Chấp Niệm

Chương 63

Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

Không có đau đớn kịch liệt như kim châm, không có thiêu đốt bỏng rát, không có cơ thể đau nhức, bắp thịt cũng không giống bị bóp nát, cả người chỉ có cảm giác chậm chạp, không được nhạy bén… Lại uống thứ thuốc kia rồi…

Đông chậm rãi mở mắt, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Cẩm.

Cẩm thấy cậu tỉnh lại, anh lộ ra vẻ mặt cũng không chắc có phải đang cười hay không: “Thuốc kia quan trọng với em như thế, sao lại không nói với tôi?”

“Anh có biết tình trạng cơ thể của tôi không?” Đông cũng không muốn đoán, nếu anh đã cho cậu uống thuốc thì chắc cũng đã kiểm tra cơ thể cậu.

Cẩm gật gật đầu.

Đông khẽ mím môi: “Vậy thì anh cũng nên biết đối với tôi thuốc kia uống hay không uống cũng không khác là bao.”

“Vẫn có chỗ khác, ít nhất tôi biết em đúng là có năng lực chịu đựng đau đớn.” Cẩm nhìn Đông, nhỏ giọng nói.

Đôi mắt kia vẫn sâu thẳm và mờ mịt như trước, nhưng bên trong lại có thêm thứ gì đó mà cậu không biết đang di động, đó là một thứ được tạo thành từ vô số cảm xúc hỗn loạn, phức tạp mà thâm trầm.

Lòng Đông vừa động, cậu hỏi: “Chức Hương và đứa nhỏ có ổn không?”

“Tạm thời an toàn.” Cẩm bình tĩnh đáp.

“Tạm thời?”

“Thuốc là do em bỏ vào, hậu quả em phải là người hiểu rõ nhất mới đúng.” Giọng Cẩm vẫn cực kì bình tĩnh, không hề phập phồng lên xuống.

“Không phải là tôi làm.” Đông rất ít đi giải thích với người khác, nhưng lần này cậu không muốn chịu tiếng xấu thay người khác.

Cẩm từ chối cho ý kiến, chỉ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Chức Hương đã nói mọi chuyện với tôi.”

“Anh không tin tôi?” Đối với phản ứng của Cẩm, trong lòng Đông cảm thấy thất vọng. Nhưng ngoài thất vọng, hình như còn có một ít gì đó khác.

“Chức Hương không cần phải gạt tôi, mà em…” Cẩm chậm rãi nói: “Ngay cả người thân mà em cũng có thể trả thù một cách vô tình, bởi vì hận tôi, gϊếŧ chết một đứa con của tôi thì có là gì.”

“Tôi chưa từng hận anh.” Đông cụp mắt, giọng cậu rất nhỏ nhưng cực kì kiên quyết.

Trong lòng Cẩm ‘đông’ một tiếng, anh bật thốt lên: “Vậy em yêu tôi sao?”

Yêu sao? Cậu đã không thể quả quyết phủ nhận rồi! Nhưng… Sinh mạng của cậu không còn bao nhiêu, cậu còn tư cách gì để trả lời? Đông nhìn ra cửa sổ, yên lặng.

Hi vọng nhỏ bé chỉ vừa mới dâng lên trong lòng anh liền bị im lặng của cậu cắt đứt, nếu tình yêu của anh không thể giữ được cậu, vậy thì cứ dùng tự do mà cậu luôn muốn đi!

“Trước kia em là người thử nghiệm thuốc của nhà họ Bạch Xuyên sao?” Nhắc tới chuyện này, lòng Cẩm liền nhói lên đau đớn, nhưng anh chỉ có thể đè nén, dùng giọng nói và vẻ mặt cứng nhắc hỏi.

“Uhm.” Đông nhẹ nhàng lên tiếng.

“Trung Dã nói thể chất của em rất hợp để làm vật thí nghiệm thuốc.” Cẩm lại tiếp tục nói.

“Vậy nên?” Giọng Đông mang theo chút ý trêu tức: “Anh cũng có thuốc cho tôi thử hả?”

Đông vốn chỉ muốn đùa vui chút, nhưng qua một lúc lâu không nghe thấy Cẩm trả lời, cậu quay đầu lại nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt thương xót của anh thì không nhịn được bật thốt lên: “Anh thật sự có hả?”

“Trung Dã xét nghiệm thấy đứa nhỏ trong bụng Chức Hương chứa nhiệt độc trong thai nhi, không dám tùy tiện cho cô ấy uống thuốc…”

Đông thực sự không thể tin nổi, ngực cậu như bị đánh một cú thật mạnh, vừa buồn khổ vừa đau, còn đau hơn khi biết Kính Ngôn bán đứng mình.

Đông nhắm mắt lại, tự điều chỉnh tâm trạng, thật lâu sau cậu lại nói: “Trong cơ thể tôi chứa nhiều độc lắm, chỉ sợ tôi không thể gánh vác nổi nhiệm vụ làm vật thí nghiệm thuốc cho vợ con Cẩm thiếu gia.”

Cẩm tận lực làm cho giọng nói mình trở nên lạnh lùng: “Trung Dã nói em có thể thì chính là có thể.”

Đông bỗng dưng mở mắt hỏi: “Đứa bé kia quan trọng với anh như thế hả?”

“Tất nhiên!”

Đông nhìn chằm chằm Cẩm, cậu lại hỏi: “Không cần biết phải trả giá như thế nào anh cũng muốn giữ lại nó sao?” Cậu không nói ra hết, những lời còn lại vẫn nằm trong cổ họng “Cho dù là tính mạng của tôi cũng vậy sao?”

Cẩm hoàn toàn không dám nhìn Đông, anh tránh đi ánh mắt sáng ngời của cậu, trầm giọng đáp: “Đúng thế.”

Đông xem vẻ mặt chột dạ của Cẩm như một lời giải thích, thì ra… Cẩm biết hậu quả có thể xảy ra là gì, nhưng anh vẫn muốn yêu cầu cậu làm vật thí nghiệm…

Nơi khi nãy vẫn còn vừa buồn khổ vừa đau ấy, thoáng cái dường như không sao nữa, cảm giác lạnh lẽo lan tràn đến từng đầu ngón tay, biến thành mùi vị chua xót đắng chát.

Đông

mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu lại nghe thấy Cẩm nói: “Tôi sẽ không bạc đãi em, chỉ cần em thử nghiệm được thuốc giải tôi liền thả em tự do.”

Tự do… Nhưng tim của cậu đã không còn tự do…

Thôi, dù sao cũng là một cơ thể sắp chết, vậy thì trước khi chết cậu vì Cẩm làm một việc cuối cùng đi!

“Được, tôi đồng ý với anh.”

Không biết là có phải anh nhìn thấy ảo giác hay không, Cẩm nhìn thấy sắc mặt Đông đột nhiên trắng bệch đi, anh nhịn xuống xúc động muốn vuốt ve hai má cậu. Cẩm dùng giọng điệu bình thản nói: “Vậy thì một lời đã định.”