Chấp Niệm

Chương 47

Edit: Tiểu Ma Bạc Hà

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!” Cuối cùng Cẩm cũng lên tiếng, vẫn không hề có chút tình cảm nào: “Đông đâu? Tôi hỏi cô Đông đang ở đâu?”

“Anh ta đi rồi.” Chức Hương ngẩng đầu lên nhìn Cẩm: “Anh ta đi mà không hề lưu luyến chút nào, anh ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào với anh! Anh có biết anh ta vui vẻ bao nhiêu khi nghe thấy mình có thể rời bỏ nơi này không? Anh ta vội vã đến mức nào anh biết không?”

Sự thật diễn ra trước mắt anh, Cẩm không cần nghĩ cũng biết nhưng… Sao cậu lại có thể làm như thế? Vì tự do của mình mà cậu có thể hào phóng đẩy một người phụ nữ vào lòng anh… Rốt cuộc người này có tim hay không?!

Cẩm nghiến răng, trừng mắt nhìn Chức Hương: “Tôi chỉ hỏi cô, em ấy ở đâu?”

“Anh ta hoàn toàn không thương anh, anh còn tìm anh ta để làm gì? Cẩm, em thật lòng yêu anh, từ lần đầu nhìn thấy anh em đã yêu anh. Em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, thật đấy…”

“Chức Hương, cô thật sự tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì tôi sao?” Cẩm đột nhiên cười nói.

“Thật, em có thể chứng minh!” Chức Hương vỗ ngực mình, vội vàng chứng minh cho anh thấy.

“Tôi sẽ có cô cơ hội để chứng minh.” Trong mắt Cẩm lóe ra chút anh sáng, lạnh nhạt nói: “Chính là tìm Đông trở về đây!”

Chức Hương ngẩn người trong chốc lát sau đó la lên: “Không!”

“Chức Hương, đây là cơ hội duy nhất của cô.” Giọng điệu của Cẩm chính không thể bàn cãi, sau đó anh lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, bây giờ nơi này không phải là nơi cô có thể ở.” Đương nhiên, mãi mãi cũng không phải.

Bắt được một tia hi vọng trong lời nói của Cẩm, vẻ mặt Chức Hương thay đổi vài lần, cuối cùng đáp: “Em sẽ mang Đông trở về.”

Chờ sau khi Chức Hương rời khỏi, Cẩm chậm rãi, thong thả đi đến ban công, kéo cửa ra nhìn xuống, đệm trải tối qua của hai người vẫn còn đó, áo tắm với vạt áo xốc xếch nằm ở một chỗ, rượu trong chai vẫn còn một nửa, ly rượu đã lăn đến một góc xa.

Nhớ lại từng li từng tí chuyện đêm qua, Cẩm nắm chặt tay, híp đôi mắt hừng hực ánh lửa…

Có vài người hoàn toàn không biết quý trọng là gì, vậy thì… Dứt khoát không cho bất kì cái gì…

=========Phân cách tuyến cute============

Chưa đến nửa ngày, Đông đã bị bắt về nhà họ Cẩm. Người thì hôn mê, trên người không có vết thương, đôi mày của cậu hiếm có lúc dãn ra.

Hẳn vẫn chưa biết mình đã bị bắt về nhà họ Cẩm! Cẩm lạnh lùng nở nụ cười. Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó anh lấy bình nước lạnh hất lên mặt cậu.

Nhìn tròng mắt chuyển từ mờ mịt đến khi tỉnh táo, đến không thể tin rồi khi thấy anh liền nhanh chóng co rút lại…

Cẩm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đông, không nghĩ tới chúng ta gặp lại nhau nhanh thế đúng không!”

Hiển nhiên Đông vẫn không biết đáp lại như thế nào, ánh mắt cậu nhìn Cẩm có vài phần khó hiểu nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

Cậu gạt nước trên mặt xuống, thản nhiên hỏi: “Chức Hương bán đứng tôi?”

Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, có chút chế nhạo và thương hại nói: “Sao mỗi lần em tìm người hợp tác đều bán đứng em? Xem ra vấn đề là ở chỗ em rồi!”

Đông hít sâu hỏi: “Anh muốn thế nào?”

Cẩm khoanh tay trước ngực, vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã: “Tạm thời vẫn chưa quyết định. Nếu em muốn giải thích gì về chuyện này thì có thể nói, cho tôi tham khảo chút.”

Đông nghĩ ngợi, lại không định giải thích: “Tôi thấy Chức Hương thật lòng yêu anh.”

Cẩm lạnh lùng cười nói: “Ngay cả chuyện này em cũng nhận ra được, vậy tại sao em lại không nhận ra tôi cũng thật lòng yêu em vậy?” Sau đó mặt anh biến sắc, giọng nói tăng thêm vài phần hận ý: “Em biết rõ, nhưng vẫn đẩy cho tôi một người phụ nữ tôi không yêu. Sao em có thể làm thế với tôi? Cuối cùng thì em có… Hay là không có trái tim?”

Đông mím môi, hình như đang muốn giải thích cho bản thân: “Hình như anh quên chúng ta bắt đầu từ một giao dịch…”

“Chỉ vì một sai lầm khi bắt đầu mà em có thể lấy đó để xem thường chân tình của tôi? Có thể giẫm đạp lên tình cảm của tôi như một chuyện hiển nhiên sao?” Cẩm gật gật đầu, giận quá hóa cười: “Vậy mà tôi còn tin tưởng em… Sẽ vui vẻ thật lòng với tôi…”

“Tôi thật lòng muốn…” Đông cụp mắt xuống, trên mặt cậu không có biểu cảm gì: “Những gì hôm nay tôi làm chính là những gì tôi thật lòng muốn…”

“Thật lòng của em…” Cẩm suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, giọng anh lại run rẩy: “Thoát khỏi tôi, đẩy Chức Hương cho tôi… Là những gì trong lòng em muốn sao?”

“Phải.” Đón lấy ánh mắt của Cẩm, Đông không hề do dự: “Đây chính là thật lòng của tôi.”

Cẩm chỉ cảm thấy lửa trong ngực anh đã lan ra toàn cơ thể, trong đầu ‘oanh’ một tiếng, không nói gì nữa thuận tay cầm lấy thắt lưng trên giường, hung hăng đánh lên người Đông.