Mà thái độ nhẫn nhục chịu đựng này của Kính Ngôn khiến Đông càng ra sức chèn ép, mọi chuyện đều hoàn toàn không kiêng dè Tự Phương, có khi còn ra chỉ thị cho Tự Phương thực hiện. Đợi đến khi Tự Phương biết được những chuyện hắn làm chính là để đối phó Kính Ngôn thì cuối cùng đã không nhịn được nữa…
Tự Phương vọt vào văn phòng Đông, hắn hoàn toàn không che giấu cơn giận của mình, hai tay chống lên bàn làm việc từ trên cao nhìn xuống cậu: “Chủ tịch, cậu để tôi giao cái gì cho xí nghiệp Đại Bình vậy?”
“Tôi làm việc gì có cần phải báo cáo với anh không?” Đông bỏ công việc trên tay nhìn chằm chằm Tự Phương với vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói trong trẻo.
“Cậu muốn đối phó với Kính Ngôn thiếu gia là chuyện của cậu, tại sao lại mượn tay của tôi?” Tự Phương hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc của mình, hai tay chống trên bàn run run.
“Đối phó Kính Ngôn?” Đông hừ nhẹ, cười nói: “Em ấy cũng đáng để tôi đối phó?”
“Vậy thì chuyện của xí nghiệp Đại Bình là thế nào? Tại sao gần đến giờ kí hợp đồng lại đổi ý? Cậu có biết hợp đồng này Kính Ngôn thiếu gia tốn bao nhiêu công sức cố gắng hay không?”
“Chỉ là tôi có lòng tốt nhắc nhở người bạn hợp tác lâu dài kia một chút nguy hiểm tiềm tàng thôi.” Khóe miệng Đông chứa một tia cười lạnh.
“Chuyện như vậy cậu không biết phải nên nhắc nhở cấp dưới của cậu là thiếu gia Kính Ngôn trước sao?”
“À…” Đông khoanh tay lại, ung dung nói: “Tự Phương, anh vẫn còn nhớ Kính Ngôn là cấp dưới của tôi? Tôi còn tưởng là các người đã quên hết rồi! Hành động của anh hôm nay là đang dùng thân phận gì đến nói với tôi?”
Tự Phương nghẹn, gục đầu xuống, thái độ hòa hoãn đi rất nhiều: “Chủ tịch, thiếu gia Kính Ngôn vẫn là em trai ruột của cậu…”
“Nếu nó không phải là em trai ruột thì tôi sẽ không đối xử với nó như thế đâu!” Trên mặt Đông mang ý cười như có như không.
“Quả thật Kính Ngôn thiếu gia không có tham vọng nắm giữ nhà Bạch Xuyên, em ấy chỉ thật lòng muốn trợ giúp cậu xử lí tập đoàn Bạch Xuyên…”
“Tôi không hề quên nó mang họ Bạch Xuyên…” Chặn lời Tự Phương, ý cười trên mặt Đông trở nên lạnh lẽo: “Mà tôi, là họ Đông Sơn.” Đông nghiêng người lên trước, con ngươi không có chút tình cảm nhìn chằm chằm Tự Phương, giọng nói như châu ngọc gõ vào tượng đá: “Mang cái họ Bạch Xuyên này, nó phải gánh trên lưng tất cả.”
Trong tầm mắt lạnh như băng kia, Tự Phương không tìm thấy loại tình cảm thân thiết… Không đúng, ngay cả một chút tình cảm cũng không có, lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên gáy…
Đông lui về dựa lưng ra sau, khôi phục lại vẻ mặt hờ hững không quan tâm: “Còn nữa, đừng quên anh là vệ sĩ của ai! Nếu sự tồn tại của Kính Ngôn khiến anh quên đi trách nhiệm của mình, tôi không thể không cẩn thận suy nghĩ việc sắp xếp lại vị trí của nó.”
Uy hϊếp trắng trợn của Đông làm lòng Tự Phương sinh ra sợ hãi, hắn vốn có bất mãn với Đông, bây giờ lại cộng thêm hận thù như lửa lớn lan nhanh ra đồng cỏ.
Hắn không thể nhịn xuống được nữa… Nếu tiếp tục tùy theo ý Đông thì kết quả cuối cùng của Kính Ngôn có thể tưởng tượng được, bị ép đến mức này, lựa chọn thế nào cũng chỉ là đánh trả lại…
==============Dải phân cách đổi cảnh qua chỗ Cẩm ==============
Cẩm nhận ra tâm trạng Đông gần đây rất tốt, đương nhiên anh biết nguyên nhân. Tất cả các hợp đồng được tiến hành thuận buồm xuôi gió, liên tiếp bắt được vài vụ hối lộ đủ để cậu hạ bậc ban giám đốc luôn diễu võ dương oai trong công ty. Ngoài ra, ngay cả em trai mà cậu ghét nhất cũng bị cậu đặt dưới chân mặc sức đùa giỡn chèn ép…
Nhìn xem gương mặt thả lỏng lúc ngủ như thế này, chẳng những không có đôi mày thường xuyên nhíu chặt mà ngay cả khóe môi cũng cong lên, nhìn sao cũng giống khuôn mặt tiểu nhân đắc ý, lại cố tình đáng yêu làm cho tâm trạng người ta cũng tốt lên.
Không chỉ có gương mặt lúc ngủ vô cùng đẹp mắt mà trải qua một đêm nên cổ áo tắm sớm đã bị nới lỏng lộ ra một mảng lớn cảnh xuân. Ở chung gần nửa năm đương nhiên anh biết sáng sớm Đông khá nhạy cảm và tương đối nhiệt tình, thời cơ như thế này sao anh lại không nắm chắc được chứ. Một tay anh lần mò vào trong áo tắm nhẹ nhàng vuốt ve, da thịt của cậu quá mềm mịn nên rất nhanh sau đó đã biến thành xoa nắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tiếng thở dốc nhỏ bật ra từ môi cậu, mở đôi mắt hẹp dài, đôi mắt ngập nước phủ kín sắc màu tình ái đồng thời cũng khiến cho một người khác rục rịch ngọn lửa du͙© vọиɠ.
Xoay người đè lên Đông, anh hôn lên cánh môi căng mịn đồng thời nuốt lấy tiếng thở gấp động tình. Chậm rãi đưa mình vào nơi thít chặt kia, trong nháy mắt khi hoàn toàn kết hợp, hai người cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn… Sau đó, cả căn phòng kiều diễm đong đưa trong ánh nắng ban mai…
(Ma: Tác giả, ta muốn đốt nhà nàng! Loại H gì thế này? Xôi thịt không đủ gì cả! T-T)
Cảnh xuân qua đi, Cẩm đưa ngón tay vén mái tóc ẩm ướt của con người lười biếng lộ ra khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường. Tuy là anh đã quen nhưng vẫn không nhịn được cúi người xuống dùng môi kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu. Sau khi chắc chắn cậu vẫn bình thường anh lại hôn lên cánh môi vẫn còn đang thở dốc.
Ngựa quen đường cũ hầu hạ cậu uống thuốc, uống xong Đông lại lười biếng dựa lên giường, một chút cũng không muốn động.
“Gần đây tâm trạng của em tốt lắm hả?” Cẩm ngồi bên cạnh cậu cười hỏi.
“Uhm.” Đông lên tiếng, có lẽ là tâm trạng thực sự quá tốt nên hiếm khi cậu nói nhiều hơn bình thường: “Cảm giác tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay đúng là không tệ.”
~Hết chương 32~