“Huyết áp thấp thôi…” Đông gác tay lên trán, che đi ánh sáng chói mắt, mệt mỏi nói: “Thuốc thuốc xong nằm nghỉ là
khỏe mà.”
Cẩm mở cửa kêu Tiểu Mộ đứng chờ bên ngoài chuẩn bị nước tắm, sau đó anh lấy thuốc của Đông với nước tới cho cậu uống xong lại đỡ cậu nằm xuống: “Nằm thêm một lát nữa chờ Tiểu Mộ chuẩn bị nước tắm đã.” Vuốt mấy sợi tóc của Đông, Cẩm nói tiếp: “Tắm xong rồi sẽ ăn sáng, nghỉ ngơi một lúc thì bảo Tiểu Mộ mát xa cho em, nhìn bộ dạng cậu ta nhỏ bé vậy nhưng đã có cả giấy chứng nhận.”
“Không cần đâu.” Đông từ chối lòng tốt của Cẩm: “Chắc Tự Phương đã đến rồi, ăn sáng xong tôi sẽ đi.”
“Tôi thấy em ngủ ngon như vậy, không muốn làm ồn em nên bảo Tự Phương đến sau giờ cơm trưa.” Cẩm thản nhiên nói.
Thật ra Cẩm không biết Tự Phương đã đến chưa, dù sao tối qua anh đã dặn quản gia lúc gặp Tự Phương thì trực tiếp nói như vậy.
Đông trố mắt nhìn, đang muốn nổi giận đột nhiên Cẩm xoa đầu lông mày cậu, nhẹ nhàng nói: “Đừng ép mình khẩn trương như thế, nên nghỉ ngơi thả lỏng thật tốt, khiến bản thân mệt như vậy cũng không có ai biết ơn em.”
Đẩy tay Cẩm ra, Đông bực mình nói: “Tôi không làm vì người khác thì cần gì có người biết ơn!”
“Đã là vì bản thân thì càng không cần thiết, kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng phải có mạng để hưởng thụ mới được.” Tuy Cẩm cười nhưng nụ cười kia hệt như đang dụ dỗ con mèo hư hỏng.
“Với tôi công việc là lớn nhất.” Đông đổi thành vẻ mặt không quan tâm lại có vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Còn nữa, đó không phải chuyện của anh, anh đừng có quản nhiều.”
“Gặp phải người yêu không biết quan tâm chính mình, tôi chỉ có thể làm người xấu.” Giọng anh vừa có phần bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch: “Tóm lại tôi đã cho Tự Phương đi rồi, em gọi hắn đến lúc này là lấy mất mặt mũi của tôi! Khi đàn ông mất hết mặt mũi có thể làm ra rất nhiều việc đáng sợ không ai có thể biết trước được…” Giọng nói vô lại cố ý kéo dài.
“Lại kéo dài việc chuyển tiền sao?” Đông cười lạnh.
“Có thể còn nghiêm trọng hơn!” Cẩm tốt bụng cười đáp lại.
“Nuốt lời thất hứa?” Giọng Đông lại càng lạnh hơn.
“Cũng không sai lắm…” Cẩm nhún vai, hoàn toàn mang dáng vẻ lưu manh đáng đánh đòn: “Nhưng mà em cũng biết không ai dám nói bốn chữ này với hội Tam Hợp cho nên ý nghĩa cũng không giống lắm…”
“Vô lại ỷ thế hϊếp đáp người!” Đông rủa nhỏ một cậu.
“Em phải biết là vận khí của em rất tốt, tôi còn lười phải ỷ thế hϊếp người đấy!” Nhân cơ hội nhéo hai má Đông, Cẩm nở nụ cười sáng lạn lại làm cho người ta ngứa răng, tay còn ngứa hơn!
(Ma: Xông lên đánh anh ấy, xông lên đi!:3)
“Chưa từng thấy ai bá đạo như anh, làm người yêu của anh nhất định rất là xui xẻo.” Không cam tâm vô duyên vô cớ bị nhéo, Đông cũng cấu lại một cái nhưng lực tay lại khác nhau rất lớn.
Cẩm hờn dỗi xoa hai má bị nhéo đỏ, hai mắt ngấn nước: “Làm người yêu của tôi rất tốt, nếu em có thể cảm nhận sẽ thấy được sự dịu dàng của tôi.”
Đối với những lời này, Cẩm nhận lại một ánh mắt khinh thường.
Đúng lúc Tiểu Mộ chuẩn bị nước tắm xong Đông không nói thêm gì nữa đứng lên đi tắm, việc đó nghĩa là Đông đã chịu ở lại ăn cơm trưa.
Tuy mặt vừa đỏ vừa đau nhưng có thể làm cho Đông ở lại thêm nửa ngày cũng đáng, Cẩm sờ hai má đau đớn, cười khẽ.
Tắm xong, sắc mặt Đông đã tốt hơn nhiều, Cẩm cũng yên tâm.
Anh chờ cậu tắm xong rồi cùng nhau ăn cơm, khỏi cần bàn, toàn bộ bữa sáng là khẩu vị truyền thống của cậu, đương nhiên là được làm khéo léo hơn đồ ăn ở khách sạn rất nhiều, gạo là loại hạng nhất, súp Miso là của nhà bếp tự tay làm, các món ăn khác cũng rất ngon miệng.
Phần cơm này không có gì để bắt bẻ, chỉ có người ngồi ở đối diện rất là chướng mắt.
“Anh không phải ăn cơm với hai chị em kia?” Đông bóng gió nói.
“Họ đã ăn no rồi.” Cẩm gắp thức ăn để vào chén Đông, hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu: “Cuộc sống của người ra rất có quy luật, sáng sớm đã thức dậy, cũng không có thói quen ngâm bồn tắm, phải chờ em ăn cùng chắc đã chết đói.”
“Anh cũng không cần phải chờ, tôi có thói quen ăn một mình.” Câu này của Đông là thật.
“Vậy không được, hai người chúng ta tuy không đến mức cùng sống cùng chết.” Cẩm nói đương nhiên: “Nhưng có yêu cùng làm, đương nhiên cơm cũng phải cùng ăn.” Nói xong còn cười mờ ám.
Đông nghe thấy câu ‘có yêu cùng làm’, xem tí nữa bị nghẹn, biết rõ nói gì với anh cũng vô dụng nên không thèm nói nữa.
Nhắc tới việc này, Cẩm lại nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Lần trước không thấy em có phản ứng, sao hôm nay lại…” Nói xong còn cười hì hì.
“Trên bàn cơm đừng có cười dâʍ đãиɠ như thế!” Cậu rất muốn hất chén canh lên đầu anh.