Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Nhã Ngạn nhìn thấy Cẩm đến liền vội vàng bước tới, nước mắt rơi xuống, cậu ta bắt đầu bi thương oán hận: “Cẩm, Đông muốn gϊếŧ đứa nhỏ của anh nên hãm hại chị, không biết đứa nhỏ có giữ lại được không…”
Cẩm vừa đến gần thì tầm mắt anh đã nhanh chóng dừng lại trên người Đông, lòng anh gấp đến đòi mạng thì làm sao nghe được nửa câu vô nghĩa mà Nhã Ngạn đang nói. Anh mất kiên nhẫn đẩy tay cậu ta ra, bước vài bước tới ôm lấy Đông.
Mắt Đông nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người cậu đều bị roi làm rách lộ ra từng vết roi nhuốm máu vừa dài vừa sâu, trừ khuôn mặt thì toàn thân không có nơi nào may mắn thoát được, Cẩm vừa thấy như thế tim anh liền nhói lên.
Lần trước anh chỉ đánh ra vài vết thương sưng đỏ đã đau lòng muốn chết, lần này cậu lại bị thương đến mức này, mỗi một vết thương đều thấy máu, anh thực sự xót muốn chết rồi.
Giọng Cẩm không nén được sự khẩn trương: “Đông, em sao rồi?”
Đông chậm chạp mở mắt ra, cậu nhìn thấy Cẩm, nhỏ giọng nói: “Cẩm, em rất đau…”
(Ma: Ây dô, Đông đang yếu ớt như thế, đổi xưng hô chút cho nó hợp hoàn cảnh:3)
Những lời thân thiết và ỷ lại từ cậu làm anh cực kì vui mừng nhưng anh biết Đông không có cảm giác đau, lần này cậu tỏ vẻ sợ hãi chắc chỉ vì muốn anh làm Nhã Ngạn mất mặt.
Anh nhẹ nhàng kéo Đông vào lòng, hít sâu, chẳng những giọng điệu của anh không có ý trách cứ mà còn có phần bất đắc dĩ: “Đừng có dọa anh, không phải là em không sợ đau sao?”
Những lời đó là do Đông bị đau đến mất hồn nên mới thốt ra, bình thường làm gì có chuyện cậu tỏ ra yếu kém như vậy, sau khi lấy lại tinh thần cậu liền hối hận. Cậu thấy Cẩm không tin, hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Cẩm lắc đầu, tỉ mỉ lau đi máu và mồ hôi trên mặt Đông, anh thấy trên trán cậu nổi lên một đường gân xanh, mày nhíu thật chặt, hàng mi run run, chỗ môi cậu đang mím lại có tia máu nhỏ rỉ ra, mồ hôi anh vừa lau xong chưa đến mười phút lại tuôn ra, làm gì giống bộ dáng như đang diễn kịch!
Cẩm bắt đầu hoảng sợ, anh cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lấy khăn tay, vỗ vỗ má cậu gấp gáp gọi: “Đông, mở miệng ra, mau cắn vào khăn tay, đừng cắn mình bị thương!”
Đông làm gì thèm để ý đến anh, quay phắt đầu qua chỗ khác. Chỉ một cái xoay đầu nhẹ như thế mà đã khiến cậu đau đến run rẩy cả người.
Cẩm lại không lo được nhiều như vậy, anh ôm bế cậu lên, nói với Điền Thôn: “Gọi Trung Dã đến phòng tôi.”
Điền Thôn vội vàng trả lời: “Tôi đã nói với bác sĩ Trung Dã, cậu ấy đang trên đường tới đây, sẽ đến ngay bây giờ.”
Cẩm chớp mắt: “Sao lại đang trên đường tới? Người khám cho Chức Hương không phải là anh ta sao?”
“Nhã Ngạn thiếu gia mời bác sĩ khác đến khám.”
Cẩm vừa nghe như thế, trong lòng anh liền bắt đầu suy tính, anh chuyển hướng qua Nhã Ngạn: “Vậy là sao? Chuyện lớn như vậy sao lại không gọi bác sĩ Trung Dã đến khám?”
Nhã Ngạn lúng túng trả lời: “Bác Sĩ Trung Dã ở xa, sợ là không kịp nên…”
“Hừ.” Một tiếng cắt đứt lời giải thích của cậu ta, Cẩm lạnh lùng liếc nhìn Nhã Ngạn sau đó ôm Đông bỏ đi.
Tuy chỉ liếc qua nhưng ánh nhìn kia cực kì sắc bén, trong lòng Nhã Ngạn không khỏi kinh hoảng, thấy Cẩm bỏ đi, cậu ta cố lấy dũng khí mở miệng: “Cẩm, anh cứ mặc kệ chị như thế hay sao?”
“Không phải cậu đã sớm gọi bác sĩ cho cô ta hay sao!” Cẩm không dừng chân, thản nhiên đáp..
“Nhưng mà… Đứa nhỏ trong bụng chị chưa chắc đã giữ được…”
“Không cần phải giữ, đứa nhỏ đó vốn không nên được sinh ra.” Lời của Cẩm truyền đến từ phía xa, giọng điệu hời hợt như đang nói chuyện với người xa lạ: “Nếu bác sĩ các người mời tới không tốt, tôi sẽ kêu Trung Dã đến hỗ trợ.”
Nhã Ngạn há hốc miệng, không thể tin nhìn chằm chằm cánh cửa, cậu ta chưa bao giờ nghĩ Cẩm lại vô tình như thế.
Chức Hương lảo đảo bước ra từ phòng ngủ, mái tóc rối bời, ánh mắt vô hồn, thì thào: “Tôi thua rồi… Thua tất cả mọi thứ…”
==========Ta là dải phân cách===========
Người trên giường chưa từng yên tĩnh, Trung Dã vội vã đến cả đầu thấm đẫm mồ hôi, tuy vết roi trên người Đông đã sâu lại còn chằng chịt nhưng cũng không khó xử lí.
Chờ công việc trong tay Trung Dã thật vất vả mới kết thúc Cẩm liền bước tới: “Cuối cùng là làm sao? Trước kia dù thế nào em ấy cũng không sợ đau.”
Dường như Trung Dã đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, không trả lời ngay mà lát sau mới nói: “Đông có triệu chứng tích tụ thuốc trong người…”
“Nói vậy là ý gì?” Cẩm không kịp phản ứng, anh nghĩ một lúc mới hỏi: “Ý anh muốn nói là cơ thể em ấy… Chứa độc?”
Trung Dã cau mày, anh ta chưa muốn kết luận bậy bạ: “Bình thường cậu ta có uống thuốc gì không?”
“Không có…” Cẩm vừa nói ra liền nhớ tới thuốc nằm trong ngăn kéo của mình hai tháng trước mới giật mình: “Có, trước kia mỗi ngày em ấy có uống vitamin tổng hợp.”
~Hết chương 60~