều Du: “…….”
Nam Cung Cẩu Thặng từ tốn nói: “Cá sấu này, có thể cắn nát máy bay trong một đớp…”
Lời còn chưa dứt, xe jeep phi thẳng đi, chỉ để lại một làn khói xám, từ từ tiêu tán trên thảo nguyên.Truyện ngắn.
Đồng chí Lý Yêu Yêu bị ảnh hưởng của phim ảnh đảo quốc ái, lúc make love thi thoảng sẽ hỏi một vài câu hỏi mà hắn tự cho rằng rất có tình thú. Ví dụ như —— “Anh có làm em thoải mái không?” “Anh đút thế này em đã no chưa?”.. Khi gặp nhưng câu hỏi như thế, Tô Di thường hùa theo hắn mà trả lời, thoải mãn lòng hư vinh của hắn.
Có một lần hắn đè Tô Di xuống OOXX hỏi “Còn muốn nữa hay không? Hả? Có muốn hay không?”
Tô Di phối hợp rêи ɾỉ: “Muốn.. còn muốn..”
Lý Yêu Yêu giận tím mặt: “Cái gì?! Cái đồ tiểu yêu tinh này, ông thế mà chưa đủ đút no anh, quá phận quá rồi! Anh coi thường ông đây chứ gì?!”
Tô Di: “……..”
Cuối cùng hai người cùng nhau trải qua một đêm cua đồng —v—