Qua một đêm trằn trọc khó ngủ, cuối cùng trời cũng sáng. Nam Cung Cẩu Thặng không thể xác định địa điểm được chôn trên bản đồ là nơi nào, nhưng gã cho rằng trên bản đồ có một trọng điểm là ốc đảo Kharga thời cổ đại, nay có đền thờ Ibis vẫn được bảo tồn. Đồng thời trên bản đồ còn có núi, qua ngàn năm núi non không có nhiều biến hóa, ở thành phố phía bắc Kharga cũng có một ngọn núi, vừa khéo đối diện với nơi trong bản đồ.
Để xác định tỉ lệ bản đồ, Xa Xà lái xe từ đền thờ Ibis đến chân núi rồi quay lại. Xa Xà trời sinh vô cùng bén nhạy về khoảng cách, nhanh chóng đã xác định được trong lòng, sau khi lái xe trở về cũng không giải thích nhiều, chỉ nói ngắn gọn: “Khuân đồ, lên xe.”
Mọi người nhân lúc sáng sớm không có nhiều người lắm, nhanh chóng mang dụng cụ như xẻng, thuốc nổ lên xe, xuất phát ngay khi trời vẫn còn chưa sáng rõ.
Xe chẳng mấy mà lái ra khỏi thị trấn nhỏ, đi tới một rừng cọ. Trong rừng cọ có một lòng sông hẹp, tiếc là sông khô cạn, hiển nhiên năm nay sẽ không thu hoạch được gì.
Càng đi về phía trước, cây cối càng ít dần, cuối cùng chỉ có hai hàng cây bên lòng sông, không thể gọi là rừng.
Xe chạy vượt qua cây cọ cuối cùng, nhanh chóng tiến vào sa mạc mênh mông bát ngát.
Sáng sớm, nhiệt độ trong sa mạc rất thấp, hơi nước ngưng lại đọng trên cửa xe. Lúc Tô Di xuống xe không khỏi rùng mình một cái. Lý Yêu Yêu vội vàng cởϊ áσ khoác ra đưa cho anh. Sau khi cởi, trên người Lý Yêu Yêu chỉ độc một chiếc áo phông, Tô Di không chịu đồng ý, hắn lại cương quyết khoác áo lên người Tô Di, Tô Di không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải mặc.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩu Thặng. Trong sa mạc không có bất cứ dấu hiệu nào, Nam Cung Cẩu Thặng cũng không thể kết luận rốt cuộc kho tàng báu vật bị chôn ở đâu, thế là ném cho mỗi người một chiếc xẻng Lạc Dương: “Thử tìm quanh đây xem.”
Nếu như kho tàng kia thật sự không được chôn ở đây, như vậy mấy ngàn năm, hẳn sẽ có nhánh sông Nile chảy qua đây, chí ít nơi kho tàng bị chôn vùi cũng biến thành ốc đảo. Nhưng giờ nơi này toàn bộ bị cát bao trùm, cắm một xẻng xuống phía dưới căn bản không đào được đất, phải lắp cán xẻng Lạc Dương dài thật dài may ra mới thấy được một ít đất ẩn dưới lớp cát dày.
Sáu người ở trong 100 mét xung quanh cắm xẻng cho tới trưa, nhiệt độ không khí dần tăng lên, đến trưa đã hơn 35 độ.
Lý Yêu Yêu ném xẻng sang một bên, chà bàn tay mỏi ê ẩm của mình: “Tìm thế nào bây giờ, chỉ toàn cát là cát!”
Kiều Du và Tô Di cũng thấm mệt, đều ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hiếm khi Nam Cung Cẩu Thặng cau mày, lấy bản đồ ra xem, tự hỏi không biết mình có tìm nhầm chỗ không.
Dư Ngư cởi toàn bộ áo ra, lấy áo quạt gió: “Nóng muốn chết.”
Xa Xà lạnh lùng liếc mắt nhìn, Dư Ngư lập tức lấy tay che ngực rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Trước mặt bao nhiêu người có biết xấu hổ hay không hả?!”
Khóe môi Xa Xà giật giật, vung xẻng Lạc Dương lên tiếp tục đào.
Dư Ngư giận tím mặt: “Ơ ơ, một người rung động lòng người như tôi cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ông thấy hết mà không phản ứng gì, ông có bị liệt dương hay không hả?!”
Xa Xà tập mãi cũng thành thói quen: “Đồ, thần, kinh!”
Tô Di nhìn thấy buồn cười, tiến lên len lén hỏi Lý Yêu Yêu: “Có phải Dư sư huynh thích Xa sư huynh hay không?”
Lý Yêu Yêu hoang mang nhíu mày: “Không thể nào? Lão Dư thẳng mà, trước kia lão còn lôi chuyện anh thích trai ra cười nhạo.”
Tô Di cười nói: “Anh ấy luôn nói Xa sư huynh thích anh ấy, Xa sư huynh không để ý tới anh ấy, vẻ mặt anh ấy lại rõ buồn.”
Lý Yêu Yêu vô tình khoát tay: “Hồi bé lão ấy cũng bảo anh thích lão ấy mà. Lão ấy vốn như vậy đấy, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tô Di nhún vai.
Nam Cung Cẩu Thặng thấy một trăm mét xung quanh gần như không có tăm hơi di tích, nét mặt từ từ nghiêm lại, đứng yên không biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Du tiến lên trước: “Anh đừng sốt ruột.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười nói: “Anh không vội.”
Lại qua một giờ nữa, mặt trời leo lêи đỉиɦ đầu, gương mặt trắng nõn của Kiều Du và Tô Di vì phơi nắng mà đỏ bừng lên, làn da màu lúa mạch của Lý Yêu Yêu rám nắng rồi trông như gan heo.
Nam Cung Cẩu Thặng lau mồ hôi, đoạn nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi.”
Mọi người vào trong xe tránh nóng, Dư Ngư vừa nghỉ ngơi đã không yên thân, lôi kéo Lý Yêu Yêu và Xa Xà xuống xe. Anh lấy từ cốp sau ra ba bọc thuốc nổ, ném cho Lý Yêu Yêu và Xa Xà mỗi người một bọc: “Nào nào, xem ai ném xa hơn.”
Lý Yêu Yêu ước lượng bọc thuốc nổ trong tay, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Nam Cung Cẩu Thặng.
Cẩu Thặng dựa người vào xe, trong lòng biết có lẽ hôm nay không tìm được, cũng không để tâm mà nói: “Nổ được cái gì thì con đào tay cho vi sư.”
Ba huynh đệ thấy Nam Cung Cẩu Thặng đồng ý, liền đi ra cách xe một khoảng, móc bật lửa ra châm kíp nổ.
Dư Ngư nói: “Ném về ba phía khác nhau đi, không chừng ném bậy ném bạ lại ra.”
Lý Yêu Yêu cười một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Xa Xà đã mặt không đổi sắc châm kịp nổ, sau đó xoay tròn cánh tay ném về phía Nam.
Ầm!
Một đài phun cát bắn tung tóe lên cao, sau khi bụi mù tản đi, cát bốn phía xung quanh nhanh chóng bồi vào hố cát vừa bị nổ.
Ngay sau đó, Lý Yêu Yêu cũng ném bọc thuốc trong tay, kết quả cũng tương tự như Xa Xà.
Cuối cùng, Dư Ngư ném bọc thuốc nổ, vẫn như trước không thu hoạch được gì.
Đến khi hết nắng gắt, Nam Cung Cẩu Thặng lại dẫn mọi người đi đào, mãi tới khi mặt trời lặn đằng Tây, vẫn không thu hoạch được bất cứ cái gì cả.
Hai bọc thuốc nổ cuối cùng của Nam Cung Cẩu Thặng cũng châm hết, Kiều Du giật mình hỏi: “Không đào nữa à?”
Nam Cung Cẩu Thặng phủi tay: “Buổi tối lại làm tiếp. Nếu ba ngày không tìm được thì coi như xong.”
Trước khi rời đi, Tô Di hỏi: “Có cần phải đánh dấu những chỗ hôm nay đào không? Để mai còn tới những chỗ khác đào.”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Cát sa mạc chảy cả đêm thì có thể lưu lại ký hiệu gì? Có Nhị Thặng ở đây rồi, không thành vấn đề.”
Buổi tối họ quay trở về thị trấn Kharga, mọi người đều mệt rã rời, Cẩu Thặng không đưa mọi người quay về khách sạn nghỉ ngơi mà đi về phía Nam thị trấn, dần dần cách xa khu cư trú.
Lý Yêu Yêu ngáp một cái: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
Cẩu Thặng nói, ngâm nước nóng, thả lỏng một chút.
Lý Yêu Yêu vô cùng giật mình: “Ở đây còn có suối nước nóng?”
Thực tế, ở phía nam thị trấn Kharga thật sự có một suối nước nóng.
Buổi tối ở đây không có mấy người, cả một hồ lớn như vậy chỉ có đoàn bọn họ.
Lý Yêu Yêu là người đầu tiên cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhảy vào trong hồ, thoải mái rên lên: “Uâyyyyy, ở sa mạc mà còn có hồ nước nóng!”
Dư Ngư cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế mà nhảy xuống nước, bọt nước văng tứ tung: “Nhất định là bởi ban ngày quá nắng nên nước mới ấm như vậy!”
Tô Di không có thói quen cởi hết trước mặt mọi người, rầy rà một hồi, mặc qυầи ɭóŧ xuống nước.
Xa Xà thản nhiên cởϊ qυầи áo ra, chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ trắng, đang chuẩn bị xuống nước, Dư Ngư rống lên: “Làm màu, đều đàn ông con trai với nhau cả mà ông còn che che giấu giấu, rõ quái!”
Tô Di mới xuống nước được một nửa cứng đơ ra.
Xa Xà không nhịn được mà nhìn Dư Ngư một cái, thản nhiên cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ còn lại, Dư Ngư lập tức xông tới che mắt Tô Di hét lớn: “Con bà nó, ông thế mà lại phơi chim trước mặt em dâu, ông giở trò lưu manh, đồ đạo đức bại hoại!”
Mọi người: “…….”
Cuối cùng, ngoài Lý Yêu Yêu và Xa Xà không chút tị hiềm nào mà phơi chim nhỏ trong hồ bơi qua bơi lại, tất cả mọi người đều mặc qυầи ɭóŧ xuống nước.
Ở suối nước nóng ngoài một hồ lớn ra, hai bên cạnh cũng có rất nhiều hồ nhỏ, chốc lát sau Lý Yêu Yêu liền kéo Tô Di đi ra một hồ nhỏ, thuận tiện giở trò.
Nam Cung Cẩu Thặng không đứng đắn cũng rù rì gì đó bên tai Kiều Du, Kiều Du đỏ mặt theo gã đi ra hồ nhỏ. Thế là cả hồ nước lớn như vậy chỉ còn hai người Dư Ngư và Xa Xà.
Dư Ngư nhìn hai đôi tình nhân thân mật nói đùa cách đó không xa, lại nhìn Xa Xà diện vô biểu tình ở bên cạnh, cứ cảm thấy có gì không đúng, thế là hiếm khi thu lại bản tính nói nhiều, cắm đầu bơi.
Chốc lát sau, đầu Dư Ngư đυ.ng phải một thân thể vô cùng dẻo dai, anh luống cuống trồi lên mặt nước, cả giận mắng: “Sao ông lại cản đường của tôi?!”
Xa Xà lười biếng chỉ vị trí của mình: “Tôi, không nhúc nhích. Ông, tự đυ.ng vào.”
Dư Ngư túm lấy vai Xa Xà mà cố tình gây sự: “Con bà nó ông thấy tôi bơi đến không biết đường tránh ra không phải cố ý cản đường có mưu đồ với tôi thì là gì?”
Xa Xà nhìn thật sâu, gỡ tay anh xuống, nghiêng người nhường đường, vẻ mặt lười nói chuyện với anh.
Dư Ngư phát điên lên: “Này ông có phải đàn ông con trai hay không hả sao lại vô dụng như thế có bản lĩnh thì tới đánh với tôi một…”
Lời còn chưa dứt, Xa Xà đấm trúng mũi anh, Dư Ngư hoảng sợ ngã về phía sau.. trên mặt nước chỉ còn lại bọt khí.
Xa Xà phủi tay, bình tĩnh đi lên mặt đất chuyển tới một cái hồ nhỏ.
Lý Yêu Yêu cười xấu xa luồn tay vào qυầи ɭóŧ Tô Di sờ tới sờ lui, không an phận cọ cọ chú chim nhỏ của mình vào đùi anh: “Thấy chưa, lão Dư này ngứa đòn, muốn tìm một người đánh nhau mà thôi.”
Tô Di ngượng ngùng tránh tay hắn ra: “Đấy mà còn không thích? Bình thường Dư sư huynh có đối xử với anh và sư phụ như vậy không?”
Lý Yêu Yêu không nghe theo, cũng không buông tha mà quấn lên người anh, suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Lão Dư vốn là người như vậy mà. Ông ấy thân với lão Xà hơn một chút, bình thường ông đi với gái có tránh lão Xà đâu! Sao có thể thích được!”
Tô Di khẽ mắng: “Đừng lộn xộn! Bên cạnh có người… muốn nháo thì cũng phải về mà nháo..”
Lý Yêu Yêu cười ngỏn ngoẻn mà dán lên: “Nếu lão Dư thích lão Xà, anh đây chổng mông cho em làm!”
Ở bên kia.
Nam Cung Cẩu Thặng ôm Kiều Du dựa vào thành hồ, thoải mái khép hờ đôi mắt.
Kiều Du nhân lúc mọi người không chú ý, len lén hôn Nam Cung Cẩu Thặng, Cẩu Thặng thuận thế ôm lấy anh, dịu dàng hôn lên gò má anh.
Kiều Du nói: “Nếu ba ngày không tìm được, thật sự không tìm nữa sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười khổ: “Nếu không tìm được anh nghiên cứu bản đồ thêm một chút. Sa mạc lớn quá, không thể hành động.”
Nếu nói lúc đầu Kiều Du đạo mộ còn khẩn trương và áy náy, thì giờ anh lại có phần mong đợi. Anh tựa đầu vào vai Nam Cung Cẩu Thặng, lẩm bẩm nói: “Sẽ tìm được thôi.”
Anh tin chắc, họ sẽ tìm được. Thứ Nam Cung Cẩu Thặng muốn tìm, sao có thể không tìm ra được chứ?
Hôm sau, Nam Cung Cẩu Thặng cố ý mang theo nhiều thuốc nổ, dẫn mọi người đi tìm trong sa mạc cả ngày, vẫn như trước không thu hoạch được gì.
Ngày thứ ba, vẫn không có bất cứ manh mối nào.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi. Nam Cung Cẩu Thặng lo lắng thở dài, chia thuốc nổ cho mọi người: “Nổ bừa đi.”
Những tiếng nổ ‘ầm’ liên tiếp vang lên, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều hố to, tất cả đều nhanh chóng được cát sa mạc bồi lấp.
Nam Cung Cẩu Thặng không ôm mong đợi gì mà quét mắt nhìn bốn phía, chợt thấy một cái hố, bao nhiêu cát bồi vào nhưng dường như vẫn chưa đủ.
Hai mắt Nam Cung Cẩu Thặng sáng lên, mà Lý Yêu Yêu mắt sáng như sao đã nhào tới, lập tức dùng tay đào chỗ cát này.
Chốc lát sau, trên mặt đất lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ tối om.
Kiều Du ngạc nhiên reo lên: “Tìm được rồi!”
Thế nhưng sắc mặt Nam Cung Cẩu Thặng lại hết sức ngưng trọng, từ từ nói: “Đây là một đạo động.. Dưới đó từng bị người ta đào qua!”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bữa nay không có truyện ngắn, tâm sự một chút.
Hôm qua đang ăn cơm đột nhiên tui nghĩ, sao nhân vật của mình rõ khổ, không tỏa sáng chói lòa thì thôi đi, lại còn gặp đủ chuyện trời ơi đất hỡi. Ví dụ như bị súc sinh bỏ thuốc xổ vào thức ăn, ví dụ nuốt phải cỏ vừa bị chó tưới nước, ví dụ như rơi vào hố phân… Tiểu công nhà người ta một mình đấu lại ngàn quân vạn mã, tiểu công nhà tui một chọi bốn bị đánh bầm dập tơi bời đến mẹ cũng không nhận ra.. ;A;