A Phong, điện thoại của em.”
“Anh nghe điện thay em đi.”
“Alô, ông ạ?” Được Mạc Phong cho phép, Tiêu Trình mới nhìn vào màn hình điện thoại di động. Lại là ông nội gọi tới.
“Ranh con đấy à? Tiểu Phong đâu?”
“A Phong đang tắm.”
“Bình thường cháu phải cẩn thận một chút, đừng làm cho Tiểu Phong quá mệt mỏi. Sau này cũng không thể lúc nào cũng đùa giỡn thằng bé, ở công ty cũng không được đối đầu với Tiểu Phong…” Từ sau khi Tiểu Phong làm việc ở công ty, cháu ông lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu, gây rối đủ kiểu. Ông sợ mình mà nhúng tay vào sẽ càng khiến cháu trai phản ứng ngược cho nên mới im lặng. Chỉ khi nào Tiểu Phong có thể quản lí nó thật chặt, ông mới yên tâm. Không ngờ Tiểu Phong lại đột ngột từ chức. Ông vốn cho rằng mình sai rồi, hai người đàn ông này thật sự không có duyên. Nào ngờ bây giờ hai đứa nó lại yêu nhau.
“…”
“Được rồi, lát nữa A Phong tắm xong, cháu sẽ gửi lời thay ông.” Thật đúng là bất công. Tiêu Trình ngắt lời dông dài của ông. Chỉ cần có liên quan đến Mạc Phong, ông hắn sẽ nói mãi không ngừng.
“Cái này là cái gì?” Ngắt điện thoại xong, Tiêu Trình nhìn thấy trong màn hình điện thoại của Mạc Phong có một file tên là “Người yêu dấu”. Tiêu Trình rất tôn trọng tính riêng tư của Mạc Phong, chưa bao giờ lục lọi đồ đạc của đối phương. Nhưng file này vô cùng chói mắt, hắn không thể nào nhịn được, cuối cùng vẫn mở ra xem… “Nếu như có thể, anh nhất định sẽ không phụ lòng em lần nữa. Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì…”
“Tiêu Trình, điện thoại của ai vậy? Anh… Anh làm sao thế?” Tiêu Trình cứ nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sáng lấp lánh, khiến Mạc Phong vừa bước ra khỏi nhà tắm thoáng dừng bước.
“A Phong!” Tiêu Trình kéo đối phương vào lòng, ôm thật chặt. “Anh đã nghe thấy rồi.”
“Anh… Anh nghe thấy cái gì?” Trong lòng Mạc Phong có chút hoảng hốt. Thôi chết rồi, anh quên không giấu cái file kia đi, để ngay trên màn hình điện thoại.
“Mạc Phong, anh yêu em! Lần này không phải là đọc lời thoại, anh chỉ nói với một mình em, anh yêu em!” Tiêu Trình nhìn thẳng vào mắt Mạc Phong mà nói, đồng thời mở điện thoại di động, ghi âm hết những lời này vào. Nụ hôn nồng nàn cũng theo đó mà rơi xuống.
Chờ tới khi hai người rảnh rỗi đã là hơn hai tiếng sau chuyện ấy.
“Đúng rồi, ông nội vừa gọi điện muốn chúng ta sang ăn cơm vào tối thứ bảy.”
“Được.”
“Tới lúc đó, ăn cơm xong rồi, em ở lại chơi với ông. Anh sẽ đi gặp Hải Đông.” Dù sao ở đó hắn cũng rảnh rỗi tới phát chán.
“Không cho anh đi.”
“Hả?” Không ngờ Mạc Phong lại bảo “không cho”?
“A, được rồi, em không đi cũng được, anh đi uống rượu với Hải Đông một chút.”
“Ý của em là không cho phép anh đi tìm Lưu Hải Đông.”
“Hả? Vì sao?” Tiêu Trình cảm thấy khó hiểu.
“Nếu đã ở bên em, mặc kệ trước đây anh thế nào, sau này đều phải cắt đứt hết quan hệ với người cũ.”
“…”
“Chẳng lẽ anh còn muốn dây dưa với đối phương?” Hắn dám lộ ra bộ dạng câm lặng sao?
“Anh dây dưa với ai?”
“Em nhìn thấy hết rồi.”
“Em thấy cái gì?”
“Anh còn muốn giả ngu sao? Hôm đó hai người hôn môi, em nhìn thấy tất cả. Hai người đã từng yêu nhau, năm ngày đó anh ở cùng với hắn đúng không?”
“Bọn anh hôn nhau?! Sao anh lại không biết nhỉ?”
“Ở trong quán bar đó…”
“Quán bar?” Rốt cuộc Tiêu Trình cũng hiểu được Mạc Phong đang nói gì. Bọn họ chỉ tới quán bar uống rượu với nhau thôi. “Bọn anh chỉ là bạn bè, năm ngày đó anh ở lại quán bar, một mình. Em có thể tới đó kiểm tra ghi chép ở trọ. Chiều hôm đó, anh gặp hắn ở bờ biển, trước đó bọn anh đã rất lâu không gặp nhau rồi. Sau đó, bọn anh cùng đi ăn cơm. Anh em bạn bè với nhau, khó tránh khỏi động chạm tay chân một chút, nhưng không hề vượt qua giới hạn bạn bè. Về chuyện bọn anh “tiếp xúc thân thể” với nhau hôm đó, anh không thể nhớ nổi là ai quàng vai ai trước, anh hoàn toàn không chú ý… Nhưng hôm ấy anh chỉ uống một chút rượu mà thôi, anh rất tỉnh táo. Anh không biết em đã nhìn thấy cái gì, có thể chỉ là do góc độ, nhưng tuyệt đối không phải như em nghĩ.” Việc liên quan đến sự trong sạch của mình thì nhất định phải giải thích rõ ràng.
“Ha ha, em ghen sao?”
“Em không ghen.” Nhìn đối phương cười như mèo trộm được cá, Mạc Phong thà chết chứ không thừa nhận.
“Được, em không ghen.” Tiêu Trình vui vẻ ôm cổ Mạc Phong, cảm giác được yêu như vậy thật tốt.
Hiện trường YY “Hai công”:
Cung Thu: A…!
Phong Mặc: … Anh đang phối H, ai cho phép anh thở dốc, thở dốc cái gì… Anh đột nhiên hét một tiếng chói tai như vậy để làm gì?!
Tiêu Trình buồn bực nhìn người yêu ở bên cạnh. Không phải hắn không phối hợp, mà là hắn thực sự không phối được.
Hoa Hướng Dương: Cung Thu, anh muốn hù chết mọi người à?
Quần chúng:
Đại thần, anh có thể thoải mái PIA kịch được không, trái tim nhỏ bé của em không chịu nổi cú sốc quá lớn.
Đại thần, anh thở dốc thật không giống người thường.
Đại thần, màn H nóng bỏng của anh đâu rồi?!!!! Thở dốc làm gì?!
Đại thần, đừng bày bộ dạng như vậy!!! Hu hu hu, ~~~~(>___