Cạch.
Trong ngoài gian phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm đối phương.
Tịch Du vốn nằm trên giường trong phòng, đang gian nan mặc quần vào, mới kéo được phân nửa, Cố Lẫm đã đẩy cửa ra.
Một cái quần đùi màu đen, từ đầu gối trở xuống cứ như thế bại lộ trước mắt người thứ hai. Thế nào lại xảy ra một màn xấu hổ như vậy chứ?
Khuôn mặt Tịch Du đỏ bừng giống như mông khỉ, không biết là vì xấu hổ hay do thân thể khó chịu.
Cố Lẫm nói rõ mục đích tới đây, “Buồng vệ sinh bên ngoài có người dùng, không ngại cho tôi mượn dùng trong phòng em chứ?” Nói xong, Cố Lâm mất tự nhiên dụi mũi, có vẻ ngại ngùng.
A~ Tịch Du hiểu ra, nguyên lai là quá mót a.
“Vâng, có thể.”
Tịch Du lễ phép mỉm cười nói, thấy Cố Lẫm đang ngây người, cậu không phản ứng nhiều, tiếp tục kéo quần lên. Tư thái này cộng thêm gương mặt tươi cười, Cố Lẫm không hiểu sao thấy …
Khụ khụ, rất đáng yêu.
Tịch Du suy nghĩ một chút, nghĩ là tạm thời không nên ra ngoài, cậu không quen thân với bạn bè của anh trai, đi ra có thể sẽ bị hỏi đông hỏi tây, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên chơi máy tính thì hơn.
Vừa đăng nhập vào QQ, Trái ớt đã nhắn tin tới, dường như là đúng lúc cậu login.
Trái ớt:
Du Du quả nhiên là một tiểu thụ đáng yêu.
Tịch Du:
Cô cũng rất đáng yêu (w’)
Trái ớt:
Chị là chị gái mạnh mẽ mà!
Tịch Du nhớ tới hình dạng của Trái ớt, lại liên tưởng tới hình tượng chị gái mạnh mẽ, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Tịch Du:
Sao đã lên mạng rồi?
Giờ mới là hai giờ chiều, cuộc gặp mặt không có khả năng giải tán nhanh như vậy.
Trái ớt:
Bọn họ đi chơi điện tử, tôi không thích, thấy có chỗ lên mạng liền trực tiếp ngồi chơi.
Tịch Du:
Hôm nay gặp được mọi người, tôi rất hài lòng.
Trái ớt:
Tôi cũng vậy~
Tịch Du:
Lát nữa vẽ một bức tranh tặng cho mọi người.
Trái ớt:
Được, tôi chờ.
Hàn huyên một hồi, Tịch Du mở phần mềm vẽ tranh lên. Cậu quyết định vẽ một bức chibi mọi người thành một bức ảnh tập thể làm thành quả của buổi gặp mặt hôm nay.
Dựa vào ấn tượng nhớ được, Tịch Du vẽ xuống, trực tiếp mô phỏng đúng quần áo trang sức của họ. Đến phiên mình, Tịch Du dựa theo tình huống vẻ một người con trai ngồi xe đẩy. Cậu cố ý bỏ qua một người, bởi vì đây là gặp mặt bạn võng phối, quên đi người nhà cũng được.
“Bức tranh thật đáng yêu.” Phía sau đột nhiên phát ra thanh âm, dọa cho Tịch Du sợ nhảy dựng.
Được người ta khen, Tịch Du khiêm tốn tiếp nhận, nói lời cảm tạ.
Cố Lâm dường như không có ý định đi, tự mình nói chuyện: “Nghe anh trai em nói, em đang chơi võng phối?”
Tịch Du lầm bầm: “Sao anh tôi lại nói cái này với anh?” Ban đầu khi nghe được hai từ “võng phối”, người bình thường tất nhiên sẽ không thể hiểu đây là cái dạng gì, Cố Lẫm nói ra, tất nhiên đã được Tịch Dương giải thích khái niệm này một phen. Chỉ mong anh trai không nói cụ thể là đam mỹ võng phối, dù sao không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp thu được sự tồn tại của hủ.
Cố Lẫm định hỏi ID của cậu là gì, nhưng mà liếc mắt đã phát hiện trên tranh vẽ có ghi tên rồi.
Du lai du khứ. Cố Lẫm âm thầm nhỡ kỹ cái tên này.
“Tôi không quấy rầy em vẽ tranh nữa.” Cố Lẫm vừa muốn xoay người, Tịch Du đã gọi anh lại.
“Cho tôi số điện thoại của anh đi, tối tôi gửi hình ảnh cho anh.” Coi như là cảm ơn hôm nay anh giúp cậu.
Tiện tay cầm tập ghi chép trên bàn máy vi tính, anh viết lên một dãy số. “Em muốn vẽ tranh cho tôi?”
Tịch Du gật đầu.
“Vậy nhớ vẽ tôi đẹp trai một chút.” Cố Lẫm trêu chọc nói.
Tuy rằng ngoại hình của Cố Lẫm xác thực rất tuấn tú, không cần anh cường điệu, bức tranh của Tịch Du cũng đã xuất hiện một anh chàng đẹp trai trăm phần trăm. Dù có chút chín chắn, Cố Lẫm vẫn rất phong độ ở độ tuổi ba mươi tư của mình. Tịch Du khinh bỉ: “Tự kỷ.”
Cố Lẫm mở cửa phòng ngủ đi ra, quay đầu lại ôn nhu cười với Tịch Du: “Cái này gọi là tự tin.”
Cửa đóng lại, che khuất bóng lưng Cố Lẫm.
Tịch Du nghĩ, người đàn ông này thật thú vị.
Cứ thế cậu ngồi hơn ba tiếng, cuối cùng cũng vẽ xong hai bức tranh, một bức đăng lên weibo, đồng thời cũng gửi tới nhóm Những chàng gay. Còn lại gửi tới điện thoại của Cố Lẫm.
Mọi người đi họp mặt có vẻ như đều onl QQ, mấy người đang ở trạng thại online.
Tuyên truyền – Mạch Mạch:
Ước ao, đố kị, hận, Du Du, cầu ảnh gặp mặt!
Trang trí – Du lai du khứ:
Hình như không chụp.
Tuyên truyền – Mạch Mạch:
Cậu cho rằng hé ra một bức tranh là có thể lừa dối tôi sao, không được, cầu phát sóng trực tiếp!
Tịch Du vừa định nói mình đã dẫn đầu ra về rồi, những người khác trong nhóm dường như hẹn nhau xông ra.
Đạo diễn – Không đặt được tên:
Du Du vẽ tranh cho tỷ tỷ thật là xinh đẹp, hôn một cái づ
Hậu kỳ – Tương Tư:
Trong tranh sao vẽ tôi béo thế, không like!
Chuẩn bị – Trái ớt:
Ai nha~ Như thế vừa rồi, tôi thấy rất đáng yêu mà.
Mạch Mạch bị mọi người đả kích tới phát hỏa.
Tuyên truyền – Mạch Mạch:
Các người! ╭(╯^╰)╮ Không để ý tới các người nữa, ai bảo chúng tôi ở nước ngoài chứ, nếu không nhất định sẽ tới tham gia họp mặt!
Tuyên truyền Mạch Mạch là du học sinh ở London, muốn đoàn tụ cùng mọi người mà có lòng không có sức, đầu năm nay vé máy bay rất đắt tiền, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
Chuẩn bị – Trái ớt:
Mạch Mạch yên tâm, tôi có chụp ảnh họ đây, qua đây tôi gửi cho.
Tuyên truyền – Mạch Mạch:
Chờ đi, tôi đi học đã!
Đạo diễn – Không đặt được tên:
Cư nhiên dám chụp ảnh, mau giao ra đây!
Chuẩn bị – Trái ớt:
Cô là muốn tôi đăng trên nhóm sao?
Trái ớt biết rõ còn cố hỏi, đáp lại là yên lặng cả đoàn, chắc là ở bên ngoài bị Không tỷ bắt được thực hiện đủ các loại giày vò chà đạp rồi.
Thời gian đã tới năm giờ, phòng khách rất an tĩnh, hẳn là bạn bè của anh trai đã về hết.
Bụng cậu có chút đói, Tịch Du đẩy cửa ra định tới nhà bếp tìm thức ăn.
Chợt từ phòng khách truyền ra âm thanh kỳ quái, ban đầu có chút áp lực đè nén, sau đó chậm rãi phóng to lên.
Vẻ mặt Tịch Du đỏ bừng, bởi vì cậu nghe ra đây là thanh âm của anh trai. Có thể đoán được hai người trên sô pha đang làm điều gì.
Tịch Du lui lại, sợ phát sinh ra động tĩnh khiến hai người kia phát hiện ra. Hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ như vậy mà bị người ta đánh vỡ nhất định sẽ không tốt. Tịch Du thẳng thắn bịt tai không nghe, chiêu này lúc nào cũng hiệu quả.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, hai người kia đột nhiên đứng dậy. Tịch Dương đưa lưng về phía cậu, đối mặt với anh là Vương Tử Duệ. Hơn nữa, Vương Tử Duệ liếc mắt đã thấy cậu, nhưng vẫn cứ tiếp tục thực hiện động tác đưa đẩy liên tục không ngừng.
Tiếng nước lạch bạch, hai người làm thật kịch liệt, trong quá trình hỗn loạn, anh trai phát ra âm thanh rên rĩ gợi cảm bình thường chẳng thể nào nghe được.
Tôi van hai người, có thể nào nhỏ giọng chút không, tôi còn lù lù trong này nè.
Có lẽ Tịch Du cầu khẩn có tác dụng, Vương Tử Duệ đột nhiên ôm lấy Tịch Dương, mị hoặc nói, “Bảo bối, chúng ta vào phòng ngủ.”
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ của Tịch Dương đóng lại.
Mà Tịch Dương từ đầu tới cuối không hề biết một màn của mình cùng Vương Tử Duệ bị Tịch Du thấy được.
May mà hiệu quả cách âm trong phòng không tệ lắm. Cửa đóng rồi, tất cả tạp âm đều biến mất.
Đoán chừng còn lâu mới được ăn cơm tối, Tịch Du cầm gói bánh quy ăn trước cho đỡ đối. Khi cậu trở lại phòng ngủ, màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới.
Cố Lẫm gửi tới.
Cố Lẫm: Cảm ơn, tôi rất thích.
Bức tranh của Tịch Du là tranh màu nước, cảnh Cố Lẫm nghiêng tán ô che chở cho cậu.
Khi đó, cậu thê thảm như thế, nhưng hình ảnh khắc họa bản thân lại nhàn nhạn đơn điệu, khung cảnh nhu hòa.
Cử chỉ thiện ý từ một người xa lạ, kẻ khác thì thấy rất ấm áp.