Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 23

Edit: Phượng Cửu

Thư phòng

không

có người sử dụng,chủ nhân lại

không

có ở đây nên cung nhân cũng

không

đặt những khối băng làm mát ở trong phòng. Đoàn Nhi trực tiếp ngồi

trên

mặt đất, hơi lạnh từ mặt đất cũng

không

đủ để giải

sự

oi bức trong nàng toàn thân đều mồ hôi ướt đẫm. Nhưng Đoàn Nhi cũng

không

để ý,toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào bức tranh.

Vẫn biết tài nghệ vẽ tranh của Thái Tử ca ca rất tốt,phòng mình đến nay còn treo rất nhiều tranh,toàn bộ đều là Thái Tử ca ca vẽ mình khi còn bé,lúc

thì

đang



trên

giường,khi

thì

đang

cưỡi ngựa gỗ,còn có....lúc

đang

tắm rửa nữa.

Lắc lắc đầu đem biểu

hiện

thẹn thùng ném ra ngoài,lần nữa nhìn về phía những bức hoạ kia.

Lúc trước khi Thái Tử học vẽ tranh,mình cùng An Dương

đã

từng đứng ở cửa lặng lẽ nhìn trộm. Còn nhớ



vị sư phó già có

một

chòm râu dài bạc phơ

đã

nói,vẽ giống

không

phải

đã

là tốt,vẽ sinh động để người khác vừa liếc mắt

đã

nhìn ra tình cảm trong đó mới là tốt nhất. Chỉ nhớ được

một

câu này bởi vì lúc đó Thái Tử ca ca nghiêng đầu liếc mắt ra bên ngoài

một

cái,mình và An Dương liền chạy mất.

"Sinh động?" Đoàn Nhi ngây người

nói

ra hai chữ này.

Đôi tay giống như

không

nghe lời chính mình,lập tức đưa về phía bức hoạ vẽ ngọn lửa kia,ngón tay từng chút từng chút miêu tả lại bóng dáng nữ tử trong tranh. Mái tóc rối tung dài đến eo,không



một

chút đồ trang sức,giống như bị gió hay hơi nóng của ngọn lửa thổi tới làm cho mái tóc đen bay phấp phới,không

chút lưu luyến hướng thẳng vào giữa ngọn lửa.

Đoàn Nhi nghiêng đầu nhìn những bức hoạ khác,có bức vẽ tân nương tử,còn có bức

đang

ôm tiểu hài tử,đều là

đang

cười. Dường như mỗi giai đoạn trưởng thành trong cuộc đời đều được vẽ lại,đa phần đều là cười,vậy tại sao nàng ấy lại bước vào ngọn lửa? Vì cái gì lại muốn tự sát?Từng bức từng bức được bày

trên

mặt đất.

Cuối cùng là

một

bức hoạ

không

còn có hình nữ tử trong đó.

một

cung điện màu son,cổng đóng chặt,ngoài cửa

không

có lấy

một

người canh giữ. Đoàn Nhi cẩn thận nhìn kỹ lại,Trường Nhạc cung? Lại nhìn những cảnh sắc được vẽ lại tinh tế xung quanh,Đoàn Nhi nhắm mắt hồi tưởng

thật

lâu,cuối cùng xác định trong cung

không

hề có cung điện này.

Mình và An Dương đều

đã

chơi khắp nơi cùng chốn trong cung,thậm chí ngay cả lãnh cung cũng

đã

lén nhìn qua vài lần,xác định

không

có cung điện nào có tên gọi này.

Vậy chỗ này là ở đâu?

Đầu óc Đoàn Nhi trở nên mơ hồ,không

ngừng nhìn những bức hoạ khác,không

ngừng hồi tưởng,cuối cùng xoay chính mình đến chóng mắt,cuối cùng vẫn

không

biết người trong bức hoạ là ai,càng

không

biết cung điện được vẽ lại là ở đâu. Khuôn mặt bánh bao phồng lên,nhìn về bức hoạ có ngọn lửa kia,điều tò mò nhất chính là muốn biết người con

gái

kia vì sao lại tìm đến cái chết?

Đôi mắt mở to gắt gao nhìn kỹ lại bức hoạ

một

lần nữa,nhìn chăm chú từ đầu tới cuối,quả nhiên phát

hiện

ra

một

manh mối.

Trong tay nữ tử

đang

cầm

một

vật gì đó.

Cúi thấp đầu hơn,đến nỗi chóp mũi

đã

chạm vào bức hoạ,nheo mắt hồi lâu mới đại khái nhìn ra,trong tay nữ tử

đang

cầm

một

miếng ngọc bội màu đỏ như lửa,rất giống với màu sắc của ngọn lửa phía trước,trên

mặt dường như khắc hình đuôi cá giao nhau. Sau khi nhìn

rõ,đầu óc Đoàn Nhi lại cành thêm mơ hồ. Thậm chí cúi đầu nhìn lại miếng ngọc bội

đã

mang theo bên mình vài năm,là màu đen. Của Thái Tử ca ca cũng là màu đen,mấy vị ca ca khác đều là màu xanh,An Dương

thì

không

mang ngọc bội. Cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương hay vị phi tử nào khác có đeo miếng ngọc bội màu đỏ này,vị nữ tử này rốt cuộc là ai?

Gần đến giờ dùng bữa trưa,Thái Tử

đã

trở lại Đông cung,biết được Đoàn Nhi

đang

chơi ở trong phòng liền cho người gọi nàng ra,còn mình

thì

tiến vào nội thất tắm rửa,tẩy

đi

một

thân hơi đổ mồ hôi. Ai ngờ tắm rửa xong ra ngoài còn chưa thấy Đoàn Nhi đến,hỏi qua mới biết là gõ cửa

không

có ai trả lời. Ngô Đồng nhíu mày,bước nhanh về hướng phòng Đoàn Nhi.

Vừa

đi

vừa hỏi: "Tiểu thư sáng nay làm những gì?"

Giang Vạn Lí cũng có chút sốt ruột,nghe vậy vội vàng đáp lời: "Bẩm Thái Tử điện hạ,tiểu thư hôm nay sau khi ăn sáng liền

nói

sẽ

ở trong phòng chơi,trước kia tiểu thư cũng thường xuyên như thế nên nô tài cũng

không

để ý. Vừa rồi có hỏi bọn cung nữ hầu hạ,bọn chúng

nói

tiểu thư cho người lui hết ra ngoài rồi đóng cửa phòng,từ sáng đến giờ cũng

không

ra khỏi cửa."

Vừa

nói

xong

thì

cũng

đã

đến trước phòng Đoàn Nhi. Ngón tay thon dài gõ

nhẹ

lên cửa ba tiếng: "Đoàn Nhi?"

Bên trong

không

có bất cứ lời nào đáp lại,Ngô Đồng hơi dùng sức đẩy ra,cửa lại bị khoá trái từ bên trong. Nghiêng đầu

nói

với bọn nô tài: "Lui ra phía sau!" Chính mình cũng lùi về

một

bước,một

lần nữa cất tiếng gọi: "Đoàn Nhi?"

Vẫn

không

có ai trả lời. Sau đó là uỳnh

một

tiếng,Ngô Đồng thu chân lại,cửa phòng trực tiếp bị đạp ra. Chậm rãi

đi

vào,Giang Vạn Lí vội vàng đuổi theo sau,vòng qua bức bình phong Minh Xuân,sau đó thở phào

nhẹ

nhõm

một

hơi. Có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Sao có thể ngủ say như thế chứ? Gọi nhiều như vậy mà cũng

không

thấy trả lời."

Đoàn Nhi mơ màng ngồi

trên

giường,tóc tai rối bời,ánh mắt mông lung nửa nhắm nửa mở,bộ dáng như

không

hiểu xảy ra chuyện gì. Ngô Đồng buồn cười ngồi xuống bên giường,đưa tay sửa sang lại mái tóc vì có chút mồ hôi mà dính

trên

trán của Đoàn Nhi: "Tối qua ngủ rất muộn sao?"

Đoàn Nhi nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn Ngô Đồng,đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo,thân thể

đã

theo thói quen tiến lên phía trước ôm lấy Ngô Đồng,thanh

âm

mềm mại kêu lên: "Thái Tử ca ca,huynh

đã

trở về." Khuôn mặt cọ cọ vào ngực Ngô Đồng,mùi vị

trên

người Thái Tử ca ca

thật

dễ chịu,giống như cỏ xanh vậy,

không

hề khó chịu chút xíu nào,Đoàn Nhi thích nhất mùi vị này

Ngô Đồng hơi dùng sức bế Đoàn Nhi

đang

nũng nịu trong ngực lên,vừa

đi

về hướng nội thất vừa

nói: "Mau tắm rửa

đi,tắm rửa xong chúng ta

sẽ

đi

ăn cơm,muội

đã

đói bụng chưa?"

Đoàn Nhi

nhẹ

nhàng ghé vào

trên

người Ngô Đồng,đưa tay sờ nắn cái bụng kẹp lép của mình,thành

thật

gật đầu.

"Đói bụng."

Ngô Đồng thấy nàng vẫn còn

đang

mơ màng,cũng

không

nói

gì nữa,ôm người vào nội thất giao cho cung nữ,còn mình

thì

ra ngoài chờ đợi.

Đoàn Nhi ngồi trong thùng gỗ,buồn chán nghịch cánh hoa, cái miệng cong cao cao có thể treo được cả bình trà. Thái Tử ca ca đối xử với mình tốt như vậy,đối với tỷ tỷ xinh đẹp kia hẳn là càng tốt hơn nhiều chứ? Nhưng mà,tỷ tỷ xinh đẹp kia

thật

sự

đã

chết sao? Mình và Thái Tử ca ca ở chung

một

chỗ,hiểu



huynh ấy bận rộn như thế nào. Huynh ấy vốn

không

có nhiều thời gian cùng tinh lực đến vậy để mà

đi

quan sát tỷ tỷ xinh đẹp kia.

Tỷ tỷ xinh đẹp kia rốt cuộc là ai mà Thái Tử ca ca lại có thể vẽ nhiều tranh về nàng ấy như vậy?

Tuy rằng chính mình cũng được Thái Tử ca ca vẽ nhiều tranh nhưng mà

một

năm cũng chỉ có mấy bức thôi,tính ra

thì

cũng

không

phải là rất nhiều nha! Đưa tay đập vào trong nước mấy cái,như muốn trút bỏ bực bội mà cũng là tức giận bản thân

thật

ngốc,suy nghĩ nguyên

một

buổi sáng mà vẫn

không

nghĩ ra đó là ai,cuối cùng lại ngủ mất.

thật

là vô tâm vô phế mà!

Lúc dùng bữa Ngô Đồng nghiêng đầu quan sát hồi lâu,phát

hiện

Đoàn Nhi quả

thật

có chút

không

vui. Món chân giò hầm trong bát

đã

bị nàng dùng đũa chọc cho nát nhuyễn,liền đưa tay giật lấy chiếc đũa. Đột nhiên bị cướp mất đũa,Đoàn Nhi lúc này mới hồi thần,quay đầu lại

thì

thấy Thái Tử ca ca

đang

chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của Thái Tử ca ca

thật

đẹp,nhưng lúc nhìn người khác

thì

lại lạnh lùng khiến

không

ai dám nhìn thẳng. Nhưng mà huynh ấy chưa từng nhìn mình như vậy,tuy

trên

mặt

không

thể nhìn ra nhưng bản thân mình cũng biết là Thái Tử ca ca

đang

cười.

Tựa như

hiện

tại,giống như trong mắt chứa cả

một

hồ nước vậy.

"Làm sao vậy,có chuyện gì

không

vui sao?"

Đoàn Nhi mím môi,không

dám hỏi chuyện về tỷ tỷ xinh đẹp kia. Tuy rằng những điều An Dương

nói

mình

không

để trong lòng,nhưng cũng rất sợ. Nếu như hỏi ra,biết được người Thái Tử ca ca thích nhất

không

phải mình

thì

sao? Nghĩ tới khả năng này,vừa mở miệng lại thốt ra: "Muội nhớ mẫu thân."

ẩn

ẩn

trong giọng

nói

đã

có chút nức nở.

Mới vài ngày

không

gặp

đã

uỷ khuất vậy sao? Ngô Đồng

không

hề thấy bất mãn,ngược lại còn rất là cao hứng. Như vậy mới đúng,có điều gì

không

vui hay uỷ khuất đều

nói

với mình,như vậy mới phải,ngàn vạn lần đừng cái gì cũng đều giấu trong lòng,giống như kiếp trước vậy. Tâm tình Thái Tử tốt hơn

một

chút,khoé miệng cũng cong lên.

Đưa tay bóp bóp khuôn mặt bánh bao: "Buổi chiều ta

sẽ

phái người đưa muội về nhà,lúc nào muốn trở lại

thì

cho người thông báo

một

tiếng là được,đến lúc đó ta

sẽ

tự mình

đi

đón muội trở về,có được hay

không?"

Đoàn Nhi gật đầu,miễn cưỡng nở nụ cười,sau đó cúi đầu ăn cơm.

Quả nhiên là trẻ con,nói

khóc liền khóc,nói

cười lại cười ngay. Ngô Đồng đưa tay xoa xoa đầu Đoàn Nhi,lại dùng đũa gắp cho nàng món nàng thích,chính mình cũng yên lặng dùng cơm.

Trước kia mỗi lần Đoàn Nhi về nhà đều

sẽ

báo trước,lần này

không

thông báo

đã

trực tiếp trở về. Trần thị biết được nàng trở về,cao hứng bỏ hết mọi việc vội vàng chạy ra ngoài. Mới vừa đến cửa

đã

thấy Đoàn Nhi chạy lại: "Mẫu thân,con về rồi!"

Vừa dứt lời,người

đã

chạy đến bên cạnh,đưa tay ôm đùi Trần thị.

"Bên ngoài nóng lắm,mau vào trong

đi,đừng để nóng qua sinh bệnh."

Trần thị đương nhiên cũng muốn ôm chầm lấy Đoàn Nhi,chỉ là nhìn thấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn

đã

đỏ bừng vội đem người vào trước rồi

nói

sau. Đoàn Nhi cầm tay Trần thị để bà dắt vào phòng,đi

vào lập tức thấy mát mẻ hơn nhiều,trong phòng

đã

đặt bốn khối băng lớn để làm mát. Vừa

đi

vừa hỏi: "Đại ca,nhị ca,tam ca đâu rồi? Sao

không

thấy ai hết vậy?"

Trần thị lấy khăn lau mồ hôi cho Đoàn Nhi,lại phân phó Cẩm Tú bưng canh mai tử ướp lạnh nàng thích nhất lên. Nghe Đoàn Nhi hỏi vậy liền đưa tay điểm vào cái mũi

nhỏ: "Lần này con trở về cũng

không

báo trước,các ca ca của con đều

đang

đi

học,con cho rằng ai cũng giống như tiểu quỷ con,cả ngày chỉ biết chơi sao?"

Trước kia mỗi lần Đoàn Nhi về nhà,mấy vị ca ca đều đặc biệt ở nhà đợi nàng.

Đoàn Nhi mất hứng lắc đầu,chiếc chuông

nhỏ

trên

đầu rung động kêu đinh

đang,lại nhào vào ngực Trần thị làm nũng: "Con rất nhớ mẫu thân,Thái Tử ca ca

nói

lúc nào nhớ người đều có thể trở về,lúc nào quay lại

thì

phái người báo cho huynh ấy

một

tiếng là được."

Đây chính là điều Trần thị cầu mà còn

không

được,vừa

nói

chuyện vừa phân phó người

đi

làm những món điểm tâm mà Đoàn Nhi thích nhất. Những chuyện cần làm lúc trước

đã

quên hết

không

còn

một

mảnh,chỉ lo cùng Đoàn Nhi thân thiết. Vυ' Lý ở

một

bên cũng mỉm cười,nhưng vừa nhìn ra ngoài lại thấy Cẩm Tú lẽ ra

đang

đi

lấy canh mai tử lại đứng im ở cửa. Quay lại nhìn mẫu tử

đang

thân thiết rồi lặng lẽ lui xuống.

"Ngươi còn đứng đây làm gì,không

thấy tiểu thư

đang

chờ sao?"

Cẩm Tú quay đầu lại trả lời: "Nhị tiểu thư tới thỉnh an." Thanh

âm

không

nóng

không

lạnh.

Vυ' Lý cũng giật mình,không

biết phải làm thế nào,cùng Cẩm Tú nhìn qua,Hứa Tâm Dao

đang

từ phía hành lang gấp khúc bên kia

đi

tới.

Hứa Tâm Dao cũng

đã

được tám tuổi,ngay từ khi còn bé

đã

có thể nhìn ra sau này lớn lên nàng

sẽ

có dung mạo xuất sắc hơn người,quả nhiên là như vậy. Nét tròn trịa trẻ thơ

đã

được thay bằng khuôn mặt

nhỏ

nhắn,cỡ bằng bàn tay,mi thanh mục tú.

một

thân thường phục mỏng tơ vàng,trên

đầu cũng

không

đeo trang sức gì,chỉ cài

một

đoá hoa

nhỏ

màu vàng.

Vừa nhìn thấy vυ' Lý cùng Cẩm Tú đứng ở cửa

đã

cười

nói: "Trời nóng như vậy,tỷ tỷ và ma ma đứng ở cửa làm gì vậy?"

Thanh

âm

không

nhanh

không

chậm,ý cười trong mắt cũng rất hài hoà.

Hứa Tâm Dao bây giờ

đã

có thể nhìn ra dáng vẻ của

một

thục nữ sau này,tiểu



nương có chút tuỳ hứng khi xưa

đã

không

còn chút bóng dáng.

Cẩm Tú và vυ' Lý cúi đầu thỉnh an rồi mới trả lời: "Nô tỳ

đi

lấy đồ cho tam tiểu thư,tam tiểu thư vừa trở về."

Hứa Tâm Dao nghe được Đoàn Nhi

đã

trở về,ý cười dừng

một

chút,sau đó lại cao hứng

nói: "Tam muội trở lại là chuyện tốt,bá mẫu hẳn là hết sức vui mừng."

Cẩm Tú gật đầu đưa Hứa Tâm Dao vào trong,đi

vài bước cất giọng

nói: "Phu nhân,nhị tiểu thư đến thỉnh an người."

Nhị tiểu thư?

Trần thị còn chưa kịp phản ứng,Đoàn Nhi

đã

ngồi thẳng người dậy,không

biết nhị tỷ tỷ là người như thế nào đây.

Đúng vậy,ấn tượng của Đoàn Nhi đối với Hứa Tâm Dao rất mơ hồ. Trước kia mỗi khi về nhà,các ca ca đều có mặt,ngay cả đại tỷ tỷ đôi khi cũng

sẽ

xuất

hiện. Chỉ có nhị tỷ tỷ,những lúc mình ở nhà đều

không

nhìn thấy nàng. Cũng từng hỏi qua mẫu thân,bà chỉ

nói

nhị tỷ tỷ đến thư viện đọc sách nên

không

rảnh để trở về.

Hứa Tâm Dao từng bước

đi

vào,liền nhìn thấy Đoàn Nhi

đang

thân mật ngồi trong lòng Trần thị.

Lớn lên rất đáng

yêu,hai mắt to,khuôn mặt tròn trịa,hoàn toàn ngây thơ. Giống như

đang

chờ mong nhìn thấy mình,hai mắt to

không

chớp nhìn về bên này. Khoé miệng Hứa Tâm Dao cong lên,bước chân nhanh hơn

đi

tới trước mặt Trần thị: "Con đến thỉnh an đại bá mẫu." Sau khi Trần thị gật đầu mới quay sang nhìn về phía Đoàn Nhi.

"Tam muội,trước kia mỗi lần muội trở về tỷ đều phải đến thư viện học,thật

sự

là bận

không

thể trở lại được,muội

sẽ

không

trách tỷ chứ?"

Đoàn Nhi từ

trên

giường leo xuống đứng trước mặt Hứa Tâm Dao,nghiêng đầu cẩn thận nhìn. Ấn tượng đầu tiên chính là,nhị tỷ so với đại tỷ còn xinh đẹp hơn,tiếp đó là hình như lễ độ hơn nhiều. Nhưng cũng

không

hẳn là như vậy,chỉ là nhị tỷ

nói

chuyện

không

nhanh

không

chậm,làm cho người ta bất tri bất giác cũng phản ứng theo như vậy.

Lắc lắc đầu đem vấn đề so sánh giữa đại tỷ và nhị tỷ ném ra ngoài,cười cười gật đầu: "Lần đầu tiên được gặp nhị tỷ,mọi khi tỷ bận học,đương nhiên là

không

thể trách.

Hứa Tâm Dao cười

đang

muốn tiếp lời,đột nhiên phát

hiện

Đoàn Nhi

đang

thẳng tắp nhìn về phía cổ mình. Tròng lòng run lên,cúi đầu nhìn lại chính mình,là miếng ngọc bội màu đỏ. Trời nóng nên nàng chỉ mặc y phục mỏng,ngọc bội cũng đeo ở bên ngoài,cũng

không

nghĩ hôm nay Đoàn Nhi

sẽ

trở về.

Đoàn Nhi bình tĩnh nhìn

một

hồi lâu,đột nhiên mở miệng: "Nhị tỷ có thể cho muội xem ngọc bội của tỷ

một

chút được

không?"

Hứa Tâm Dao nhìn thoáng qua Trần thị vẫn chưa hề lên tiếng,nụ cười có chút miễn cưỡng: "Đương nhiên là được."

nói

rồi đem ngọc bội từ

trên

cổ lấy xuống đưa cho Đoàn Nhi.

Đoàn Nhi nhận lấy miếng ngọc bội đặt trong lòng bàn tay,cẩn thận nhìn hồi lâu,xác định miếng ngọc bội này chính là ngọc bội trong bức hoạ kia. Trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót,nữ tử trong tranh kia

không

phải tỷ tỷ,tướng mạo cũng

không

hề giống nhau,ngọc bội kia sao lại ở trong tay tỷ tỷ?

đang

muốn lật xem mặt sau,Hứa Tâm Dao đột nhiên đưa tay cầm lấy ngọc bội trong tay Đoàn Nhi. Có chút hốt hoảng giải thích: "Trời nóng nên tỷ bị đổ mồ hôi,dính vào tay muội

sẽ

không

tốt."