Lại một trận hắc quang loé lên!
Chẳng những không phá được Kết giới, ngược lại trên da thịt lại như có vô vàn
móng vuốt đυ.c khoét bên trong da thịt hắn, những tiểu móng vuốt này giống như có sinh mệnh, nhanh chóng lan ra toàn thân hắn, một loại cảm giác vô cùng ngứa thâm nhập vào bên trong thân thể, đồng thời mang theo một chút đau đớn!
Vén tay áo lên, mạch máu trên cánh tay đã đen sẫm, hơn nữa có chiều hướng lan
nhanh!
Không xong, hắn trúng ma chú!
Thủy Dã Gia Thụ thấy trên cánh tay Tôn Nhất có thứ gì đó màu đen, bay
lên nhìn xem, sắc mặt Tôn Nhất nghiêm túc, hét lên: “Đừng tới đây, nguy hiểm!”
Loại ma chú này có tính lây nhiễm rất mạnh, bất luận cái gì đυ.ng chạm trong nháy mắt cũng sẽ bị ăn mòn, nếu không phải linh lực hắn cường đại, sợ rằng sớm bị cắn nuốt hết.
Thủy Dã Gia Thụ bị Tôn Nhất quát to, liền ngơ ngẩn!
Tiểu cô nương Chân Thái, cũng kinh sợ mà nhào tới trong lòng ca ca.
Tôn Nhất cắn ngón tay, bôi máu lên trán, nhanh chóng kết ấn, trong miệng khẽ niệm: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt — hồi phục vạn ác trảo!” Phút
chốc trong mắt loé
lên một đạo ánh sáng màu đen!
Thử —!
Từ
cơ thể truyền ra từng đợt
rì rào rất
nhỏ, ngay sau đó, những ma trảo khi nãy theo vết máu tại
ấn đường chậm rãi biến mất!
“Anh không sao chứ!” Thủy Dã Gia Thụ lo lắng hỏi.
Bạch Mộc mất tích
ở bên trong, Tôn Nhất nóng ruột, không để ý Thủy Dã Gia Thụ, lại một lần nữa cắn vào
bàn tay, lần này hắn cắn một khối thịt lớn, Thủy Dã Gia Thụ cả kinh, nhào tới giữ
tay Tôn Nhất lại: “Anh làm gì vậy?”
“Buông! Bạch Mộc ở bên trong, tôi
không thể không quản em ấy!” Trong lòng Tôn Nhất nóng vội, lời nói gay gắt, Thủy Dã Gia Thụ biết hắn không cố ý, cũng không có oán trách hắn.
Tôn Nhất đẩy Thủy Dã Gia Thụ ra, mạnh mẽ đem máu vẫy trên kết giới.
Tê tê tê….
Máu tươi đã có tác dụng, chỗ kết giới bị máu vẫy lên, hắc chướng(khí độc màu đen)
dần dần tiêu biến, lộ ra bức thành che chở trong suốt bên trong. Tôn Nhất móc bùa chú ra. Dự định đập tan bức tường trong suốt kia lần nữa, động tác mặc dù nhanh
nhưng không nhanh
bằng
tốc độ khôi phục của hắc chướng, nó nhanh chóng bao phủ chỗ bị phá huỷ, phù chú ném lên căn bản không có tác dụng.
Tôn Nhất căm
tức,
siết chặt
nắm đấm một quyền nện xuống
đất!
U linh xung quanh, đều âm thầm
quan sát hắn, trông thấy cảnh tượng này, nghĩ tới một nhân loại muốn cứu chính là đồng loại bọn họ, trong lòng không tránh được dâng lên một chút xúc động.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, lá gan nổi lên bay ra, trên không trung hướng mọi
người kêu gọi: “Mọi người, bạn chúng ta gặp rủi ro, mọi người phải đoàn kết lại cứu họ ra!”
Xung quanh một mảnh huyên náo, lũ u linh không trả lời lời của nàng, lén thì thầm với nhau, nói ra những gì mình e ngại.
“Tên
nam nhân kia là nhân loại a! Hắn có thể giúp tiểu u linh ấy, không có nghĩa là sẽ không hại chúng ta!’
“Đúng vậy! Nhân loại không đáng tin!”
Một con u linh coi trọng nghĩa khí từ trong bay ra, bay tới bên cạnh Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, nói thẳng: “Mọi người nói đúng! Loài người xác thực không đáng tin cậy! Thế nhưng, khi còn sống chúng ta có ai lại không phải là người chứ?”
Tất cả u linh đều trầm mặc!
Một nữ tử phong tình vạn chủng bay tới trước mặt y, vừa tao thủ lộng tư, vừa nũng nịu làm màu nói: “Đúng là khi còn sống chúng ta là con người, cũng đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng kể từ sau khi chết, vẫn luôn rất an phận! Từ trước đến nay thế giới phồn hoa bị loài người chiếm lấy, u linh chúng ta nha, chỉ có thể tụ tập ở trong rừng rậm tối tăm này, chỉ có ma lực của kết giới, luôn luôn bảo vệ chúng ta khỏi xâm hại người đời! Nếu chúng ta huỷ
kết giới này, có lẽ cuộc sống yên bình cũng liền chấm hết!”
Cô ả diêm dúa loè loẹt quét nhìn một vòng, phân tích đúng chỗ càng khiến đám người thêm chùn bước!
Tôn Nhất trên đất, không nản lòng, vẫn cứ cố gắng phá hư kết giới.
Thủy Dã Gia Thụ Bên cạnh không để vào mắt, y
hướng về phía xung quanh gầm thét: “Cũng bởi vì sợ sệt con
người, chúng ta nhìn đồng bạn tan biến trước mắt sao?”
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử thấy có người bắt đầu dao động, vội mở miệng lên tiếng: “Đúng! Chúng ta không thể bỏ rơi
đồng
loại! Nếu không, chúng ta ngay cả loài người cũng không bằng!” Biểu cảm oán giận, ngón tay chỉa về
hướng Tôn Nhất trên mặt đất vẫn không bị chịu khuất phục, “Mọi người xem, chúng ta luôn luôn coi người là kẻ thù, lúc này lại đang làm chuyện mà chúng ta phải làm lại không dám làm a!”
“Nói rất
hay! Tôi
sẵn lòng đi cứu viện!” Một đại hán để râu, hào sảng lên tiếng.
“Em cũng muốn đi, ca ca!” Chân Thái cũng dùng giọng trẻ con non nớt nói, nàng dựa vào cạnh chân ca ca, tuy rằng cơ thể đang phát run vì sợ, nhưng mà ̣ trong mắt lại hiện ra ý chí vô cùng
kiên định.
Mọi người đều bị nàng tác động, một đứa con nít
còn như vậy, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ, cúi thấp đầu!
“Được rồi! Tôi
cũng gia nhập, không thể bị đứa nhỏ xem thường a!” Một phụ nữ trung niên, bay tới phía trước Chân Thái, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, âm thanh nồng đậm ý cười: “Đứa nhỏ, con
làm tốt lắm! Dì thấy hết sức xấu hổ, từ giờ trở đi, dì sẽ bảo vệ con, cứu ra hài tử kia cũng đừng để bản thân bị thương a!”
Ánh mắt nàng hiền hòa mà dịu dàng, vừa nghĩ tới con cái mình còn sống ở
nhân gian, bất giác nước mắt quanh tròng.
Tính ra hiện tại, con
của mình
chắc cũng lớn như vậy đi!
“Cám ơn dì, Chân Thái sẽ bảo vệ mình thật tốt!” Chân Thái dùng âm thanh giòn tan của trẻ con đáp lại.
“Tôi
cũng tham gia, không thể để cho bọn nhỏ đi đối mặt!” Một lão giả tóc trắng xoá đứng dậy, tuy thời gian y chết cũng không lâu, ánh mắt trưởng lão lại có chút ngoan cường!
“Tính luôn tôi nữa!” Một nam nhân tuấn lãng bất ngờ lên tiếng, “Thân là một nam nhân, sao có thể khiến nữ nhân, lão nhân và hài tử yếu ớt xung phong được!”
“Ai nói nữ nhân là
yếu đuối, cậu
cũng quá coi thường nữ nhân rồi!” Lại một nữ u linh nhẹ nhàng bay lên, nữ lũ u linh đối bốn phía cao giọng: “Các cô gái, nghìn vạn lần đừng để cho xú nam nhân xem thường!” Âm thanh
cao vυ't, mang theo đối kháng cùng trêu chọc nam nhân nọ!
“Ha ha…” Chúng u linh cười to, nhất thời nhiệt tình đứng lên.
Phái nữ không phục, nam nhân
cũng không cam chịu rơi ở phía sau, chỉ
một chút thời gian đã có hơn phân nửa
u linh gia nhập chiến trường.
Cũng có u linh nhát gan, yên lặng từ phía sau rời khỏi, trốn! Còn có vài u linh, vẫn còn lưỡng lự….
Tôn Nhất không thể không tin mọi thứ trước mắt, trong con ngươi kích động không thể tả thành lời.
Thủy Dã Gia Thụ vỗ vỗ bả vai hắn, sang sãng cười: “Nghìn vạn lần không nên cảm ơn chúng tôi, đây đều là chuyện nhỏ!”
“Thôi đi! Mày
lại khoác lác!” Một u linh khác cười nhạo y, tầm mắt di chuyển, nhìn Tôn Nhất nghiêm túc tuyên bố: “Miễn là cậu
đáp ứng
tôi, sau khi cứu đứa bé kia ra, phải sửa chữa phục hồi kết giới này, chúng tôi
sẽ giúp cậu! Nơi này là nhà của mọi người, chúng tôi không muốn mất đi cái nhà này!”
Ánh mắt Tôn Nhất kiên định, hướng toàn thể cam đoan: “Mọi người yên tâm, chỉ cần có thể cứu được Bạch Mộc, nhất định sẽ tận lực của mình bảo hộ mảnh rừng sâu này!”
“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta làm cách gì phá kết giới?” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử dừng lại trên không trung, mắt nhìn xuống Tôn Nhất!
“Việc này đơn giản! Tôi
vừa chú ý, phát hiện quạ nơi này có thể tự do ra vào kết giới! Miễn là tôi
đem phù chú dán sát vào trên người quạ đen, các người
lại đem chúng nó từng con một thả vào kết giới, làm nổ phù chú, nổ mạnh liên tiếp sẽ khiến kết giới nhất thời không thể khôi phục, tôi
lợi dụng cơ hội kia tiến vào, đi cứu Bạch Mộc!” Tôn Nhất bình tĩnh phân tích, nói rõ ràng mạch lạc!
Lũ u linh mỗi người nghe thấy cũng rất có lý.
Lông mày Thủy Dã Gia Thụ vặn thành một đoàn, lắc đầu: “Không được! Như thế anh
cũng sẽ bị thương! Thời điểm anh
vừa làm nổ lá bùa, tôi
thấy được, sức mạnh quá lớn, một mình anh
căn bản không chịu nổi!”
“Không có thời gian! Tôi
phải đi cứu Bạch Mộc và Đằng Tú, hai người họ
là người trọng yếu nhất của tôi!” Ánh mắt Tôn Nhất trở nên
ê ẩm!
“Cái đó, đại ca ca nói Đằng Tú là chỉ nam nhân nằm trong đống
xương khô đó hả?” Chân Thái khép nép hỏi.
Thấy nàng nhỏ nhắn, ánh mắt Tôn Nhất dần nhu hòa xuống: “Đúng vậy! Bọn họ đối với anh
mà nói, đều rất trọng yếu!”
“Nhưng mà ̣…” Chân Thái do dự, đầu cúi xuống, “Chính
người nam nhân đó bắt Bạch Mộc ca ca đi!”
“Sao!” Tôn Nhất thất kinh!
Đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên!
Hắn mở máy, điện tới biểu hiện người gọi là Đằng Tú!
Đằng Tú!
Trong đầu điện quang thoáng qua, hắn cấp tốc nhận cuộc gọi, còn chưa chờ đầu bên
kia mở lời, liền gấp gáp hỏi: “Đằng Tú, anh
đang ở đâu, chuyện Bạch Mộc rốt cuộc là sao?”
“Bạch Mộc?” Thanh âm đối phương trước sau vẫn ôn nhu như một: “Làm sao? Tiểu u linh của cậu chạy mất hả? Làm gì nóng tính quá vậy!”
“Được rồi, anh
đừng giỡn nữa! Mau nói cho tôi biết Bạch Mộc ở nơi nào?”
Thanh âm Tôn Nhất vô cùng lo lắng, giọng điệu cũng kém đi!
Lúc này Đằng Tú mới ý thức được sự việc
nghiêm trọng, con ngươi thoáng híp lại, ngữ khí
cũng lạnh xuống: “Cậu
nói tiểu u linh em ấy bị gì?”
“Biểu ca, van anh
đừng đùa nữa! Anh
nếu thật muốn có Bạch Mộc, cũng phải chờ tôi đem trói buộc giữa chúng tôi
tháo ra! Nếu không, thời gian em ấy tách ra
quá lâu, sẽ biến mất!”
“Tôn Nhất, cậu
nói cái gì vậy? Bạch Mộc căn bản không ở chỗ này của anh! Anh
mua thuốc xong liền về nhà, vừa đến nhà phát hiện hai người không ở đây, anh
vẫn đợi
tới bây giờ, đã trễ thế này còn không thấy hai người
quay lại, anh
có chút lo lắng
mới điện cho cậu!”
“Sao có thể? Tôi
rõ ràng thấy anh
ở
tuyệt địa Ô nha! Hơn nữa sinh linh nơi này cũng tận mắt thấy anh mang Bạch Mộc đi!” Dễ nhận thấy Tôn Nhất đã có chút phát cáu, ngữ điệu nâng cao!
“Khoan
đã! Cậu
nói thấy anh
ở
tuyệt địa Ô nha?” Trong người Đằng Tú một trận ác hàn!, “Anh biết nơi đó! Chỗ đó rất nguy hiểm, cậu
nghìn vạn lần đừng
tự mình hành động, anh
chạy tới ngay!”
Đô đô đô….
Di động truyền tới âm thanh máy bận, rất rõ ràng, Đằng Tú đã ngắt kết nối!
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghi vấn liên tiếp trào ra trong đầu Tôn Nhất!
Nếu như biểu ca thực sự chưa từng tới đây, vậy người trong kết giới là ai? Kẻ đó
tại sao có khuôn mặt giống Đằng Tú như đúc! Lại vì sao phải bắt Bạch Mộc? Mục đích của chúng
là gì?
Thời gian cấp bách, suy nghĩ Tôn Nhất lại rất lộn xộn, sống chết Bạch Mộc chưa rõ, hắn căn bản không thể tỉ mỉ
suy nghĩ.
Huy động Thủy Dã Gia Thụ và Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, triệu tập lũ u linh nguyện ý trợ giúp hắn, chỉ huy đuổi đám quạ.