Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 49: Bụi gai rậm rạp, lũ u linh trong rừng

Tôn Nhất đang bận nhổ đám gai vướng víu, mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng kết quả vẫn như cũ, trong lòng phiền não. Lúc này, ngực cảm thấy

một trận ẩm ướt, hắn thoáng sửng sốt, bất đắc dĩ thầm nói một câu: “Quỷ phá phách, vừa tỉnh lại thì không thành thật!” Dùng tay dính

máu che ngực, đối bên trong nói: “Bạch Mộc thành thật một chút, anh

đang bận!”

Trong áo, Bạch Mộc gặm đến hăng say, bất thình lình cơ thể bị lực đạo từ bên ngoài đè lên, dính sát vào cơ ngực to lớn trước mặt, cậu

cố gắng dùng chân đạp đạp lực bên ngoài, chỉ nghe giọng nói

Tôn Nhất du dương xuyên qua quần áo truyền đến. Khi tay Tôn Nhất vừa buông lỏng, Bạch Mộc lúc này mới phát hiện, phía trước in một mảnh vết máu hồng hồng.

Học trưởng bị sao vậy?

Tâm

cậu cả kinh, vội vàng từ trong vạt áo hắn thò đầu ra, chỉ thấy

bên

ngoài đen như mực, chẳng biết tại sao, trong lòng vô cùng bất an!

Lẽ nào đã tới chỗ Đằng Tú gặp chuyện?

Toàn thân Bạch Mộc run lên, theo bản năng đem đầu rụt vào lại trong áo. Ngây ngốc một hồi, nhìn vết máu trên áo, cảm thấy bất thường! Trong lòng vẫn thập phần sợ sệt, Bạch Mộc bắt đầu lấy can đảm, cơ thể cứng ngắc bay ra ngoài.

Trong

bóng đêm, cậu

chỉ giống như một huỳnh hỏa trùng màu vàng, ở trong rừng rậm đặc biệt nổi bật, cũng đặc biệt xinh đẹp!

Cùng

là u linh, sự xuất hiện của cậu, lại làm cho cả rừng sâu sáng lên!

Đặc tính u linh là tò mò, ma trơi vốn đã tắt, lại xuất hiện lần nữa, cùng tất cả u linh, thấy thần khuyển không ở bên cạnh nhân loại nữa, lá gan cũng lớn hơn, tiến tới phía trước vây xem tiểu u linh có vẻ ngoài không giống bọn họ.

Tôn Nhất thấy bọn chúng

không có ác ý, tiếp tục động tác trong tay, cũng không có đuổi bọn họ!

Lũ u linh trên cây thì thầm với nhau:

“Uy! Mày xem u linh kia thật nhỏ!”

“Đúng vậy! Nó

và nhân loại kia đi cùng nhau, không sợ loại người đó làm hại nó

sao?”

“Ôi chao không biết! Nhưng mà tiểu kết đèn ở phía trước, bên trong hình như cũng có một u linh?”

“Thật hả? Tao còn tưởng là một quái đèn!”

Tư thế bọn chúng khác nhau, ngồi ở trên cây có, bay lượn trên không trung có, lén lút phiêu thượng có, muốn kéo gần khoảng cách để nhìn cái thứ chỉ lớn bằng hạt mè, nhưng lại sáng lấp lánh – Bạch Mộc.

Đối mặt với một đống lớn u linh, Bạch Mộc rất sợ, cơ thể run rẩy, nhưng khi nhìn Tôn Nhất ở phía sau cơ thể rải rác tiên huyết, run run không chịu rời đi.

“Học học học trưởng, tại sao trên người anh

nhiều máu vậy?” Sắc mặt Bạch Mộc hết sức khó coi, nói năn lộn xộn.

Đột nhiên một con u linh cao gầy trước mặt, Bạch Mộc giật mình, quát to một tiếng: “Oa!” Vèo! Một trận gió cuốn, chui vào trong lòng Tôn Nhất.

Cái vừa bạo dạn tiến gần quan sát Bạch Mộc là một sinh viên đại học, giới tính nam, tên Thuỷ Dã Gia Thụ. Tuổi xấp xỉ Bạch Mộc. Bởi vì y

mới chết không lâu, đối với âm dương sư còn chưa hiểu rõ, căn bản không biết sợ là gì. Y

ỷ vào mình là u linh, nhân loại hoàn toàn không thấy được, liền to gan đánh về phía Tôn Nhất, vói

tay vào trong ngực hắn!

“Này!” Tôn Nhất bắt tay y lại

lạnh lùng nói: “Cậu

thật vô lễ!”

“Anh có thể thấy tôi?” Thủy Dã Gia Thụ có chút sửng sốt, y

cấp tốc rút tay về, lại phát hiện Tôn Nhất nắm rất chặt, căn bản không rút trở lại được!

Phía sau, có âm thanh thật nhỏ của một cô gái truyền tới: “Gia Thụ ca, anh

tại sao chạy tới gần con người, rất nguy hiểm!” Chính là đã muộn rồi!

Thủy Dã Gia Thụ giùng giằng muốn thoát ly tay của Tôn Nhất: “Buông tôi

ra! Anh

thả tôi

ra!”

Ánh mắt cùng giọng điệu của

y

mười phần giống Bạch Mộc, khóe miệng Tôn Nhất giật giật, thản nhiên nói: “Tôi

có thể buông cậu

ra, nhưng phải giúp tôi

chiếu cố vật nhỏ không an phận này!” Tay dính máu vươn ra, lấy

Bạch Mộc từ trong ngực ra, quăng xuống mặt đất!

Bịch!

Nháy mắt Bạch Mộc khôi phục nguyên trạng — một đứa con nít lớn lên vô cùng đáng yêu.

Hai mắt Thủy Dã Gia Thụ sáng ngời, liền hô: “Oa! Thật là tiểu hài tử đáng yêu!”

Tôn Nhất tay vừa thả lỏng, Thủy Dã Gia Thụ nhẹ nhàng bay tới trước, nhào tới, đem Bạch Mộc ôm vào trong ngực!

Không khí chung quanh quái dị, Bạch Mộc sợ, thế nhưng người trước mặt lại có tướng mạo thanh tú, gương mặt lại sáng sủa, khiến người ta không những không cảm thấy e ngại, ngược lại sinh ra rất nhiều thiện cảm!

Chẳng qua,

làm gì đem mặt y dán trên mặt cậu cọ cọ a? Trong miệng còn thì thào: “Thật là tiểu hài tử đáng yêu!”

Bạch Mộc tức giận quơ tay múa chân, ngay cả đạp đạp đẩy đẩy cũng dùng tới, đẩy khuôn mặt ngu ngốc kia, hét lên: “Thả tôi

ra, đồ mê trai!”

Thủy Dã Gia Thụ căn bản không để ý bất bình của Bạch Mộc, tự mình thân thiết với cậu, hình dạng nho nhỏ này thật sự là quá đáng yêu!

Những u linh khác thấy y

chơi vui vẻ như vậy, lại bắt đầu rỉ tai nhau:

“Ta nói, nhân loại kia cũng không đáng sợ như vậy!” Một u linh nói.

“Đúng vậy! Hảo hiền lành nga! Hơn nữa hình như lớn lên rất tuấn tú” U linh bên cạnh là một nữ sinh, vẻ mặt cô ta

thổn thức hâm mộ!

“Thế nhưng, tôi

vừa mới thấy anh ta

thả thần khuyển ra a!” U linh khác có chút lo lắng nhắc nhở bọn họ.

“Có thật không? Vậy thì đáng sợ quá!” U linh thứ nhất, bắt đầu lo lắng.

“Đúng vậy đúng vậy! Lúc trời còn sáng thần khuyển đã ở bên người anh ta rồi!”

Mọi người đều có thành kiến, chúng thương thảo hồi lâu, vẫn

là không dám tiến lên!

Về phía Tôn Nhất, hắn vẫn vội vàng, Thủy Dã Gia Thụ vừa

dụ dỗ Bạch Mộc, vừa nói: “Soái ca, nhìn cách

anh

ăn mặc chắc là học sinh ha!”

“Ừ!” Tôn Nhất đáp một tiếng!

“Buông tôi

ra! Tên hỗn đản này!” Trong ngực Thủy Dã Gia Thụ, Bạch Mộc không ngừng giùng giằng, cắt ngang đối thoại của bọn họ!

“Đừng nóng vội! Đừng nóng vội! Ca ca lập tức chơi với cậu!” Thủy Dã Gia Thụ vỗ về chơi đùa Bạch Mộc.

Bạch Mộc tức giận oa oa kêu gào: “Cậu

là ca ca ai! Tôi lớn hơn cậu đó!”

“Quả là đứa trẻ bướng bỉnh!” Thủy Dã Gia Thụ cười, tiếp tục hỏi Tôn Nhất: “Anh

học trường nào, có thể chúng ta chung

trường đó!” Y

cố ý kéo gần quan hệ.

Tôn Nhất dừng lại động tác trong tay, liếc mắt nhìn y

một cái, lại tiếp tục làm việc: “Thánh Đức!”

“Ai cha? Học viện Thánh Đức? Đúng là cùng một trường học a!” Thủy Dã Gia Thụ hết sức giật mình!

“Buông ra! Tên đại hỗn đản nhà cậu!” Lời nói tức giận của Bạch Mộc lần thứ hai truyền tới, chân nhỏ loạn đạp!

“Được rồi được rồi! Đừng nghịch nữa!” Thủy Dã Gia Thụ bị Bạch Mộc chơi đùa luống cuống tay chân!

Lúc này, bụi gai được Tôn Nhất chất thành đống trên đất, như một toà núi nhỏ! Nhưng, đám

gai chỗ kết giới vẫn sinh trưởng bằng tốc độ kinh người!

Tôn Nhất nhíu mi, hắn liếc nhìn y, làm sao cũng chẳng thế yên tâm giao Bạch Mộc cho y chăm sóc!

Lại nhổ vài bụi, cuối cùng động tác dừng lại, hướng về phía Thủy Dã Gia Thụ nghiêm túc nói: “Chúng ta có

gặp qua một lần! Bất quá, tôi

hiện tại có vấn đề rất nan giải, nếu như cậu

có thể điều động tất cả u linh trong rừng, có lẽ có thể giúp tôi, cậu

đồng ý không?”

“Ôi chao?” Thủy Dã Gia Thụ lần nữa ngạc nhiên? “Chúng ta quen biết sao?”

“Không phải là quen

biết, chỉ là thấy qua! Chuyện này cũng không trọng yếu, bây giờ tôi cần các cậu hỗ trợ!”

Lời nói Tôn Nhất chân thành lại rất cố chấp, Thủy Dã Gia Thụ chạm

phải khó khăn, chần chừ nói: “Nhưng mà, tôi

mới chết không lâu, bọn họ có

nghe tôi

không?”

Đang khó xử, trên

cánh tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Bạch Mộc hung hăng cắn y

một ngụm lớn. Thủy Dã Gia Thụ đau đến gào khóc kêu la: “A! Tiểu hài tử này sao lại

cắn người?” Tay run lên, Bạch Mộc từ trong ngực phịch một cái rơi xuống đất, hồn khói ngay tức khắc nổi lên bốn phía.

Cậu

tức tối từ dưới đất bay lên, lúc này sớm đã quên bầu không khí đáng sợ xung quanh, hai tay chống nạnh, hung dữ la hét với Thủy Dã Gia Thụ: “Đại hỗn đản, bây giờ

biết sự lợi hại của tôi rồi chứ!”