Trúc Mã Trục Mã

Chương 2

“Ngoại tộc, giống như người, nhưng không phải người, trái ngược với con người, là kẻ thù. Bọn họ là ma quỷ đội lốt người, bọn họ trà trộn trong loài người, mọi người cần phải học cách phân biệt ngoại tộc… Bọn họ không có bản chất tinh thần đặc thù của loài người, theo khoa học, tinh thần hay đạo đức là một hiện tượng tự nhiên tồn tại khách quan. Những ngoại tộc này hoàn toàn không có đạo đức…”(1)

Bị tiếng chuông điện thoại quỷ dị giằng co suốt một phút đồng hồ, Lí Thời mới không cam lòng dụi mắt tỉnh dậy, với lấy cái điện thoại, dùng thanh âm biếng nhác mệt mỏi nói: “Alo~”

“Xin chào, tôi từ công ty bảo hiểm XX, hiện tại tài khoản của ngài được nhận dịch vụ cung cấp bảo hiểm giao thông công cộng phòng ngừa bất trắc ba tháng miễn phí, xin hỏi…”

“A? À… xin lỗi, tôi không cần…” Lí Thời còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, giữa cơn mơ màng nghe thấy hai chữ “bảo hiểm”, hừ, toàn bọn lừa đảo.

“Không sao. Cảm ơn ngài, chắc ngài còn chưa tỉnh ngủ, đã làm phiền rồi.” Thái độ của nhân viên phục vụ khách hàng rất tốt, thanh âm rất dịu dàng, còn mang theo ý cười, làm cho người ta thấy thoải mái vô cùng. Vì vậy, chỉ số cuồng giọng nói của Lí Thời bùng nổ trong chớp mắt.

“Cái kia, chờ một chút!”

“Vâng? Ngài nói đi.”

“Cái kia… Anh vừa nói bảo hiểm gì đó, là miễn phí sao?”

“Đúng vậy, nếu như ngài đồng ý, công ty chúng tôi sẽ cung cấp bảo hiểm giao thông công cộng phòng ngừa bất trắc miễn phí ba tháng cho ngài.”

“A… Vậy nếu như tôi đồng ý rồi, phải sắp xếp thế nào?”

“Nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ chuyển điện thoại tới ban nghiệp vụ. Đến lúc đó sẽ chuyên gia tới phục vụ ngài.”

“Không phải là anh sao?” Lí Thời nhỏ giọng lầm bầm, “Vậy thì quên đi…”

“Vâng, cảm ơn ngài.”

“Nè nè, chờ một chút, chờ một chút!”

“Vâng? Ngài còn vấn đề gì sao?”

“Nếu như, nếu như lát nữa tôi tỉnh táo rồi, hối hận rồi, muốn nhận dịch vụ này thì phải làm sao bây giờ? Có thể gọi điện thoại cho anh không?”

“Là thế này, nếu ngài gọi điện thoại tới sẽ do tổng đài phục vụ nối máy với các nhân viên tư vấn phục vụ ngài.”

“A…” Lí Thời có chút mất mát, bất tri bất giác nói câu: “Nhưng tôi muốn tìm anh cơ…”

Một tiếng cười khẽ truyền từ điện thoại ra, nhất thời Lí Thời thấy mặt nóng nóng, đoán chừng có thể rán chín một quả trứng.

“Cảm ơn sự tin cậy của ngài. Tôi là nhân viên số 921, nếu ngày sau ngài còn vấn đề gì có thể báo tổng đài chuyển điện cho tôi.”

“A, được, được…”

“Vậy giờ tôi muốn gọi điện thoại cho vị khách tiếp theo, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại…”

Ngắt máy rồi, Lí Thời còn có chút hoảng hốt. Cậu thừa nhận mình bị bệnh cuồng giọng nói nặng, nhưng trước đây đều chỉ yên lặng thích trong lòng, hôm nay không biết lên cơn điên gì, dám đi làm quen với nhân viên tư vấn xa lạ! Vậy cũng không tính làm gì, một đứa làm võng phối có thâm niên bị cuồng giọng nói như cậu, gặp phải thanh âm hoàn hảo muốn làm quen cũng không có gì đáng trách. Quan trọng là… cậu dám thực sự làm! Hỏi số điện thoại của một người xa lạ! Tuy rằng chỉ là số điện thoại công ty người ta.

Lí Thời lắc đầu, cố gắng bắt mình tỉnh táo lại, theo thói quen mở máy tính ra, phát hiện hôm này trên nhóm náo nhiệt vô cùng.

Tích Thời: Hế lô~ Chào buổi sáng!

Nói rất hay: Chào buổi sáng Tích Thời đại nhân~

Ống dẫn nước: Chào buổi sáng Tích Thời~

Cách vật bất trí tri: Đã không còn là buổi sáng…

Luôn luôn là em gái ngây thơ:

Sáng cái đầu cậu ấy đồ mê ngủ! Giờ đã sắp tới trưa rồi!

Tích Thời: Hôm nay sao trong nhóm nhiều người nổi lên thế này, hôm qua phát kịch còn không thấy đông người đến thế…

Luôn luôn là em gái ngây thơ:

Ôi! Cậu còn chưa biết gì sao? Tích Thời cậu bị ghép CP

rồi~~~

Tích Thời: Đâu phải chưa từng bị ghép, có gi phải ngạc nhiên ╮(╯▽╰)╭ Giờ lại là ai đây? Cách vật bất trí tri à? Hôm qua mới phát kịch, hôm nay đã bị ghép CP, ai nha~ thật là~

Luôn luôn là em gái ngây thơ: ﹁﹁, cậu giỏi lắm, có điều không phải là Cách vật đại nhân.

Tích Thời: Vậy thì là ai? Thanh âm không hay tôi không thừa nhận!

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Là Viết văn~

Tích Thời:

Cái gì?

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Viết văn! Không biết viết văn~ Tuyên truyền kun của kịch chúng ta đó~

Tích Thời: 0.0 Đó là ai…

Luôn luôn là em gái ngây thơ: …

Ống dẫn nước: …

Cách vật bất trí tri: …

Nói rất hay: …

Luôn luôn là em gái ngây thơ:

Cậu giả vờ đấy hả? Từ khi cậu gia nhập giới võng phối tới nay, kịch của cậu đều do Không biết viết văn tuyên truyền, sao có thể không nhận ra?

Tích Thời: … Tôi cũng không thuộc staff, quan tâm gì ai làm tuyên truyền ﹁﹁

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Lẽ nào đây là câu chuyện về một trung khuyển công đơn phương thụ? A, trái tim yếu đuối của tôi, thật ngược QAQ

Tích Thời:

Các người được lắm = =+ Không nhắc tới cái này, vừa rồi tôi gặp được một thanh âm cực hay~

Luôn luôn là em gái ngây thơ: … Nói đi, lại là con giai nhà ai? Không phải là tình cảm vừa chớm nở đã héo tàn chứ?

Tích Thời: Cái gì mà vừa nở đã tàn = = Hôm nay là nhân viên điện thoại tiếp thị bảo hiểm~

Cách vật bất trí tri:

Phụt~ Tôi nói nè, Tích Thời cậu sao có thể đói khát tới vậy chứ, nhân viên tiếp thị bảo hiểm ha ha ha ha!

Tích Thời:

Cười cái đầu cậu! Thanh âm của người ta so với cậu còn dịu dàng hơn, mềm mại hơn, hay hơn gấp 100 lần!

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Phụt~ 100 lần! Tổng công Cách vật đại nhân của chúng ta còn không bằng một người tiếp thị bảo hiểm sao? Nhưng mà, mấy nhân viên tiếp thị kiểu này hôm sau sẽ không gặp lại được đâu.

Tích Thời: Không đâu! Anh ấy nói với tôi anh ấy là nhân viên điện thoại số 921! Tôi có thể gọi điện tới tổng đài phục vụ để tìm.

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Người ta nói gì cậu cũng tin sao! Bạn trẻ Tích Thời, tôi nên nói cậu ngây thơ hay nên nói cậu đơn thuần đây ╮(╯_╰)╭

Tích Thời:



Luôn luôn là em gái ngây thơ: Quên đi, dù sao cậu cũng sẽ không thực sự gọi tới ╮(╯▽╰)╭ Đừng ngây thơ thế nhóc con, nếu cậu thực sự quá đói khát, có thể đi đùa giỡn 10086~

Tích Thời:

Tôi nói với cô bao nhiều lần rồi là tôi không phải trẻ con, nên đừng lúc nào cũng bày cái kiểu như cô lớn tuổi hơn tôi ra thế!

*Chú thích:

(1) 1 đoạn chửi. Có thể xem clip trên tudou.