Chấp Niệm

Chương 7

Posted by Tiểu Ma Bạc Hà

‘Ba’ một tiếng tắt TV đi, trên mặt Cẩm có chút lúng túng: “Em cũng nên cho tôi chút mặt mũi.”

“Tôi là người đàn ông bình thường…” Đối mặt với Cẩm, Đông bình thản nói: “Chỉ có phản ứng với kiểu làʍ t̠ìиɦ bình thường.”

“Nếu không thì cậu làm với tôi là được rồi!” Cẩm nói rõ sự thật.

“Nếu anh chịu nằm dưới, tôi bịt kín mắt lại thì có thể miễn cưỡng làm thử!”

Cẩm nghe xong dở khóc dở cười, nằm xuống cạnh Đông, kéo chăn đắp lên thân thể quang lõa của cậu, nửa bất đắc dĩ: “Tôi nên trả lời thế nào? Cảm ơn, rất hân hạnh được đón tiếp?”

“Đây là bản tính của tôi, anh không vui sao?” Kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng.

“Không…” Cẩm nhìn trần nhà, thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói sự thật, em không cần phải thử tôi, tôi đã nhìn thấy quá nhiều người giả dối, không cần nhiều thêm một người là em.

“Ý là… Ở cùng với anh, tôi chỉ cần thoải mái là được rồi?” Nhấc nửa người lên, Đông nhìn Cẩm hỏi.

“Ừ.” Nghĩ lại, Cẩm nói thêm một câu: “Ngoại trừ việc em xem tôi là phụ nữ để đè là được.”

Đông hừ một tiếng, hỏi: “Không xem anh là phụ nữ thì có thể đè anh sao?”

Cẩm chỉ cười, không nói.

Đông căn bản không quan tâm Cẩm có đáp lại hay không, bởi vì cậu hoàn toàn không tin, nhìn Cẩm, giễu cợt một tiếng: “Nghĩ hay quá nhỉ! Chỉ bằng anh… Cho tôi tiền, tôi còn phải nghĩ lại!”

Cẩm còn chưa kịp phản kháng, Đông đã gối đầu lên ngực Cẩm.” Tôi đi ngủ.”

“Này…” Cẩm né ra: “Đừng có ngủ trên người tôi.”

“Đừng nhúc nhích, tôi muốn nghe nhịp tim của anh.” Đông khẽ lầm bầm, giọng điệu cực kì bá đạo.

Cẩm ngơ ngác, bất giác nghĩ đến giữa trưa hôm đó, dưới ánh mặt trời, cậu bé bá đạo muốn anh cởϊ áσ khoác ra.

Nụ cười hiện trên môi, sờ tóc Đông, Cẩm nhẹ giọng hỏi: “Rất mệt sao?”

“Uhm, mệt chết đi được.” Giống một con mèo, cọ cọ tìm một tư thế thoải mái, giọng Đông lười biếng: “Tất cả mọi người vội vàng cùng nhau đưa phiền phức đến cho tôi.” Ngáp nhẹ một cái, âm thanh dừng lại.

Lấy chăn đắp kín người Đông, vỗ nhẹ lưng cậu, chăm chú nhìn người đã ngủ say, Cẩm nói thầm: “Em đã quên tôi cũng không sao, tôi còn nhớ em là được rồi, em không tuân thủ lời hứa cũng không quan trọng, tôi tìm em là được…”

====================Dải phân cách============================

Trời chưa sáng Cẩm tỉnh giấc sớm hơn Đông, thấy cậu ngủ rất say thì không muốn quấy rầy, ngay cả xuống giường cũng không dám, thuận tay cầm lấy tạp chí bát quái là thứ mà bình thường anh không thèm nhìn ở bên giường.

Chậc, xem thứ này còn không bằng ngắm người trên giường… Hiếm khi ngoan ngoãn như thế…

Người đang ngủ hơi nghiêng người cuộn tròn lại, gò má nhìn nghiêng có vẻ cương nghị hơn hơn chính diện rất nhiều, anh tuấn và tinh tế, dường như đã trải qua sự đo lường của tỉ lệ hoàn mỹ, những sợi tóc mềm mại phân tán trên trán, số khác rơi trên giường, tăng thêm vài phần hồn nhiên hiếm thấy ở người đàn ông trưởng thành.

Đây là bảo bối anh tìm bao lâu nay! Không kiềm chế được cúi xuống hôn lên trán cậu…

Người bị làm phiền càu nhàu một tiếng, xoay người, không khác gì mèo nhà anh, Cẩm nhìn không khỏi buồn cười, ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, khi Đông mở mắt thì ánh nắng đã chiếu rọi mạnh mẽ, tuy người bị xem là gối ôm ngày hôm qua đã thức dậy rồi nhưng lại yên tĩnh nằm ở trên giường.

“Thức dậy rồi sao?”

Lời nói của Cẩm không giấu được ý cười, chắc là cười nhạo cậu vẫn còn ngủ! Ngáp nhẹ một cái, Đông hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Hơn chín giờ.” Cẩm nhìn xuống đồng hồ.

“Anh không cần phải đi làm hả?” Đối với người nên đi mất mà vẫn chưa đi này, giọng điệu của Đông có chút mất kiên nhẫn.

“Chuyện ngày hôm qua còn chưa nói rõ, khi tôi làm việc không thích dây dưa kéo dài.” Trên mặt Cẩm vẫn mang ý cười nhàn nhạt.

Nhưng mà nụ cười mà Cẩm nghĩ là rất có thiện ý (ý tốt) thì trong mắt Đông lại là một con hồ y đang tính kế.

Trợn mắt lên, Đông hừ nhẹ: “Suy nghĩ cả buổi tối, cảm thấy mình không được lợi nên bây giờ anh muốn đổi ý sao?”

“Không phải đổi ý, là lời nói tối qua còn chưa nói xong, phải nói cho rõ, ai kêu em vừa nằm xuống đã ngủ, dù tôi có phép thần thông cũng không thể đi vào giấc mơ của em để nói chuyện.”

Cong cong khóe miệng, Đông thì thào: “Biết ngay là không có may mắn như vậy, ai ai cũng chống đối với tôi, sao lại chợt xuất hiện một người tốt!”

Cẩm nghe thấy lời oán giận nho nhỏ này, đột nhiên nở nụ cười nói: “Tôi vốn cũng chẳng phải là người tốt.”