Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 9-1

Edit: Sóc Là Ta

Lâm Đại Dung đoán không lầm, sau khi bọn họ vào thành phố dỡ hàng xuống, lúc cô đang chờ ông chủ cửa hàng đưa biên lai cho mình thì cô thấy Tào Đông Minh cũng đang loay hoay trong xe. Ngay lập tức cô chợt hiểu, chiếc xe vận tải nhỏ này đã bị hỏng nữa rồi.

"Nhà em thật sự nên đổi chiếc xe vận tải mới thì tốt hơn, chiếc này đã quá vô dụng rồi." Tào Đông Minh

suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không cách nào khiến chiếc xe nổ máy, anh cũng để lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

"Ừm." Lâm Đại Dung chỉ có thể trả lời như vậy. Tuy rằng quả thực nhà cô cũng nên đổi một chiếc xe khác nhưng sao lần này cô luôn cảm thấy nó xấu xí tệ hại đến mức kỳ quái.

Tào Đông Minh vỗ vào tay lái, nói: "Không còn cách nào khác, trước tiên chỉ có thể gọi xe tải kéo đến xưởng sửa xe gần nhất thôi."

Sau khi đem xe đến xưởng sửa xe, Lâm Đại Dung gọi điện thoại về nhà nói với mẹ rằng cô sẽ ngồi xe công cộng để trở về nhà. Không ngờ mẹ cô cũng không hề có ý lo lắng mà ngược lại bà còn liệt kê ra danh sách mua sắm và nói cô vào trung tâm mua sắm trong thành phố mua giúp bà vài thứ mang về.

Tuy trong lòng Lâm Đại Dung cũng muốn về sớm một chút nhưng cô lại không dám chống đối lại mệnh lệnh của mẹ mình. Cô cũng đi vào trung tâm mua sắm lớn và mua tất cả những thứ mẹ mình liệt kê, sau đó cô nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ tuyến xe công cộng rồi.

Nhìn thấy một ngày cứ vậy trôi qua, Tào Đông Minh nói muốn ở lại ăn cơm tối, Lâm Đại Dung đương nhiên không thể cự tuyệt. Dù nói thế nào, anh cũng là người giúp đỡ cô, cô cũng không thể để anh bụng đói trở về. Hơn nữa ngày hôm nay ngoại trừ cứ theo cô đi suốt như thế, anh cũng chưa từng mở miệng nói những câu thừa thãi nào.

Cô còn tưởng rằng đột nhiên anh muốn giúp đỡ cô là do anh có gì muốn nói với mình nhưng cuối cùng thấy anh chỉ trầm mặc và tận tâm giúp đỡ cô. Thái độ đó không khiến cô an tâm mà trái lại lúc này cô chỉ cảm thấy càng ngày càng bất an và lo lắng.

Tào Đông Minh dẫn cô đến một quán ăn, anh nói quán mì Ý này rất ngon. Trái ngược với anh, Lâm Đại Dung có cảm giác mình thật sự không nhìn thấu anh, tại sao anh lại muốn đặc biệt cho cô một cơ hội như thế này? Trong lòng anh không buồn phiền, không tức giận sao? Tại sao lại còn có thể giống như bây giờ ngồi đối diện cô ăn cơm, cô thật sự không hiểu nổi anh.

"A!" Chính vào lúc cô đang sững sờ, Tào Đông Minh đột nhiên kêu lên đưa cô trở về hiện thực.

Hôm nay anh đặc biệt chọn một vị trí sát cửa sổ, chỉ thấy ánh mắt anh thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ như sợ bỏ qua cái gì.

Lâm Đại Dung cũng muốn nhìn theo anh nhưng vào lúc này Tào Đông Minh chợt đứng dậy, kéo tay cô một cái khiến cô sợ hết hồn.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô hoàn toàn không rõ tình huống lúc này.

Tào Đông Minh lấy tiền mặt đặt lên bàn, nói một câu: "Đừng cử động, đi theo anh." Anh cũng không cho cô kịp phản ứng liền kéo cô đứng lên, lao ra khỏi phòng ăn.

Lúc này bên ngoài trời cũng đã tối, đèn đường bắt đầu thắp sáng, lối ra khỏi phòng ăn cũng bị đèn đường chiếu vào khiến Lâm Đại Dung cảm thấy rất chói mắt nên híp mắt lại.

Tào Đông Minh kéo cô chạy được vài bước, cô có cảm giác tay mình bị anh nắm rất chặt. Trong lòng cô thầm nghĩ đây là thời cơ tốt để cô có thể nổi giận với anh nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng chăm chú kết hợp với dáng vẻ không muốn cô lộn xộn thì những lời tức giận đang chạy đến yết hầu bỗng ngừng lại không cách nào nói thành lời được.

Tào Đông Minh

kéo cô chạy thêm vài bước nữa thì đột nhiên cũng dừng lại, anh hất cằm hướng về đường cái, nói: "Em hãy nhìn xem."

Lâm Đại Dung bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt về hướng anh chỉ. Lúc này, cũng vì muốn che giấu tâm trạng của chính mình đang rung động khi nhìn anh nên cô cũng cố gắng kéo sự chú ý chuyển đến đường cái.

Cuối cùng Lâm Đại Dung cũng đã biết Tào Đông Minh muốn cho cô xem thứ gì. Ngay đối diện đường cái xuất hiện một quán cơm cao cấp đứng sừng sững ngay trên con lộ đó, trước cửa quán cơm còn có một chiếc xe con, bên cạnh xe con có hai người, chính là Tử Uy và một cô gái vô cùng trẻ tuổi.

Tử Uy xem ra lại giống như một tay tình trường già đời, đứng gần sát vào người phụ nữ kia, lại thân mật thì thầm gì đó khiến người phụ nữ kia không nhịn được vui vẻ mà bật cười. Còn người phụ nữ lại chủ động tựa vào l*иg ngực rắn chắc của anh ta nhắm mắt hưởng thụ.

Như vậy thì như thế nào? Lâm Đại Dung có cảm giác mình lại giống như đang xem một bộ phim truyền hình nhiều tập. Cô cũng không hiểu vì sao Tào Đông Minh

muốn dẫn cô đến đây xem cảnh tượng này làm gì, để đến tận bây giờ cô chỉ cảm thấy đau đớn, tan nát cả cõi lòng.

Một khắc đau đớn qua đi, cô quay đầu lại nhìn Tào Đông Minh

thì phát hiện ánh mắt của anh như kim châm cứ tàn nhẫn đâm vào Tử Uy và người phụ nữ kia như thế. Ánh mắt chỉ thể hiện nỗi hận thấu xương mà thôi.

Trong lòng Lâm Đại Dung quả thật có chút rung động, cô theo phản xạ lấy tay ôm trái tim mình giống như mình đang muốn phát bệnh.

Tào Đông Minh bị hành động này của cô doạ sợ, lúc này ánh mắt anh chỉ gom lại trên người cô "Em sao vậy?" Anh lo lắng hốt hoảng hỏi, ánh mắt hận thấu xương trong khoảnh khắc lại như biến thành nỗi lo lắng sợ hãi.

Lâm Đại Dung bị tình cảm trong ánh mắt anh doạ sợ, theo phản xạ cô lắc lắc đầu buông tay xuống "Không có chuyện gì."

Tào Đông Minh thở phào nhẹ nhõm nhưng cô cảm giác được lực nắm tay của anh càng ngày càng mạnh. Sau đó anh có chút ấp úng nói: "Em thấy chưa, đàn ông một chân đạp hai thuyền là như vậy đấy."

Đây là lần đầu tiên Lâm Đại Dung chịu đựng đến nỗi kích động như vậy, cuối cùng cô cũng đã rõ tại sao anh lại vội vàng nắm chặt tay cô như vậy, là vì anh lo lắng cho cô, lo sợ cô không chịu nổi sự thật tàn khốc trước mắt này nhưng anh nhất định phải cho cô thấy rõ tất cả. Vì vậy, anh dùng chính sức mạnh của mình truyền cho cô ấm áp mà anh vốn trầm mặc từ nãy giờ cũng chính vì câu nói này.

Đây đều là kế hoạch tốt do anh sắp đặt, Lâm Đại Dung không biết anh đã nói gì với mẹ mình nhưng bọn họ quả thật là đang thông đồng với nhau. Ngày đó cô cũng cảm giác được sự kỳ lạ mà hôm nay cô cũng nhận ra một sự thật rằng bọn họ đã dùng những phương thức ngốc nghếch này chính là vì muốn biểu đạt bọn họ đang lo lắng cho cô.

Rốt cuộc cô đã làm gì? Ánh mắt Lâm Đại Dung dần trở nên mơ hồ, cảm giác dịu dàng xen lẫn lo lắng khiến trong lòng cô đau đớn, nước mắt dần túa ra.

Tào Đông Minh

nhìn thấy vậy lại hiểu lầm, hai tay anh nắm chặt tay cô, cố gắng lay tỉnh kéo cô từ cơn ác mộng đi ra: "Đại Dung, em vì người đàn ông kia rơi nước mắt có đáng giá không?"

Lâm Đại Dung lau sạch nước mắt, âm thầm hít một hơi ổn định tâm tình "Tại sao anh phải làm như vậy?" Cô hỏi anh "Tại sao lại muốn dẫn em đến xem cảnh tượng này?"

"Tại sao à?" Tào Đông Minh

cao giọng hỏi ngược lại: "Việc này còn có nguyên nhân sao? Tử Uy cũng không phải người tốt như em đã nói, anh ta nói ly hôn với người phụ nữ khác chính là đang lừa gạt em. Trên thực tế anh ta ở nơi này, mỗi ngày đều sẽ thay một người phụ nữ. Đại Dung, em bị anh ta lừa còn hỏi anh tại sao?"

"Em muốn nói dù có là như vậy thì có liên quan gì đến anh? Tại sao anh lại muốn điều tra anh ta?" Anh có thể tính toán thời gian đưa cô đến đây chứng kiến cảnh này

cho thấy anh đã sớm nắm rõ đường đi nước bước của Tử Uy rồi.

Thế nhưng anh làm thế để làm gì đây? Cô cũng đã nói những câu vô tình tàn nhẫn với anh rồi còn gì. Cho dù Tử Uy không đáng được cô yêu, vậy thì anh quan tâm anh ta đi với ai làm gì? Anh lại không phải người nhà của cô thì anh quản cô làm gì? Ai lại quan tâm một người mà trước kia người đó đã tàn nhẫn nói những lời khiến anh đau lòng như vậy?

Tào Đông Minh cho rằng cô sẽ thương tâm hoặc là tan vỡ, không ngờ cô lại dám lớn tiếng hỏi anh về vấn đề thế này. Lông mày anh cau lại, nghiêm túc nói với cô: “Anh biết người em yêu cũng không phải anh nhưng dù có như vậy, anh cũng không cho phép em yêu đồ vô lại kia."

Anh đương nhiên không phục, mình như thế mà lại thua tên cặn bã Tử Uy này, thậm chí anh còn hoài nghi con mắt của cô có phải là bị mù. Dù cô có yêu Tử Uy đi chăng nữa, anh cũng muốn cô đối diện với hiện thực, anh không thể mặc kệ cô, thậm chí vừa nghĩ tới sau này cô còn sẽ tiếp tục bị tên khốn kia lừa gạt thì anh cũng không cách nào làm hạ cơn giận trong lòng mình xuống được.

Cô có thể ở cùng người khác nhưng điều này cũng không có nghĩa

anh sẽ trơ mắt đứng đó nhìn cô đi tới con đường cụt. Đột nhiên Tào Đông Minh

phát hiện suy nghĩ trong lòng mình cũng không phải đố kị hay hận thù mà là tràn đầy lo lắng. Anh chán nản phát hiện rốt cuộc tình yêu đến làm gì khiến anh đau đớn, chưa vui vẻ được bao lâu lại kết thúc một cách khôi hài. Anh không muốn cô phải giống như mình lúc này.

"Đại Dung, không phải anh muốn em nhất định phải ở bên cạnh anh nhưng một người như vậy thật sự rất không đáng. Em biết có bao nhiêu người đang lo lắng cho em không? Ví dụ như dì Lâm, dì ấy nhìn thấy em qua lại với Tử Uy, trong lòng dì cũng có bao nhiêu lo lắng? Còn có..."

"Em không muốn nghe anh nói nữa!" Lâm Đại Dung không cách nào khống chế chính mình lại hô lớn tiếng. Cô chưa bao giờ có đủ can đảm để lớn tiếng trước mặt Tào Đông Minh như thế, một tiếng la hét này làm tiêu hao hết toàn bộ khí lực trong người cô, miệng cô há lớn thở hổn hển.