Chấp Niệm

Chương 37

“Nếu đã tỉnh rồi thì mở mắt đi!” Giọng nói ấm áp, trong trẻo mang chút ý trêu tức.

Thật là… Một giọng nói quen thuộc… Đông mở mắt, đúng là hoàn cảnh cực kì quen thuộc.

“Thì ra người mua tôi là anh.” Đông nhìn Cẩm ngồi bên giường, khóe môi hiện lên chút chế giễu, lại không biết là cười bản thân hay cười Cẩm.

“Em không chịu giao dịch với tôi, tôi đành tìm người chịu giao dịch với tôi thôi!” Chân mày Cẩm nhếch lên, cười khẽ.

“Tìm người khác giao dịch tôi…” Đông hừ một tiếng: “Các người có tư cách gì!”

“Trên đời này người nào có tư cách, em không biết sao?” Cẩm vuốt vuốt tóc Đông, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc em lại dễ dàng vứt bỏ lợi thế trong tay.”

“Anh đang nói anh hả?” Đông liếc Cẩm, vẻ mặt rất là lạnh nhạt.

Cẩm nhún nhún vai: “Tôi biết em không cần, chỉ là tôi muốn dạy em lanh lợi chút, nắm giữ lợi thế mà người khác muốn cũng là một loại người mưu lược thành công.”

Đôi mắt cậu nhanh chóng chìm anh chăm chú: “Đối với anh, tôi hoàn toàn không muốn đánh cược!”

“Cho nên em mới từ người đánh cược trở thành lợi thế mặc cho người khác sử dụng.” Trên mặt anh treo nụ cười hời hợt.

Nụ cười kia quá chói mắt, Đông dời tầm mắt mình đi nơi khác nên không thấy trên vẻ mặt bỡn cợt của anh có nét đau lòng rõ rệt.

“Vậy anh muốn xử lí chiến lợi phẩm mới này thế nào?” Cho dù cậu đang chán nản, sự châm chọc trong lời nói vẫn không giảm xuống: “Chỉ dùng để làm một trợ lí rẻ tiền ở đâu cũng có? Một người giúp việc phụ trách sinh hoạt hằng ngày của anh? Hay là làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© ấm giường cho anh?”

Cẩm chỉ đơn giản muốn có được cậu mà không hề muốn nhục nhã cậu. Bây giờ nghe Đông liệt kê ra như thế chỉ cảm thấy buồn cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt xinh đẹp kia, nói đùa: “Nghe cũng không tệ, chờ em chán ghét cuộc sống bình thường, chúng ta thử từng cái xem.” Nói đến đây anh lại đè thấp giọng xuống, nỉ non: “Ừ, tôi rất có hứng thú với cái khoảng nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.”

Đông nhắm mắt, lạnh lùng xùy một tiếng coi như đáp lại.

Cẩm không thèm để tâm đến phản ứng thờ ơ của cậu, anh tự nói: “Nhưng mà quan trọng nhất là phải dưỡng tốt cơ thể của em.” Vừa nói vừa sờ hai má Đông: “Mới có ba tháng không có Ma Mĩ chăm sóc đã ốm như vậy.”

Đông đột nhiên mở mắt, khóe môi cậu nhếch lên nói với Cẩm: “Cẩm, anh thích tôi, đúng không!” Đó thậm chí còn không phải câu hỏi.

Mặt Cẩm biến sắc nhưng rồi lại cười: “Phải.” Sau đó anh thu lại ý cười nhìn Đông: “Nhưng mà tôi là người làm ăn, sẽ không giống một cô gái mới mười bảy, mười tám tuổi ngốc nghếch vì tình yêu mà dâng tặng tất cả.”

Đông nói là “thích”, Cẩm lại trả lời là “yêu”. Nhưng mà hai người lại chưa chú ý đến điểm khác biệt trong đó.

“Người làm ăn…” Đông cũng nhìn Cẩm, trong mắt cậu lóe lên tia sáng: “Tôi thích, vậy chúng ta cùng bàn việc buôn bán cũng được đấy.”

Cẩm bật cười: “Bây giờ em còn cái gì có thể bàn bạc với tôi?”

“Chân tình, chân tình của tôi…” Đông nâng mắt lên, hỏi anh như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Anh có muốn hay không?”

Sắc mặt anh lạnh xuống trong nháy mắt: “Em có thể lấy ra để giao dịch mà còn gọi là chân tình sao?”

Bên môi Đông có ý cười như có như không, mê hoặc tựa như một ác ma: “Đây là thứ tôi luôn có nhưng cũng là thứ anh không thể mua được. Chẳng lẽ anh không muốn thử?”

Cẩm nhìn chằm chằm Đông như muốn tìm ra cái gì đó trên khuôn mặt anh tuấn kia, nhưng trừ vẻ tự tin nhàn nhạt thì chẳng có gì cả.

Cẩm đang dao động, anh thừa nhận bản thân mình vô dụng, biết rõ chỉ có một phần vạn khả năng nhưng cũng muốn thử một lần… Phần chân tình kia, biến phần chân tình đó thành của mình…

“Em muốn cái gì?” Cẩm thật sự hỏi ra như thế.

Nâng lên một nụ cười chiến thắng, Đông lạnh lùng nói: “Tôi muốn tập đoàn Bạch Xuyên… Tan thành mây khói.”

“Tan thành mây khói…” Cẩm lắc đầu, không biết làm gì: “Em đúng là tàn nhẫn.”

“Anh và Tự Phương, Kính Ngôn vừa dạy cho tôi, không đủ tàn nhẫn thì chỉ có thể làm một lợi thế mặc cho người khác sử dụng.”

Tuy là vẻ mặt lạnh lùng tuyệt tình này vẫn đẹp đến mức anh không thể dời mắt nhưng lại không thích hợp với khuôn mặt anh tuấn kia chút nào. Chỉ cần nụ cười thật lòng có thể trở lại trên khuôn mặt ấy, Cẩm nghĩ chuyện gì anh cũng sẽ chấp nhận!

“Thành giao.”