Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Lúc Chiêu Tài và Tiến Bảo tỉnh giấc thì chỗ ở của bọn nó đã được chuyển đi, Điền Thôn dẫn Đông và hai con mèo đến nhà chính quen thuộc, thật ra là rất quen thuộc vì đó là nơi cậu từng ở một thời gian dài, làm sao không quen cho được.
Phòng của Chiêu Tài và Tiến Bảo cách phòng Đông không xa, vừa mở cửa ra chính là khoảng không gian rộng lớn thuận tiện cho hai con mèo chơi đùa, hố cát và chén cơm để ở sát cửa, trên sàn lót đệm mềm, trên đệm có mấy món đồ chơi cùng với vật cứng cho bọn nó cắn và mài vuốt.
Hai con mèo rất thích phòng mới này, vừa vào đã bắt đầu chơi đùa, Điền Thôn tiện thể dặn dò công việc mới của Đông, dặn cậu bắt đầu đến nhà bếp phụ việc vào ngày mai.
Đông không hỏi gì cả, cái gì cậu cũng gật đầu, Điền Thôn thấy vậy lại âm thầm lo lắng. Tuy vị chủ nhân kia của ông vẫn chưa hết hận và giận cậu nhưng chỉ cần Đông dịu dàng một chút, nói hai ba câu dễ nghe là Cẩm liền nguôi ngoai. Cố tình là Đông lại không thèm quan tâm, nhìn thì thấy cậu đang phải phục tùng nhưng một câu than thở cậu cũng chưa từng nói ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, Điền Thôn đành phải gợi ý một chút: “Nếu có vấn đề gì với công việc thì cậu cứ nói, thiếu gia là người có thể nói chuyện.”
Không biết Đông có nghe hiểu hay không, cậu chỉ gật đầu không nói gì.
Điền Thôn lại nói nhiều hơn chút nữa: “Thật ra thiếu gia là người rất biết thông cảm cho người khác, chuyện gì cũng có thể nói, lượng công việc quá nhiều hay cơ thể không khỏe hay không thích chỗ ở…”
Đông nghe vậy liền bật cười: “Quản gia Điền Thôn này, chuyện này tôi đã biết, chỉ là lấy thân phận của một nô ɭệ được mua về như tôi thì được như bây giờ đã quá tốt rồi, chẳng có gì để than phiền cả.”
“Thiếu gia không xem cậu là…”
“Tôi biết.” Đông chặn lời của Điền Thôn lại, thờ ơ nói: “Cho nên tôi không muốn nợ anh ấy nữa.”
Điền Thôn lập tức á khẩu không nói lại được, trong lòng ông không nhịn được thở dài, hai người này… Đúng là một đôi oan gia!
Cẩm đứng sau cửa nghe thấy toàn bộ những lời này, hai tay anh nhanh chóng siết chặt.
Không muốn nợ anh nữa? Vậy những gì trước kia đã nợ anh thì sao? Cứ quên đi như vậy sao? Đứa con trong bụng của Chức Hương là vô hình sao?
Cẩm thừa nhận anh ích kỉ, trong lòng anh muốn giữ Đông ở lại, bây giờ anh đã đi đến bước này, tuyệt đối không thể buông tha được! Nô ɭệ cũng được, thiếu gia cũng vậy, tóm lại, dù thế nào cậu cũng phải ở lại bên cạnh anh.
=============Phân cách tuyến chuyển cảnh===========
Đông và hai con mèo chuyển vào nhà chính ở nên thời gian cậu ở nhà chính nhiều hơn, cơ hội Cẩm gặp cậu cũng tăng lên nên không cần Điền Thôn nói anh cũng nhận ra tình trạng của Đông không hề tốt lên dù đã có nhiều thời gian nghỉ ngơi trong nhà, ngược lại còn tệ hơn.
Không những mất hết phần thịt mà ngày trước anh đã nuôi được mà cậu còn ốm đi, ốm đến mức má cũng hóp vào, tinh thần cũng không tốt. Quầng thâm trên mắt cậu càng ngày càng hiện rõ, lại hay giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm. Cậu ăn cũng không nhiều, nếu không phải lúc đến nhà bếp phụ giúp, Ma Mĩ lấy cớ thử thức ăn ép cậu ăn nhiều một chút, chỉ sợ càng tệ hơn nữa.
Cẩm vừa lo lắng vừa cảm thấy uất ức cho mình vì cậu mà sốt ruột. Mỗi lần anh nhìn thấy bụng Chức Hương nổi lên càng rõ thì oán hận trong lòng anh càng lớn, thế là anh cứ thế nén toàn bộ quan tâm của anh cho cậu xuống đáy lòng, không thèm đế ý tới.
Cẩm đã mặc kệ nên Điền Thôn cũng không thể làm gì, ông đã hỏi vài lần, Đông chỉ nói cậu không sao. Ông biết tình cảm của Đông với tiểu Mộ không tệ liền lén kéo tiểu Mộ đi hỏi cũng chỉ hỏi được mấy lí do như thời tiết quá nóng, ăn không vô với ngủ không ngon.
Mấy lời này nói lại cho Cẩm, anh luôn lạnh lùng nói: “Những ngày trước kia của cậu ta quá thoải mái, qua một hai ngày sẽ không sao.”
Lời nói thì ngoan cố như vậy nhưng Điền Thôn nhận ra lo lắng trong mắt anh càng ngày càng nhiều lên. Trước nay anh ăn cơm rất tùy ý, gần đây lại bắt đầu yêu cầu món ăn, một bữa ăn bình thường phải có thêm món khai vị ăn với cơm. Người luôn không ăn đồ ngọt như anh mà lại yêu cầu sau bữa cơm phải có món ngọt ướp lạnh.
Trong lòng Điền Thôn và Ma Mĩ biết rõ những thứ đó đều chuẩn bị cho Đông bởi vì bọn họ không ăn cơm giống người làm bình thường khác mà là những món ăn khi nấu cho Cẩm thì làm nhiều thêm một chút, đó chính là bữa ăn của họ.
Vậy nên những yêu cầu bất ngờ về món ăn này của Cẩm rõ ràng đều vì Đông, đáng tiếc tác dụng không lớn, người ốm yếu thì vẫn tiếp tục ốm yếu.
~Hết chương 56~