Lịch sử Ai Cập bắt đầu thay đổi trong từng chữ sách sử, và truyền thuyết, nhưng Asisu được nữ thần hóa trở thành một chuyện cổ tích sau này. Thế kỉ 21, AI Cập phồn vinh, nhưng họ vẫn tôn thờ một thời kì phát triển nhất từ trước đến nay cách đó 3000 năm Ai Cập sứ sở cổ đại. Sẽ không ai tin vào chuyện nữ thần hóa phép, ngăn nước lũ, không ai tin Nữ hoàng Ai Cập có tên Asisu mỗi bước chân của nàng đi đều xuất hiện hoa sen nở đỏ rực trên bờ hồ. Người hiện đại chỉ tìm thấy một số khảo cổ vật phát triển tương tự vối thế giới hiện đại ngày càng nhiều ở bờ sông Nile và hoàng cung Ai Cập cổ, trong lăng mộ Pharaong, xác nữ hoàng Asisu không được tìm thấy, thay vào đó là một bình tro cốt, và 7 quan tài xác ướp đặt xung quanh hòm tro cốt đó. Họ đoán đây là người chồng của nàng, và nữ hoàng, nhà khảo cổ còn tìm thấy, những hình họa khắc trên tản đá quanh bình tro cốt, họ cho đó là di chúc của nàng. Sau khi Asisu chết, những đứa vua và pharaong cũng đi sau nàng, những đứa con của họ theo di chúc của nàng thực hiện nghi lễ hỏa táng, không phải là xác ướp. Chẳng ai biết nhan sắc thực sự của Asisu ra sao, nhiều người Ai Cập tuổi cao, truyền tai nhau rằng nàng có một đôi mắt như bầu trời đêm, một làn da trắng ngần, bờ môi vô thức ý cười, dáng người xinh đẹp lung linh như dòng sông Nile huyền ảo. Nhan sắc của nữ hoàng Ai Cập xưa quá mờ nhạt, dần các nhà khảo cổ học cố tình kiếm tìm, và cuối cùng nhận được bức họa bằng hình người, so sánh các vị thần với một cô gái chính giữa, mỗi vị thần đều đưa một phần cơ thể của mình cho nàng, về sau họ đoán đó là nhan sắc thật sự của Asisu. Lịch sử Ai Cập còn ghi rõ từng tình huống phát triển của Ai Cập từ khi nàng là công chúa cho đến khi nàng trở thành nữ hoàng, và những đoạn tình cảm giữa nàng và các ông chồng, tuy nhiên người dịch ra rất hời hợt trong việc này, và sau đó đoạn tình cảm này được nhà thơ Ai Cập ghép vào thơ ca, lưu truyền về sau.
--- -----
Quay lại 3000 năm Ai Cập cổ đại, Asisu đứng trên thành nhìn dưới chân Ai Cập phồn hoa mỉm cười nhẹ, bỗng một thằng nhóc chạy lại ôm eo nàng vui vẻ cười rộn rã, theo sau đó là một đứa nhóc khoảng chừng 3 tuổi chập chửng chạy đến níu lên tay nàng.
"Mẹ"
"Mem, Am. Ai đứa sao lại ở đây? Xuống nào, ở đây gió lạnh đấy!"
Asisu dịu nàng dắt hai đứa trẻ xuống dưới thành lại bắt gặp Memphis đứng dưới đợi nàng, hắn nhìn nàng mỉm cười, lại nhìn khuôn mặt nàng cau lại, cười hề hề nói: "Bọn nhỏ thấy nàng ở trên đó quá lâu, nên đòi ta cho chúng đến tìm"
Am, Mem ôm lấy tay nàng, hai con ưng điểu bay lượn trên bầu trời, chao đảo, rồi nhào xuống đứng trên vai hai đứa nhỏ. Hai con ưng này là do Memphis bắt về tặng bọn nhỏ chào mừng nó ra đời, đều là ưng đực, nhưng từ lâu đã trở thành bạn bè, cũng như Mem và Am sinh ra đã là anh em. Với chức vị của cha nó, Mem và Am kế thừa được thần thức, và trí thông minh của mẹ, từ nhỏ đã làm điên đảo chúng sinh không chỉ vì việc làm như một đức vua nhỏ mà còn anh tuấn của bọn nhỏ. Asisu cười hiền, nắm tay hai đứa nhỏ, ôn nhu xoa đầu chúng
"Tới giờ ăn rồi chắc hẳn mọi người đang chờ đợi. Đi thôi"
Memphis đưa tay nắm lấy Am rồi cùng nàng sóng vai dắt bọn chúng vào phòng ăn, trên đường đi ánh mắt hắn nheo lại cười vui vẻ, nhìn sang hai đứa trẻ. "Kế hoạch thành công!"
--- ---
Triều đình hôm nay bận rất nhiều việc, Asisu cũng dừng công việc của mình đi thăm mấy đứa trẻ đang làm việc của mình. Shar lúc trước đến gặp nàng gửi quà tặng của người dân cho nàng và thăm đứa cháu, rồi nhanh chóng quay về làm công việc của mình, thằng nhóc này lâu lâu lại xoay sang nhìn đứa cháu Alria của nó đốc thúc việc học hành để kế thừa ngôi vị của hắn, 3 năm trước, khi Algon đã làm xong công việc đào tạo cho Shar thì hắn cũng từ ngôi chuyển sang cho em trai mình, bây giờ tới lượt Shar chuyển sang cho Alria. Asisu ngồi trong đình nhìn hai đứa nhóc một ôm sư tử một lại ôm cáo sa mạc, lại thở dài. Những đứa nhóc này quá ngây thơ, đào tạo về một đức tính một vị vua mà không cho chúng chịu khổ mới chính là hại chúng!
"Asisu, nàng nghĩ gì?"
Ragash ngồi bên cạnh nàng nhìn nàng thở dài phiền não lại nhướng máy, đưa nàng cốc nước, mở miệng hỏi. Nữ nhân này... vì sao vẫn hay thở dài như vậy? Nàng buồn có thể nói hắn mà.
"Ragash, chàng xem Bagash không phải còn quá nhỏ để học chính sự sao? Chi bằng để nó chịu khổ một chút rồi hãy đưa nhóc đến chính sự"
"Ý nàng là sao? Ta vẫn chưa hiểu"
Ragash nhìn Bagash đang chơi đùa với con sư tử của mình, lại nhìn sang nàng dịu dàng. Asisu đừng nói đưa đứa con bọn họ đến làng nô ɭệ đấy! Ragash hơi bất ngờ với việc này của nàng. Asisu cũng gật đầu. không những thế, nàng liền đưa luôn đứa trẻ giữa nàng và Algon đi cùng Bagash. Algon đương nhiên đồng ý về điều đó, cách dạy bảo của Asisu, hắn luôn tin tưởng nàng.
"Ragash ý nàng thế nào?"
"Theo ý nàng đi, nhưng ta sẽ đưa một đội quân theo bảo vệ chúng"
"Như vậy chàng khỏi cho chúng đi thì tốt hơn đấy!"
Ragash nhướn mày, rồi nhìn sang hai đứa trẻ kia. Sau trận chiến của 5 năm trước, hắn làm theo cách Asisu cai trị nước ngày một phát triển, hắn cũng hiểu vì sao một nữ nhân như nàng lại có thể được nhân dân tôn thờ như vậy. Cho đến khi hắn nhận biết được tâm hắn luôn có hình bóng người con gái này, ngay từ nhỏ. Lúc đó hắn mỉm cười, cực khổ, chịu nhục đi săn sính lễ cho nàng để cầu hôn. Cách đó đến nay, Asisu không còn nhắc lại những chuyện quá khứ nữa, mà mối quan hệ vợ chồng của họ ngày một nồng thắm và khắng khít, Ragash kiềm chế xung đột với các nam nhân khác bên nàng, đến bây giờ đứa nhỏ họ sinh ra cũng đã thay đổi rất nhiều mối quan hệ giữa hai người, lại tăng lên độ ngọt ngào. Ragash tin Asisu bất cứ chuyện gì, nhưng hắn vẫn muốn đứa con của hắn xưng với danh hiệu bệ hạ của Babylon, sợ đứa trẻ mối quan hệ duy nhất của nàng và hắn gặp nguy hiểm. Asisu hiểu Ragash đưa tay vỗ lên mu bàn tay hắn, mỉm cười, lắc nhẹ đầu.
"Nô ɭệ ở Ai Cập đã được quân lính trông giữ rất an ninh rồi, chúng ta chỉ cần đổi tên cho bọn nhóc và đưa bọn nhóc đến đó. Việc này sẽ giúp bọn nhóc rất nhiều cho tương lai sau này. Vậy nên Ragash chàng yên tâm, khi nguy hiểm chúng ta vẫn có thể biết và kịp thời đến ứng cứu!"
Ragash nhìn sang Asisu rồi gật nhẹ đầu, ôm nàng vào lòng: "Vậy ta tin nàng"
Algon từ vườn đi ra nhìn Asisu vùng Ragash đang nói chuyện, lại đi đến chỗ hai đứa nhỏ xoa đầu rồi gọi chúng ra ngoài vườn chơi, hắn xoay người vào đình gặp hai người. Ánh mắt nhìn sang Ragash gật nhẹ đầu rồi, ngồi xuống bên cạnh Asisu, nàng đem tách trà rót lại đẩy ra cho hắn.
"Asisu, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa, hai đứa trẻ cũng đã có ý định muốn đến ở đó."
Asisu nhìn Algon mỉm cười, không nói. Bây giờ nàng đã thành nữ hoàng, không những thế còn là mẹ của những bệ hạ tương lai, nàng sẽ làm những gì nàng có thể để chuẩn bị hành trang cho những người nắm quyền này trước khi nàng chết.
Ở thao trường, Unas, và Minue đã tập đứa trẻ của mình về võ thuật và khảo sát đi trước đàn em của nó, khi các công việc họ đi. Không chỉ riêng hai đứa trẻ này, đứa trẻ của Hassan cũng đi theo cha mình cho việc làm thuốc và độc. Cả ba đứa trẻ lâu rồi không được gặp mẹ, cho đến khi nàng đến thăm, Asisu nhìn những đứa trẻ cố gắng luyện tập lại đến vỗ vai Unas và Minue, lắc nhẹ đầu, đến ôm lấy hai đứa con mình, bọn chúng mới chưa đầy 14 tuổi cơ thể đã săn chắc và cao lớn hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi, điều đáng mừng, nhưng nàng cũng không muốn làm mất đi tuổi thơ của bọn chúng.
"Usis, Nusis! Các con có thể nghỉ tập trong hai tuần tới, đi chơi đi"
"Thật sao ạ?"
Hai đứa trẻ nhìn nàng đầy chờ mong, Asisu lại gật đầu, Unas và Minue bất đắc dĩ nhìn ba người trước mặt vui cười, lại không nở phá đi bầu không khí của nàng, đành để nàng chìu bọn nhỏ, nhưng Usis lại trầm mặt không nói, Asisu nhìn đứa nhỏ lại cúi xuống hỏi nó, nhưng đứa trẻ lại lại lắc đầu, chỉ có Nusis, chần chờ một lát rồi mới nói
"Mẹ ngày nghỉ, con có thể chơi với mẹ không? Mẹ cũng lâu rồi không cùng con chơi nữa"
"Được, ngày đó chúng ta cùng ăn cơm, và đi dạo những nơi các con thích. CHịu không?"
"Mẹ đi cùng con vui rồi"
Usis bây giờ mới mở miệng, cười vui vẻ, ôm lấy cổ nàng hôn lên má. Hai đứa trẻ quấn quýt bên mẹ mình, khiến hai nam nhân nhìn nhau thở dài, đều là con của mình, tại sao nàng luôn được đứa con quấn nhiều hơn cả cha? Hassu đem dược cùng cha mình đi qua thao trường nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ra, rồi theo cha rời đi, nhưng Asisu đã nhìn thấy hai bóng cha con liền lên tiếng gọi lại. Đứa trẻ Hassu mừng như cho kẹo khi nàng gọi mình, chạy lại ôm lấy cổ nàng vui vẻ cười với các huynh đệ mình.
"Hassu, con như thế còn ra thể thống gì?"
Hassan nhìn đứa trẻ nhấp nha nhấp nhổn ôm lấy nàng liền nghiêm khác nói, Hassu liền đứng sang một bên thả nàng ra, cúi đầu xin lỗi. Nhưng Asisu lại kéo đứa nhỏ vào lòng xoa đầu, cười: "Hassu con đi theo cha có nghiêm khắc với con không?"
"...Con.."
"Nói đi, có mẹ ở đây, cha không dám làm gì con?"
"Có!"
Asisu nhìn sang Hassan mỉm cười, chợt hắn cảm giác rùn mình, không phải chứ, hắn như thế nào lại chọc giận nàng rồi, hắn chỉ muốn giáo dục đứa trẻ này thật nghiêm khắc để không làm mất mặt nàng. Asisu thôi nhìn Hassan, nàng cũng biết tính tình cứng đầu của hắn, làm việc luôn nghiêm túc như vậy, và luôn đưa nàng làm điểm trọng tâm. Nhưng giáo dục một đứa trẻ như vậy sẽ không tốt cho tuổi thơ của nó.
"Hassu, Usis và Nusis, sẽ được nghỉ tập trong hai tuần, cũng cùng các em đi chơi đi. Những ngày qua con cố gắng lắm rồi"
"Thật ạ?"
"Đương nhiên, mẹ không nuốt lời a~"
Asisu mỉm cười hiền hòa, ba đứa trẻ nhìn nhau rồi gật đầu, lập tức bỏ mặc ba ông cha mà đi chơi. Asisu, nhìn bóng ba đứa lại nhìn san ba nam nhân nhìn nàng, không mở miệng. Lát nàng lại đứng dậy, rời đi, nhưng Unas kịp kéo tay nàng lại, ôm vào lòng.
"Asisu, đừng giận a~. Ta biết lỗi rồi"
Asisu vỗ vỗ tay Unas, lại đứa ánh mắt nhìn Hassan và Minue, thở dài
"Các chàng giáo dục đứa trẻ cần có nhu có cương, đừng nghiêm khắc quá làm đứa trẻ áp lực rồi sinh ra tâm lý bất ổn. Usis, Nusis, Hassu còn nhỏ, để cho bọn chúng vui vẻ chơi đi, việc nhân dân bọn nhóc đã hiểu rất rõ khi đi làm việc với các chàng rồi, đừng áp đặt bọn nhóc quá nhiều"
"Ta biết rồi"
"Với lại, gần đây các chàng cũng vì công việc mệt rồi, cùng đi chơi một bữa với các con đi. Đừng đem bộ mặt nghiêm túc quá, khiến các nàng dâu chạy mất thì các con lại xoay sang trách các chàng."
Unas, Minue cùng Hassan nhìn nhau cười trừ, đúng bọn họ nghiêm tục cũng rất phiền não, ánh mắt cũng đã có nhiều thêm nếp nhắn. Minue kéo Asisu vào lòng, ôm nàng ra khỏi thao trường về phòng. Izumiru đã cùng đứa con trai về Hittite để đảm nhiệm một số chuyện bên đó, đến bữa cơm mới quay về, cả tuần không gặp Izumiru, đêm đó, Izumiru đến gặp nàng ôm nàng vào lòng, đứa nhỏ của hai người bây giờ có thể tự cai trị được đất nước mình rồi, công việc của hắn cũng xong bây giờ chính là lúc hắn cùng nàng sống hết đời.
"Asisu"
Izumiru hôn lên môi nàng trìu mến, dụi vào hòm cổ của nàng, Asisu nhìn hắn, cũng không cự tuyệt, vuốt mái tóc của hắn, nói: "Zuuy thế nào rồi?"
"Thằng nhóc tỏ ra rất thông minh và thành thạo với mọi công việc của triều chính. Nhờ nàng cho nó theo làm việc"
"Chỉ mong thằng nhóc có thể trông coi nhân dân và dạy bảo tốt"
Izumiru hôn trụ môi nàng, nhẹ nhàng đưa tay xoa nắn đôi gò đào cao gất bên dưới, kẹp chặt núm nhỏ kéo nhẹ. "A..." Asisu vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu chìm vào tê dại, môi Izumiru lại càng cuồn nhiệt cuốn lấy nàng, đầu lưỡi như rắn nước quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho mạnh dạn hút lấy, không trung phát lên tiếng"chậc...chậc.." làm nóng người, môi hắn truyền xuống dưới đến má phấn nõn, cắn nhẹ, rồi tiếp tục trường xuống cổ, đến sương vai xanh, môi hôn nóng rực từ từ gặm mυ'ŧ ở đó tạo ra dấu hiệu. Bàn tay to xé rách váy áo của nàng, thân hình trắng ngọc, mềm mại lộ ra trước mắt. Izumiru dừng động tác nhìn xuống đồi núi xinh đẹp đỏ ửng kia, không khách khí hả miệng ngặm lấy một quả, tay trái tiếp tục xoa nắn bầu vυ' bên kia, tay phải không an phận trường xuống phía dưới chân nàng, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào mật đạo.
"A..."
Cảm nhận được cơ thể tiếp nhận được cơ thể khác đi vào, kɧoáı ©ảʍ khiến đầu óc nàng tê dại, rên lên một tiếng tự cắn lấy môi mình, mật dịch theo ngón tay bên dưới chuyển động càng tiết ra nhiều hơn. Asisu đưa tay đẩy lấy bờ vai Izumiru, nói khẽ: "Ngày mai còn việc phải làm, chàng nghỉ sớm đi!"
"Nàng...Không muốn?"
Izumiru dùng ánh mắt mị hoặc nhìn nàng, tóc bạc đổ như thác nước xuống nệm, hòa với màu đen tóc nàng quấn lấy, tạo ra hai màu sắc khác nhau mà yêu mị, ánh mắt hổ phách đỏ lửa tình nhìn nàng, động tác dưới thân càng đẩy mạnh hơn, lại cho thêm một ngón tay vào.
"Asisu, nàng xem cơ thể nàng còn thành thật hơn cả nàng!"
Dịch nhờn theo duy chuyển của ngón tay dần tiết ra ngày một nhiều, Asisu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ý chí chống cự còn lại cùng tiêu tan, cảm giác tê dại ập đến, phía dưới nóng lên, càng ngày nàng lại càng không đủ.
"A...a...cho ta...Izumiru.."
"Huh? Cho cái gì?"
"Izumiru...a...a....chàng....quá đáng...khó chịu quá....Izumiru..."
Trong khi nàng muốn thêm, thì tay Izumiru dừng lại, lật người nàng nằm trên thân mình, ôm lấy eo nhỏ nàng. " Ta phục vụ nàng rồi, bây giờ muốn thì tự đến đi!"
Asisu nhìn ánh mắt tà ác của người nam nhân trước mặt, khuôn mặt trắng nõn của nàng còn chưa tan ý tình, ánh mắt long lanh ươn ướt, bờ môi bị hắn khi dễ cũng sưng đổ lên bóng loáng, nàng vô tội ngồi trên người hắn, cúi đầu nhìn xuống tiểu huynh đệ nhà hắn, như cự long mãnh thú, nó nổi đầy gân xanh, ngẩn cao đầu, trên mao đầu con dính một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhầy nhầy, trông dâʍ đãиɠ. Izumiru cảm giác Asisu chần chừng, liền đưa tay ôm lấy thắc lưng nàng, nhấc lên cao rồi không thương tiếc thả mạnh xuống. "A..." vật thể thô cứng chui vào khóa thịch non mềm, hắn lại cố ý kéo lấy eo nàng nhấc lên rồi thả xuống nhiều lần, mỗi lần thả như xuyên qua nàng, cảm giác đau đơn ập đến, ánh mắt bị đau liền rơi lệ.
"A...chàng...đau....a...a..a..."
Izumiru nhìn nữ nhân trước mặt đau lòng, liền thả chậm tốc độ rồi đặt nàng ngồi xuống thân thể mình: "Asisu, không muốn đau thì tự vận động đi". Nói xong hắn đưa tay bóp lấy hai gò đào trước mặt, xoan nắn, còn ác ý nhéo vào quả nhỏ hồng hào trên đồi "A...", nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cự vật trên trong lại to lên, mật dịch bên dưới chảy ra dính cả cương vật của hắn, nàng chống tay lên bụng hắn từ từ đứng dậy rồi ngồi xuống, hắn dùng hai tay giúp nàng trở thành điểm tựa, nhân cơ hội để xoay đảo nhiều hình dạng.
"A...a...a...."
Izumiru nhìn nàng nheo mắt, âʍ ɦộ nàng ấm nóng, như muốn nuốt chặt lấy cương vật của hắn, tiếng kêu dâʍ đãиɠ của nàng càng khiến hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần cảm thấy chưa đủ, cương vật chưa sâu, động tác quá chậm. Izumiru lật người đặt nàng dưới thân trong tư thế hai nơi tư mật dính chặt lấy nhau, trên phía nàng bắt đầu vận động, hắn đưa ra đến cửa động, rồi lại đâm thẳng vào bên trong.
"A...a....đau....đừng không chịu được....a..a...a...a nhanh...nhanh...muốn nữa...muốn nữa"
Mỗi một lần bị hắn tra tấn, nàng luôn bị đau đến tận óc rồi mới từ từ cảm nhận được sung sướиɠ, hắn chính là nhìn thấy nàng như vậy mỉm cười: "Tiểu.....yêu tinh...tính sao bây giờ...ta..... vẫn chưa muốn..... dừng?!"
The End.
cảm ơn đã ủng hộ