Cảnh Sát Trảo Tiểu Thâu (Cảnh Sát Bắt Trộm)

Chương 1

Tây Nguyên năm 2025, toàn cầu lâm vào nguy cơ thiếu hụt dầu thô nghiêm trọng. Lúc này, các quốc gia không thèm đếm xỉa đến hiệp nghị ngừng bắn của Liên Hiệp Quốc, họ vẫn đang âm thầm mở rộng lực lượng quân đội của mình.

Tây Nguyên năm 2027, sau một thời gian dài nghiên cứu và phát triển, máy tính siêu cấp đời thứ nhất đã được chính thức tung ra ở thành phố T – thành phố lớn nhất Châu Á. Đồng thời, nó cũng bắt đầu góp phần vào việc bảo vệ trật tự, an toàn cho thành phố.

Tây Nguyên năm 2029, trong thành phố T có đến 90% các xí nghiệp và nhà ở sử dụng trực tiếp hệ thống máy tính siêu cấp đời thứ nhất. Cũng vì nguyên nhân này mà thành phố T được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, tỉ lệ phạm tội giảm xuống 30%.

Tây Nguyên năm 2030, máy tính siêu cấp đời thứ nhất bắt đầu xuất hiện lỗi, xảy ra hiện tượng chập mạch. Theo nghiên cứu cho biết, do ban đầu người thiết kế đã cài vào máy ‘trí năng nhân tạo’ tự học tập, vì thế đã dẫn đến sự xung đột giữa tiến hóa logic và lập trình ban đầu.

Tây Nguyên năm 2031,

máy tính siêu cấp đời thứ hai thay thế cho máy tính đời thứ nhất, trở thành “hộ vệ” giữ gìn an ninh cho cả thành phố T.

Đồng thời, một thế hệ máy tính siêu cấp cũng đã tiến hành tiêu hủy.

Lúc bấy giờ, năm 2032.

Ngày 15/2, sau lễ Tình Nhân một ngày, trường đại học thành phố T.

Ba giờ rưỡi chiều, Cố Tiểu Lộ ngồi bên cạnh cửa sổ Pháp. Trên bàn là một máy tính xách tay, mười ngón gõ phím nhanh như chớp.

Tuy đang là mùa đông, nhưng cảnh trí xung quanh trường đại học vẫn tràn trề sắc xuân. Lúc này, mấy người máy ở trong vườn trường cũng đang làm nhiệm vụ cắt tỉa hoa cỏ. Nhờ phúc của máy tính siêu cấp ở thành phố T, độ ấm của ánh mặt trời trong trường được điều chỉnh vừa đủ, hệ thống phun nước cũng được mở thường xuyên. Các sinh viên vừa tán gẫu vừa nhàn nhã rảo bước tản bộ trên con đường mòn, tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra một cách êm đẹp.

Tách cà phê trên bàn luôn được giữ ở mức tám mươi lăm độ, Cố Tiểu Lộ vẫn đang tập trung vào công việc của mình.

Cậu đã ngồi ở quán cafe gần bảy giờ rồi, một khi bắt đầu trung, thì ngay cả chuyện kêu cà phê cậu cũng quên mất, hai mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào màn ảnh trước mặt mà thôi.

Trong quán có hơi ồn ào, nhưng những âm thanh xô bồ ấy cũng không “bay” được vào tai cậu, giống như cậu là một người bị cả thế giới bỏ quên trong góc. Chiếc áo sơmi trắng, quần bò đen, cả cặp kính cũng là màu đen, có lẽ trời sinh trên người cậu luôn toát ra một cảm giác xa cách. Cậu vẫn ngồi yên trong góc như thế, không nói chuyện với bất kì ai.

Trong khi đó, Lạc Dĩ Đình đang ngồi ở bàn kế bên đã nhìn Cố Tiểu Lộ từ rất lâu.

Cố Tiểu Lộ có khuôn mặt trái xoan trắng nõn, mái tóc đen ngắn, cái ót cao cao, nhìn vào có chút đáng yêu. Đôi mắt dưới lớp kính đen vừa tròn lại vừa đen, lông mi dài, hơn nữa mới mười chín tuổi mà cậu đã học đến chuyên ngành đại học, thành ra cậu không hợp với nhóm sinh viên ở xung quanh cho lắm

Lạc Dĩ Đình đã từng nghĩ rất nhiều, với gương mặt vừa ngây ngô lại vừa đẹp như vậy, nếu không phải cậu cứ trưng ra cái mặt lạnh tanh, ai nói chuyện với cậu, cậu cũng không để ý tới, thì nhất định cậu sẽ nổi tiếng khắp trường, thậm chí còn trở thành nhân vật tiêu điểm cũng nên.

Si mê nhìn Cố Tiểu Lộ một hồi lâu, Lạc Dĩ Đình mới đứng dậy, cầm túi giấy đã sớm chuẩn bị tốt đi đến trước bàn của cậu, hỏi nhỏ: “Mình có thể ngồi ở đây không?”

Hỏi liên tục mấy lần, cuối cùng Lạc Dĩ Đình phải đưa tay đến trước mắt Cố Tiểu Lộ quơ quơ.

“Hả?” Cố Tiểu Lộ ngẩng đầu lên, không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

Lạc Dĩ Đình kéo ghế ngồi đối diện với cậu, thuận tay vén mấy sợi tóc dài của mình lên.

Động tác đó làm Cố Tiểu Lộ nhíu mày. Cậu thật sự không hiểu tại sao con trai lại để tóc dài và để tóc dài là chuyện mà cậu kị nhất. Cho nên ngay khi Lạc Dĩ Đình vừa xuất hiện ở trước mặt cậu, thì trên mặt cậu cũng đã xuất hiện vẻ khó chịu.

“Tôi đang bận.” Cố Tiểu Lộ nói.

Lạc Dĩ Đình cười cười, vẻ mặt ấy khiến Cố Tiểu Lộ cảm thấy rất kỳ quái.

Cố Tiểu Lộ chỉ quen tiếp xúc với ngôn ngữ máy tính, cho nên cậu cũng không muốn tìm hiểu về biểu hiện sâu xa của Lạc Dĩ Đình.

Lạc Dĩ Đình đưa túi giấy tới trước mặt Cố Tiểu Lộ, nói khẽ, “Đây là sôcola do mình tự tay làm. Mình đã lưỡng lự rất lâu, không biết có nên tặng cho cậu hay không. Chính vì suy nghĩ rất nhiều, cho nên đã làm lỡ mất ngày lễ tình nhân hôm qua, nhưng hôm nay mình không cảm thấy băn khoăn nữa, cậu có thể nhận lấy hay không?”

Cố Tiểu Lộ đáp: “Tôi không ăn đồ ngọt.”

“Mình biết.” Lạc Dĩ Đình lại nói: “Đây là sôcola 70%, chỉ có mùi và vị sôcola, sẽ không ngọt lắm đâu.”

Cố Tiểu Lộ nhìn gói to, cảm thấy có chút khó xử, “Cậu là nam mà? Tôi cũng là nam nha!” Nói xong còn sờ sờ bộ ngực bằng phẳng của mình để chứng minh.”Nam tặng sôcola cho nam, cậu tặng lầm người rồi!”

Lạc Dĩ Đình im lặng một chút, đôi mắt híp đi, mỉm cười. Cậu cảm thấy Cố Tiểu Lộ như thế trông rất đáng yêu.”Mình thích cậu từ rất lâu rồi, bắt đầu từ năm đầu tiên nhập học lận.”

Nói xong câu đó, Lạc Dĩ Đình đứng dậy đi. Bỏ lại Cố Tiểu Lộ với khuôn mặt dại ra, chưa kịp phản ứng, cùng túi giấy xinh xắn xem ra đã được chọn lựa rất kĩ, xinh đẹp mà không kém phần trang trọng chất chứa tâm ý của Lạc Dĩ Đình.

Bốn giờ rưỡi chiều, tiếng chuông di động đeo trên cổ tay chợt vang lên.

Cố Tiểu Lộ nhìn nội dung ghi chú một lát, nhớ tới chuyện ngày mai phải đi Anh quốc tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận với giáo sư. Cậu nhanh chóng thu gom máy tính, cầm tách cà phê lên nốc một hơi sạch sẽ, sau lại nhìn gói to trên bàn, cuối cùng cầm lên, chuẩn bị về nhà.

Ra khỏi quán cà phê, suốt dọc đường đều là các cây cỏ nhiều màu sắc. Lúc đi ngang qua dãy lầu nơi các lớp đang học, Cố Tiểu Lộ bỗng thấy những người lẽ ra đang học lại đứng trước bể phun nước. Có người đang hét toáng lên, có người khóc lóc, có người xì xầm bàn tán với nhau.

Cậu vốn không định để ý đến chuyện này, vừa định đi, nhưng khi đi ngang qua những người đó, từ khe hở, cậu nhìn thấy một làn ranh màu vàng cùng một vết máu đỏ tươi.

Mái tóc đen dài uốn lượn theo vết máu, thân thể của người nằm trên mặt đất vặn vẹo biến hình, mắt mở thật to, mất đi tia sáng rực rỡ mới khi nãy còn nhìn thấy. Người đó giống như một con búp bê xấu xí, rách nát, nằm trong vũng máu.

Nhân viên giám định còn chưa khám nghiệm thi thể xong, Cố Tiểu Lộ đã không thể khống chế chính mình, cậu chạy đến bên ngoài làn ranh vàng, nhìn chằm chằm người nọ.

Người đó chính là người mới rồi còn tặng sôcola cho cậu – Lạc Dĩ Đình. Cố Tiểu Lộ thật không hiểu, rõ ràng khi nãy còn trông thấy cậu ấy cười với mình, tại sao ngay sau đó lại xảy ra chuyện?

“Cho qua, cho qua, cảnh sát tra án!”

Phía sau truyền đến giọng nam, hai tay y cố tách đám sinh viên đang xúm xít chung quanh ra. Cố Tiểu Lộ cũng bị tên cảnh sát ấy đẩy qua một bên.

Đằng trước là hai người mặc đồng phục cảnh sát, đi theo phía sau hình như là một gã có cấp bậc cao hơn.

Người nọ ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, tính theo tuổi tác của cảnh sát thì anh ta vẫn còn rất trẻ.

Y đi xoẹt qua người cậu, do đó mà cậu ngửi được một mùi nước hoa thật nhẹ nhàng, không gắt mũi, nghe ra còn thấy thơm thơm.

Khuôn mặt người đó rất anh tuấn, thân hình cao hơn Tiểu Lộ một chút, đại khái thì chắc là khoảng 1m80. Nhưng mái tóc dưới chiếc mũ cảnh sát lại nhuộm thành màu tím, xõa dài xuống tới thắt lưng. Tiểu Lộ nhíu mày, cậu không thích con trai để tóc dài.

Trước giờ Tiểu Lộ luôn cảm thấy, nếu so với chuyện nữ sinh để tóc dài thì nam sinh để râu cũng rất đẹp, nhưng nếu nam sinh mà để tóc dài, thì lại vô cùng kỳ cục. Hơn nữa, đối phương lại còn nhuộm thành màu tím, thật sự là cậu cảm thấy rất biếи ŧɦái.

“Tổ trưởng, đây là bản ghi chép của tổ giám định.”

Người được gọi là tổ trưởng đó cũng giống với những người khác, đều mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ, nhưng lại vô cùng đĩnh đạc, khí chất xuất chúng.

Một cơn gió mang theo những hạt cát li ti thổi tới, bay vào mắt Tiểu Lộ. Cậu vội tháo mắt kính xuống, dụi dụi mắt.

Người thanh niên tóc tím đang cùng cấp dưới lấy khẩu cung vài sinh viên đã tận mắt thấy Lạc Dĩ Đình nhảy từ trên lầu xuống. Hiện trường xì xồ bàn tán, người này một từ người kia một ngữ, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ có bấy nhiêu.

Lạc Dĩ Đình là đột nhiên nhảy từ trên lầu xuống, ngay cả một chút dấu hiệu báo trước cũng không có. Nhân viên giám định cũng đã lên sân thượng kiểm tra, bước đầu chứng minh là không hề có dấu vết đánh nhau.

“Nói như vậy, lúc mấy cậu nghe thấy tiếng động, thì cậu ta đã nhảy xuống?” Người thanh niên tóc tím hỏi một sinh viên nọ.

“Đúng, chúng tôi rất hốt hoảng.”

“Gần đây Lạc Dĩ Đình có tranh chấp với ai, hoặc giả là có điều gì khác lạ hay không? Dù chỉ là việc nhỏ?” Thanh niên tóc tím hỏi lại.

Một sinh viên suy ngẫm. Cậu ta thấy Cố Tiểu Lộ đứng gần đó, bèn nói nhỏ: “Lạc Dĩ Đình có kể là cậu ta thích Cố Tiểu Lộ. Ừm, chính là người mặc áo sơmi trắng, quần bò màu đen đó. Tuy nhiên, Cố Tiểu Lộ cũng không có để ý tới. Khi nãy tôi thấy Lạc Dĩ Đình nói chuyện với Cố Tiểu Lộ trong quán cà phê, sau khi rời khỏi quán thì trông Lạc Dĩ Đình hơi hốt hoảng, tôi nghĩ chắc là cậu ta đã tỏ tình thất bại rồi.”

“Tỏ tình thất bại? Tỏ tình thất bại sẽ nhảy lầu tự sát?” Thanh niên tóc tím cảm thấy không đúng lắm, “Sinh viên hiện giờ đều như vậy à?”

Vào lúc này, thanh niên tóc tím đưa tầm nhìn về phía Cố Tiểu Lộ.

Y thấy trên gương mặt trắng nõn, non nớt đó chính là một đôi mắt đỏ hoe. Trong đôi mắt trong sáng ấy còn hàm chứa nước mắt – giọt nước mắt trong suốt.

Chủ nhân của giọt nước mắt ấy đang dụi mắt, cuối cùng đeo cặp kính đen lên, xoay người rời khỏi hiện trường.

Thanh niên tóc tím sờ cằm, nhìn bóng lưng màu trắng đi dần. Đôi mắt to lưu lệ, dáng người, hình thể và khí chất cũng vừa đúng là loại mà y thích…

“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Gã cấp dưới gọi anh ta mấy bận.

Thanh niên tóc tím quay đầu lại hỏi, “Chuyện gì?”

“Theo manh mối để lại thì Cố Tiểu Lộ là người cuối cùng tiếp xúc với Lạc Dĩ Đình. Chúng ta có nên đưa cậu ta về cục cảnh sát lấy khẩu cung không?” Gã cấp dưới gật gù, nói.

“Ừm!” Thanh niên tóc tím lên tiếng, “Anh đuổi theo dẫn cậu ta trở về, nói là mời cậu ta về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Sau khi khám nghiệm tử thi xong, mang hồ sơ đến cho tôi, tự tôi sẽ thụ lý vụ án này!”

Thanh niên tóc tím nở nụ cười, nụ cười đó giống y như dáng vẻ lúc mèo vờn chuột, lúc sư tử bắt lấy con mồi. Hai tên cấp dưới nhìn thấy, nổi gai óc đầy mình.

“Lại tới nữa!” Một trong hai gã nói khẽ.

“Nhìn tổng thể thì cậu ta cũng không phải dạng đẹp lắm, khẩu vị của tổ trưởng sao luôn quái thế nhỉ?” Gã nọ nói.

“Ai biết? Có lẽ mẹ anh ta đã làm hỏng đầu óc anh ta rồi!” Dứt lời còn cười ha ha hai tiếng.

“Mẹ nhà mi mới làm hỏng đầu óc mi ấy!” Thanh niên tóc tím đánh mạnh lên đầu gã cấp dưới một cái, quát: “Mau xử lý hiện trường cho tốt, nên hỏi đều hỏi, nếu để cho tôi biết các anh bỏ sót bất kì một manh mối nào, thì hai người các anh chết chắc rồi!”

Hai gã cấp dưới thiếu điều choáng váng, đáp: “Dạ, tổ trưởng!”

Tổng cục cảnh sát ở thành phố T là một tòa kiến trúc được bao bọc bằng một bức màn pha lê, thiết kế quy mô. Khi thời tiết tốt, lúc ánh mặt trời chiếu vào bức màn pha lê, thì tất cả nhiệt năng sẽ được hấp thu và trở thành điện năng bên trong tổng cục.

Khi thời tiết không tốt, đèn tiết kiệm điện năng sẽ tự động mở ra, không hao tốn quá nhiều năng lượng điện.

Hơn nữa bên trong bày trí xa hoa, bên ngoài thiết kế nhiều thảm cỏ. Nếu không phải trên cổng chính của tổng cục bằng pha lê đó có một cái cảnh huy (biểu tượng của sở cảnh sát) to đùng, thì lúc nhìn vào cục cảnh sát, quả là giống y chang như khu biệt thự cao cấp.

Tất Lập Kỳ đi nhanh vào tổng cục, chiếc mũ cảnh sát cầm phía sau, mái tóc màu tím mềm mại bay trong gió. Môi cong cong, khóe mắt mang ý cười, mỗi bước đi qua, các cảnh sát đều cúi đầu chào y: “Chào Tổ trưởng!”

“Tổ trưởng vất vả rồi!”

Cục trưởng thấy y đi đến, cũng vỗ nhẹ lên bả vai y, tươi cười: “ Cậu luôn làm tôi hài lòng”.

Năm nay, Tất Lập Kỳ hai mươi ba tuổi, ba năm trước y tốt nghiệp đại học cảnh sát quốc lập. Sau này do có thành tích xuất sắc, nên y được bổ nhiệm vào tổ trọng án đặc cần ở Thành phố T.

Trong gia tộc y, nhiều thế hệ đều là cảnh sát. Ông nội của y hiện tại đang giữ vị trí cao cấp trong giới cảnh sát, mấy người anh của y cũng luôn bận bịu công việc không thấy ló mặt về nhà. Ngoại trừ ba y do đam mê lĩnh vực nghiên cứu máy tính, cuối cùng đến thành phố T làm giáo sư, thì những thành viên trong gia đình y đều phục vụ trong ngành cảnh sát.

Nhưng nguyên do Tất Lập Kỳ nỗ lực cố gắng ở tổng cục cũng không phải bởi vì như thế. Sau khi tốt nghiệp, những vụ án mà y tiếp nhận đều được phá một cách hoàn mỹ. Liên tiếp trong ba năm trở lại đây, năng lực hơn người của y đúng là đã làm cho người ta phải trợn mắt há mồm.

Nhưng y lại có một nhược điểm duy nhất. Chính là vào Tây nguyên năm 2032, ngay cả một học sinh tiểu học cũng đã mang máy tính đi học, thì đến từng tuổi này với thứ công cụ tinh vi đó, y lại dốt đặc cán mai. Đơn giản là vì cơ thể y xung khắc với máy móc rất mạnh, tất cả các máy tính chỉ cần y mó vào cái nào, nhẹ thì kịp thời, nặng thì tắt máy không thể khởi động lại được nữa.

Vì thế, mặc dù trong cục cảnh sát Tất Lập Kỳ có danh hiệu cao thủ phá án, nhưng đồng thời y cũng có thêm một danh hiệu khiến người ta phải sợ hãi “Máy tính hại khách”

(aka “S á t th ủ

m á y t í nh” =]]), từ “Hại” của tổn hại.

Tất Lập Kỳ nhìn Cố Tiểu Lộ trong phòng thẩm vấn qua lớp kính bên ngoài.

Đã gần bảy giờ tối, dường như tinh thần của Cố Tiểu Lộ có chút không tốt. Trên cổ áo sơmi của cậu có một loạt nút thắt, nhưng khi lọt vào mắt Tất Lập Kỳ thì nó chỉ có hai màu đen trắng, hình thành một cảm giác cấm dục mạnh mẽ.

Cậu trai ấy thực sự rất hợp với khẩu vị ăn uống của y, Tất Lập Kỳ cảm thấy như vậy rất tốt.

“Tổ trưởng, đây là tư liệu anh cần.” Gã thuộc cấp đưa hai bản văn kiện khổ A4 vừa mới in cho y, mà hiện nay trong cục cảnh sát cũng không sử dụng các văn kiện điện tử. Bởi vì mọi người đều biết hai năm trước, Tất Lập Kỳ đã phá hủy bao nhiêu cái máy tính. Biệt hiệu sát thủ máy tính của y cũng không phải chỉ có hư danh.

” Ừm!” Dời tầm mắt khỏi người Cố Tiểu Lộ, Tất Lập Kỳ cúi đầu liếc qua văn kiện, bỗng nhiên y “A” một tiếng, y vừa nhìn thấy một chuyện rất kỳ quái.

“Lạc Dĩ Đình là con trai của Lạc Quân Lâm?” Tất Lập Kỳ kinh ngạc.

“Phải không? Tôi vừa in xong lập tức đem tới cho anh nên không chú ý!” Gã cấp dưới vô cùng kinh ngạc.

Tất Lập Kỳ lật lật văn kiện, “Hôm trước vợ chồng Lạc Quân Lâm mới lái xe đâm vào hải cảng, hôm sau con trai của bọn họ lại nhảy lầu. Anh đến tổ giám định xem kĩ lại một chút, nhất định phải xác nhận cho kỹ xem là tự sát hay là bị gϊếŧ.”

“Vâng, tổ trưởng.” Vẻ mặt của tên cấp dưới cũng trở nên nghiêm túc.

Lạc Quân Lâm chính là manh mối mà từ lúc bắt đầu mở chuyên án đến giờ bọn họ vất vả lắm mới tìm được, nhưng không ngờ chuyên án vừa mới tra được có một nữa, thì manh mối cũng bị cắt đứt.

Cấp trên rất coi trọng vụ án này, mà hầu như Tất Lập Kỳ cũng tiêu phí rất nhiều thời gian vào đó. Hiện giờ chỉ cách có một ngày mà con trai của Lạc Quân Lâm đã chết, thật sự khó có thể nói là trùng hợp.

Cố Tiểu Lộ chuyển tầm mắt về phía tấm kính chắn sáng bên kia, cậu buông ly cà phê trên tay xuống, đi tới tấm kính trước mặt, vô tình nhìn thẳng vào mắt Tất Lập Kỳ.

Rõ ràng là tấm kính này có đặc thù chắn sáng và Cố Tiểu Lộ tuyệt đối sẽ không biết y đang nhìn cậu, nhưng không hiểu sao Tất Lập Kỳ lại có cảm giác như bị nhìn thấu.

Trong nháy mắt, toàn thân y đều nổi lên da gà da vịt. Đó không phải là rùng mình, cũng không phải là sợ hãi, mà là một loại tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào trong tâm trí. Điều này đã khiến Tất Lập Kỳ hiểu, Cố Tiểu Lộ chính là người mà y “muốn”.

Cố Tiểu Lộ gõ gõ tấm kính, nói: “Có ai không? Không phải đã nói hỏi xong là có thể đi sao, hiện tại cũng đã bảy giờ rưỡi rồi. ” Cố Tiểu Lộ chỉ chỉ vào chiếc di động trên cổ tay của mình, “Tôi còn có việc, không thể trì hoãn lâu được.” Mặc dù giọng điệu sáo rỗng đầy tức giận, nhưng vẻ mặt của cậu cũng không có biến hóa quá lớn, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng.

Tất Lập Kỳ vỗ vỗ hai xấp hồ sơ, đi ra ngoài, bước vào phòng thẩm vấn.

Cố Tiểu Lộ ngẩng đầu lên liếc y một cái, nói: “Cảnh quan, nên nói tôi đều đã nói, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”

Tất Lập Kỳ ném xấp hồ sơ lên bàn, cười cười: “Đương nhiên là chưa thể.”

“Tại sao?” Cố Tiểu Lộ nhíu mày.

“Bởi vì tôi còn chưa có hỏi.” Tất Lập Kỳ đáp.

“Mới nãy, hai vị cảnh quan khác đã hỏi tôi gần một tiếng rưỡi rồi.” Cố Tiểu Lộ xem thời gian. Cậu còn phải về nhà chuẩn bị hành lý, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cũng không cách nào đến kịp chuyến bay đi Anh Quốc vào sáng ngày mai.

Tất Lập Kỳ ngồi xuống đối diện với Cố Tiểu Lộ, làm bộ lật lật xấp tư liệu. Sau đó y trầm mặc một chút, rồi nói: “Một người bạn học tỏ tình với cậu, bị cậu cự tuyệt, sau đó nhảy lầu tự sát, vậy mà lúc này cậu còn có thể bình tĩnh như vậy. Người như cậu, nếu không phải thần kinh có vấn đề, thì chính là tâm tư quá kín đáo.”

Cố Tiểu Lộ đáp: “Tôi đã nói rất nhiều lần, trong chuyện này tôi không biết gì cả. Chỉ là lúc trở về nhà, tôi đi ngang qua khu dạy học, mới phát hiện là Lạc Dĩ Đình đã nhảy lầu tự sát.”

“Lạc Dĩ Đình là đồng tính luyến, cậu ta thích cậu, nhưng cậu lại không phải là đồng tính luyến ái, cho nên đã thốt ra lời nhục mạ, hại cậu ta tìm đến cái chết, có đúng không?” Thái độ của Tất Lập Kỳ đột nhiên trở nên quyết liệt, lời lẽ cũng chứa đầy uy hϊếp.

“Không đúng.” Cố Tiểu Lộ bình tĩnh đáp lại: “Cậu ấy tặng Sôcola nhân lễ tình nhân cho tôi, tôi nói tôi không thích ăn đồ ngọt, nhưng cậu ấy nói đó là sôcola tự làm hàm lượng 70% sẽ không ngọt, cho nên tôi đã nhận lấy, sau đó cậu ấy đi khỏi.” Đoạn thoại đó Cố Tiểu Lộ đã nói vô số lần với cảnh viên khi thẩm vấn, lần này lại nói với tên cảnh sát tóc tím, tính nhẫn nại của cậu sắp bị “trôi” hết sạch rồi.

Tất Lập Kỳ không để ý đến lời của Tiểu Lộ, y nói: “Cho nên cậu không phải là đồng tính luyến ái?”

“Không phải.” Cố Tiểu Lộ khoanh hai tay trước ngược, thật sự là mất kiên nhẫn.

Tất Lập Kỳ viết lung tung vào trong xấp hồ sơ của Cố Tiểu Lộ, hỏi lại: “Cố Tiểu Lộ, một cái tên rất lạ. Nào, nói cho anh cảnh sát biết số điện thoại di động của em đi?”

“Số di động của tôi là 0953…” Tiểu Lộ thuận miệng nói ra mấy số đầu, sau đó cậu sửng sốt, “Anh cần số điện thoại của tôi làm gì?”

“Để sau này liên lạc ‘tình cảm’ thường xuyên á

!” Tất Lập Kỳ đột nhiên nở nụ cười. Thì ra người trước mắt y không phải có tính cách lãnh đạm, mà là phản ứng chậm nửa nhịp nha!

Nụ cười của Tất Lập Kỳ mang theo vẻ xâm lược, khiến Cố Tiểu Lộ rùng mình một cái, da gà da vịt nổi lên toàn bộ.

“Anh cảnh sát, anh…”

“Tất Lập Kỳ, tôi tên là Tất Lập Kỳ. Tổ trưởng tổ trọng án, năm nay hai mươi ba tuổi, là tổ trưởng tổ trọng án trẻ nhất cả nước.” Tất Lập Kỳ vẫn tiếp tục dùng ánh mắt đó nhìn Cố Tiểu Lộ. Giống như dã thú, muốn ăn cậu.

“Tất tổ trưởng…” Tiểu Lộ nói: “Tôi cũng không có lý do gì cho anh số di động của tôi cả!”

“Em không cho cũng không sao, dù sao thì cuối cùng tôi cũng sẽ biết thôi.” Tất Lập Kỳ nói như thế.

“Anh cần số điện thoại của tôi làm gì?” Tiểu Lộ nhíu mày.

“Có rảnh thì gọi điện thoại cho em, hẹn gặp em trao đổi tình cảm, cũng có thể là dùng cơm. Thành thật mà nói, loại hình của em tôi rất thưởng thức.” Tất Lập Kỳ lại nói với Tiểu Lộ: “Căn bản là hoàn toàn hợp khẩu vị của tôi.”

Cố Tiểu Lộ nhìn tới nhìn lui Tất Lập Kỳ vài lần, mặc dù tuổi tác chênh lệch không lớn, nhưng cũng không thể chấp nhận được, cho nên cậu cũng chỉ có thể nói: “Tất tổ trưởng, tôi thừa nhận là anh rất khá, lại còn để tóc dài, nếu không phải có hầu kết, ắt hẳn anh sẽ giống như nữ sinh. Nhưng cho dù bề ngoài anh có giống nữ sinh đi nữa, chung quy anh cũng là con trai. Cho nên dù tôi có hợp khẩu vị của anh, nhưng thật đáng tiếc, anh lại không hợp khẩu vị của tôi.”

“Vậy khẩu vị của em là gì?” Tất Lập Kỳ hỏi.

“3D, đẳng cấp G, An Lị Khả Kỳ.” Tên mà Cố Tiểu Lộ nói ra chính là Boss nữ thần trong trò chơi điện tử “Thiên Đường Cuối Cùng”.

Tất Lập Kỳ có thể miễn cưỡng nghe hiểu được từ 3D và đẳng cấp G, nhưng An Lị Khả Kỳ là cái gì thì y hoàn toàn không biết. Y ấn tay xuống bàn, lên tiếng: “Giải thích một chút đi.”

Gã cấp dưới ở cửa sổ kế bên nghe thấy, lập tức nói: “Đó là tên của một cô gái 3D xinh đẹp trong trò chơi điện tử.” Sau đó còn bổ sung, “Tổ trưởng, cậu ta tám phần là trạch nam. Trạch nam sẽ không có hứng thú với nhân loại ở hiện thực đâu.”

Cố Tiểu Lộ lại nhìn thời gian trên di động, “Tất tổ trưởng, thật sự là tôi còn có việc đang chờ. Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đến Anh quốc tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận, nếu anh còn vấn đề gì chưa được rõ ràng, tôi nghĩ tôi sẽ mời luật sư trò chuyện thêm với anh.”

Thời gian chính là tất cả. Cố Tiểu lộ đứng lên, cậu cũng không thèm nể mặt Tất Lập Kỳ mà đi thẳng về phía cửa.

“Đợi đã, em vẫn chưa thể rời khỏi đây!” Ngay khi Cố Tiểu Lộ đi ngang qua bên người, Tất Lập Kỳ cũng lập tức đứng lên. Y bỗng đưa tay bắt lấy cổ tay của Cố Tiểu Lộ, sau đó thuận thế kéo Cố Tiểu Lộ trở lại, áp cậu trên mặt bàn.

Tất Lập Kỳ nhìn Cố Tiểu Lộ, mỉm cười. Nụ cười đó tuy có một chút dâʍ ɭσạи nhưng chưa thể gọi là hạ lưu. Bởi vì Tất Lập Kỳ quá xinh đẹp, cho nên dù y có làm ra diễn cảm đáng ghét gì, thì cũng chỉ biến thành phong lưu mà thôi.

Cố Tiểu Lộ không quen tiếp xúc thân thể với người khác, cậu cố giãy ra, mong thoát khỏi Tất Lập Kỳ, nhưng lại bị Tất Lập Kỳ ép ngày càng chặt hơn.

Giọng điệu của Tất Lập Kỳ thỏ thẻ giống như đang thôi miên cậu, “Thật ra, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã chấm em rồi. Chuyện Lạc Dĩ Đình chỉ là cái cớ thôi, sự thật thế nào thì cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra nhanh chóng. Giữ em lại cục cảnh sát lâu như vậy, chẳng qua là tôi muốn nhìn em nhiều một chút, sau đó là trò chuyện, tán gẫu, tâm tình với em mà thôi.”

“Nhưng tôi không muốn nhìn anh, cũng không muốn nói chuyện, tán gẫu, tâm tình với anh.” Cố Tiểu Lộ cố giãy giụa.

Cậu dùng hết sức vùng ra, mấy lần thiếu chút nữa là thoát khỏi bàn tay của Tất Lập Kỳ. Cuối cùng, không ngờ là Tất Lập Kỳ lại lấy còng tay ra, ‘răng rắc’ hai tiếng, còng hai tay Cố Tiểu Lộ lại cùng một chỗ.

Cố Tiểu Lộ vô cùng sợ hãi, vội vàng nhìn về phía tấm kính chắn sáng bên kia. Cậu biết mặt sau có người, mấy cảnh viên đó nếu thấy hành vi vô kỷ luật của Tất Lập Kỳ, hẳn là sẽ lập tức lại đây “thăm hỏi”.

Nhưng thật đáng tiếc, trong cả cục cảnh sát, không ai dám phá hư chuyện tốt của Tất Lập Kỳ. Cho nên, đương nhiên là cũng sẽ không có ai đến “thăm hỏi” cả.

Tất Lập Kỳ sờ sờ hai má Cố Tiểu Lộ, không ngừng tán thưởng: “Khuôn mặt nhỏ nhắn của em đúng là vừa mềm mại lại vừa trơn bóng, vô cùng mịn màng. Bình thường em bảo dưỡng thế nào vậy? Nào, mau nói cho anh nghe xem.”

“Anh buông tôi ra!”

Tất Lập Kỳ tiếp tục sờ vào trong áo Cố Tiểu Lộ, “Thân thể thật mềm mại nha, mặc dù có chút cơ bắp nhưng cũng không cứng quá, em có tập yô-ga không? Nghe nói người tập yô-ga có thể biến hóa đủ loại tư thế cũng không có vấn đề gì, như vậy nhất định rất sảng khoái rồi!”

Da gà của Cố Tiểu Lộ đã nổi nhiều đến nổi tựa hồ không thể nổi thêm được nữa. Cậu chưa từng yêu đương lần nào, càng chưa từng bị nam sinh trêu chọc kiểu này, những gì Tất Lập Kỳ làm hoàn toàn vượt khỏi trình độ có thế lý giải của cậu. Cố Tiểu Lộ bị hành động và từ ngữ ám chỉ dâʍ ɭσạи của Tất Lập Kỳ làm cho không biết nên như thế nào mới phải, cậu liên tục ngoáy đầu nhìn về phía tấm kính, nhưng cũng không thấy có người nào tới giải cứu cho cậu.

Cố Tiểu Lộ hoảng đến độ hốc mắt đều đỏ. Trong cục cảnh sát này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có một tên cảnh sát biếи ŧɦái ở đây?

Thân thể mềm dẻo của Tiểu Lộ khiến Tất Lập Kỳ yêu thích không buông. Ngón tay y từ từ đi xuống, từ từ đi xuống, thậm chí còn muốn lột áo sơmi và chiếc quần bò của Cố Tiểu Lộ ra.

Y ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lã chã như sắp khóc của Cố Tiểu Lộ, cả người y run lên. Nước mắt trong suốt, trên mặt lại lộ ra vẻ vô tội chưa niếm trải sự đời đã làm cho du͙© vọиɠ của y đột nhiên tăng vọt.

Chỉ là khi y kéo khóa quần, chuẩn bị tiến thêm một bước cởi bỏ quần bò, qυầи ɭóŧ của người ta ra và bàn tay thuận thế với vào trong đυ.ng đến “Tiểu chồi non” (t ự

hi ể u nha ^^”)

của đối phương, thì Cố Tiểu Lộ giật mình, cậu đột nhiên sực nhớ là mình còn có thể phản kích. Ngay lập tức, cậu hất mạnh đầu gối về phía háng bộ của anh ta.

“Ui da ——” Không biết từ lúc nào, các đồng nghiệp trong tổ trọng án đã tăng lên sáu, bảy người. Họ đứng ở sau tấm kính, thay tổ trưởng của bọn họ phát ra tiếng kêu đau đớn.

Không kịp phòng bị đã ăn một đòn công kích thật mạnh, y đau đớn, đau đến mức sắp khóc ra tiếng. Y cúi người xuống ôm hai chân, vừa nhảy vừa kêu to trong phòng thẩm vấn, “Ui ui ui!”

Cách

hai, ba giây sau, đồng nghiệp ở cách vách mới vọt vào, mạo hiểm ứa mồ hôi lạnh hỏi: “Tổ trưởng, anh không sao chứ? Có cần đến phòng chữa trị và chăm sóc hay không?”

Tất Lập Kỳ cúi người, vừa nhảy vừa gào thét: “Tập cảnh! Tập cảnh

(t ậ p k í ch c ả nh s á t)! Thằng nhãi này tập cảnh, bắt cậu ta lại cho tôi, nhốt cậu ta vào văn phòng của tôi, hôm nay không được để cậu ta đi!”

Cố Tiểu Lộ đang bị đè trên bàn cũng nhảy dựng lên, hoàn toàn không màn đến hình tượng, quát: “Quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©, quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©, tên biếи ŧɦái này quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©! Cấp trên của các người là ai, gọi y ra đây, tôi phải tố cáo cảnh sát các người quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©, tự ý giam giữ lương dân vô tội trái phép!”

Phòng thẩm vấn rối loạn một phen. Cuối cùng do trong phòng không mở camera cũng không ghi âm, cho nên người bị hại Cố Tiểu Lộ hoàn toàn không có chứng cớ để chứng minh là mình đã bị quấy rầy.

Hai bên giằng co một hồi lâu, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mấy tên cảnh viên dẫn một người đàn ông mặc đồ vét chỉnh tề, tay còn cầm công văn đi vào. Cảnh viên nói: “Tổ trưởng, đây là luật sư tới đón Cố Tiểu Lộ tiên sinh.”

“Đón gì mà đón, không thả!” Tất Lập Kỳ che nửa người dưới, nhìn Cố Tiểu Lộ, trong mắt đầy sát khí. Tên nhóc này nhìn như không có uy hϊếp, nhưng thiếu chút nữa cậu ta đã đá tiêu tiểu đệ đệ của y. Thật là đáng giận!

Y nhất định phải nhốt người này lại, gom hết thảy nợ nần từ đầu đến cuối trả lại cho cậu ta. Sau đó trước như vậy như vậy, sau đó lại như vậy như vậy, để cậu ta biết thế nào là lợi hại của y.

Càng muốn phía dưới lại càng sưng, mà càng sưng thì bộ phận bị thương lại càng đau. Tất Lập Kỳ toát mồ hôi lạnh, nhưng dù có chết y vẫn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Lộ không tha.

Trong đó có một cảnh viên sắc mặt khó coi, đi đến bên người Tất Lập Kỳ nói nhỏ, “Tổ trưởng, luật sư là do nhà các anh phái tới. Vừa rồi ba anh gọi điện thoại tới tổng cục trò truyện một phen, nếu anh không thả người, tôi thấy chỉ một lát nữa là cảnh cục này sẽ bị lật tung lên đấy!”

“Ba tôi?” Tất Lập Kỳ ngây ra. Y quay đầu lại liếc Cố Tiểu Lộ, trong lòng thầm nghĩ, ba y là giáo sư nổi tiếng ở đại học T, chẳng lẽ vừa khéo lại là thầy của Cố Tiểu Lộ?

Lại quay đầu nhìn tên luật sư nọ, đúng là trông quen quen. Tên luật sư thấy ánh mắt Tất Lập Kỳ đảo qua đây, lập tức đi tới nói: “Thiếu gia, Cố Tiểu Lộ tiên sinh là học trò của ông nhà, hơn nữa ngày mai ông nhà sẽ cùng Cố Tiểu Lộ tiên sinh và các bạn cùng lớp đi Anh quốc tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận rất quan trọng. Ý của ông nhà là mong thiếu gia đừng làm khó học trò của ông ấy, nếu như làm chậm trễ chính sự của ông ấy, thì ông ấy sẽ tìm cậu tính sổ.”

Tuy là luật sư đang cười, nhưng lời lẽ thốt ra lại chứa đầy uy hϊếp.

Quan hệ của Tất Lập Kỳ và ba y tuy rằng không phải tốt lắm, nhưng dù sao thì cũng phải nể ông ấy phần nào. Rơi vào đường cùng, y đành phải nhìn con cá mập mạp đang bị còng tay nọ, sờ sờ nơi trọng thương của mình, nhíu mày, hừ một tiếng, đứng thẳng dậy, từ tốn bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Tổ trưởng, có cần đến phòng chữa trị và chăm sóc thoa thuốc không?” Gã cấp dưới vừa dìu Tất Lập Kỳ, vừa nói.

“Thoa thuốc? Chỗ này bị trọng thương phải thoa thuốc gì đây!” Tất Lập Kỳ nổi nóng.

“Salonpas trị vết bầm không biết có hữu hiệu hay không?” Cảnh viên nói.

“Cậu muốn tôi chết à?” Tất Lập Kỳ rống giận,”Tự cậu dán lên trước thử xem, đến lúc kéo xuống không kéo hư một lớp da, tôi cùng họ với cậu.”

Giọng của Tất Lập Kỳ xa dần, thần kinh của Cố Tiểu Lộ mới thả lỏng.

Cậu thấy luật sư ra ngoài cửa nói với cục trưởng mấy câu, chỉ đơn giản có thế. Sau lại, một cảnh viên đi tới, cởi bỏ còng tay, để cậu đi theo luật sư rời khỏi cảnh cục.

Nếu như ngay cả thủ tục bảo lãnh cũng không cần làm, thì vừa rồi, cậu tốn cả đống thời gian ở trong phòng thẩm vấn để làm cái gì?

Cố Tiểu Lộ xoa cổ tay bị còng tay làm đau, trong lòng thầm ghi nhớ cái tên.

Tất Lập Kỳ.

Một tên cảnh sát biếи ŧɦái.

Trên đường về, Cố Tiểu Lộ gọi điện thoại cám ơn giáo sư, rồi tự lái xe về nhà, không nhờ vả nữa.

Xe đậu trong ga ra, huỳnh quang quét tới, cửa ga ra mở ra, không cần động tay, xe sẽ tự động xoay chiều, dừng lại một cách thỏa đáng.

Sau khi ra khỏi ga ra, Cố Tiểu Lộ đi tới cửa gõ mấy mật mã, rồi ấn bàn tay vào, đảm bảo cho máy tiếp thu toàn bộ vân tay. Sau khi đối chiếu vân tay và mật mã xong, cửa mới mở ra.

“Hoan nghênh trở về!” Trong phòng khách hoàn toàn không có bóng người, nhưng lại có một giọng nói máy móc vang lên.

Cố Tiểu Lộ cởi mấy nút thắt trên cổ áo sơmi ra. Cậu mệt mỏi ngồi phịch trên sô pha, cả người cậu đã không còn chút sức nào rồi.

“Muốn ăn hay uống chút gì không?” Giọng nói đó tiếp tục vang lên.

“Cà phê.” Tiểu Lộ đáp.

Không bao lâu sau, có mùi cà phê thơm ngào ngạt vang lên từ nhà bếp. Tiểu Lộ gượng dậy, đi tới lấy tách cafe uống, rồi đi đến phòng sách mở máy tính lên, bắt đầu kiểm tra một ít tư liệu.

Nhà của Cố Tiểu Lộ được thiết kế theo lối kiến trúc nhà một tầng, ngoài kết cấu bằng thép kiên cố bao bọc ở bên ngoài, thì tất cả đồ vật trang trí bên trong đều nhẹ nhàng và toát ra hương vị của gỗ.

Cậu về nhà được một lát thì để chân trần, bước lên sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ sáng bóng, khởi động hệ thống làm ấm. Cho dù bên ngoài có đổ tuyết đi chăng nữa, ở trong nhà vẫn không cảm thấy lạnh.

Tuy nhìn từ ngoài vào, đây chỉ là một ngôi nhà trệt có tư liệu đăng kí trong hộ tịch thành phố khoảng 150 năm như bình thường, nhưng nó lại cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết đến.

Ngồi xuống trước bàn học, mở ra một màn hình không gian 4 chiều lớn trước mặt mình, Cố Tiểu Lộ lấy ngón tay điểm nhẹ, lập tức hiện ra hình ảnh 3D của tổng cục thành phố T.

“Văn phòng Tất Lập Kỳ ở đâu?” Cố Tiểu Lộ hỏi.

Ngay tức khắc, trên hình lập thể hiện lên một khung màu hồng.

Cố Tiểu Lộ đang cầm tách cà phê nói: “Cho chút mưa đi!”

Kế tiếp, cậu gõ vài cái trên bàn phím ảo, giọng nói trong không khí lập tức trả lời: “Hiện tại đang xâm nhập vào hệ thống cảnh cục thành phố T…” kèm theo một tiếng kéo dài “Bíp ——”

Cố Tiểu Lộ nói: “Thiết nhập hệ thống camera.”

Tiếp theo, trên màn ảnh xuất hiện cảnh tượng trong văn phòng Tất Lập Kỳ. Sau một hồi chuông báo hỏa hoạn đột ngột vang lên, hệ thống phun nước trong văn phòng Tất lập Kỳ lập tức khởi động, biến cả văn phòng thành bãi nước. Đương nhiên cả người Tất Lập Kỳ và văn kiện đang xem cũng bị tưới ướt như chuột.

Cố Tiểu Lộ nở nụ cười tinh nghịch trẻ con, sau tiếp tục lên tiếng, “Điều tra tư liệu của Lạc Dĩ Đình.”

“Thiết nhập vào cơ sở dữ liệu cảnh cục…”

Sau một khoảng thời gian khá lâu, mỗi 10 phút giọng nói trong không khí lại lên tiếng: “Không thể tiến vào cơ sở dữ liệu cơ mật, không thể tiến vào cơ sở dữ liệu cơ mật.”

Cố Tiểu Lộ luôn nói hai chữ “Tiếp tục” và sau đó chờ thẳng đến hừng đông.

Cố Tiểu Lộ, cậu sinh viên đại học khoa điện cơ mười chín tuổi. Từ năm mười sáu tuổi, cậu đã sống một mình trong căn nhà cổ gia truyền này. Cậu là một hacker, cũng là một tên trộm.

Từ rất nhiều năm trước, Cố gia chính là tiểu thâu thế gia, nhưng được xưng là kẻ trộm chính nghĩa, không bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý. Nguyên tắc hành sự của họ là cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Tiểu Lộ cảm thấy những người trong gia đình cậu đều di truyền gien này. Người có gien lặn thì thường trở thành luật sư, đường đường chính chính dựa vào pháp luật bảo vệ chính nghĩa. Còn người có gien trội giống như cậu, thì thường có chút bất tuân, không muốn dựa vào luật pháp, mà dùng phương phức làm việc của chính mình để giải quyết.

“Bíp ——” Âm thanh quen thuộc vang lên, Cố Tiểu Lộ lập tức buông tách cà phê, tập trung vào màn hình trước mặt.

“Thành công tiến vào cơ sở dữ liệu cơ mật cần tìm, thời gian theo dõi là 3 phút, bắt đầu đếm ngược, có tải cơ sở dữ liệu về không?”

“Tải toàn bộ tư liệu có liên quan đến từ Lạc về.” Cố Tiểu Lộ nói.

Còn chưa đầy 30 giây, giọng nói lại vang lên.”Đã tải xong, tự động ngắt kết nối, thời gian theo dõi còn lại 2 phút 30 giây.”

“Good job!” Cố Tiểu Lộ nói.

Ngôi nhà của cậu tuy có lịch sử 150 năm, nhưng trang trí bên trong toàn sử dụng thiết kế mới nhất.

Máy tính trong phòng sách là loại máy tính tiên tiến cao cấp, phía dưới tầng hầm là sản phẩm khoa học kỹ thuật cao hơn, do cậu một tay nghiên cứu lắp ráp, một loại máy tính sử dụng trí năng nhân tạo, quản gia Kiệt Khắc (Jack). Ở nhà, cậu chỉ cần nói nói gõ gõ vài chữ, thì đã có thể tiêu diêu tự tại, ngao du bất cứ nơi nào trên thế giới, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của các quốc gia.

Cậu là trộm, cũng là hacker.