Nhật Ký Tìm Chồng

Chương 6: Bình thường cậu ta không như vậy đâu

Từ khi biết Phong Mặc là Mạc Phong, dường như giữa hai người chẳng có gì thay đổi, lại dường như tất cả đều khác xưa. Ngoài đời, Tiêu Trình tiếp tục ngáng chân Mạc Phong ở công ty. Trên mạng, Cung Thu tiếp tục đấu võ mồm với Phong Mặc.

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày. “Hai công” đã ra đến kỳ ba, Cung Thu cũng có nhóm fan hâm mộ của riêng mình.

Buổi tối rảnh rối, Cung Thu sẽ lên YY tâm sự cùng những người hâm mộ.

Đại thần, hôm nay tâm trạng của anh thật tốt nha.

Cung Thu: Ừ.

Oa, sama, anh có việc gì vui à? Có thể tiết lộ cho bọn em một chút không?

Cung Thu: …

Tiêu Trình không khỏi nhớ lại chuyện ban sáng.

“Mạc Phong, Mạc Phong. Buổi tối qua nhà tôi ăn cơm đi.”

“Không.”

“Đừng như vậy mà. Quan hệ giữa hai ta tốt đến thế, trong kịch ngoài kịch cậu đều đặc biệt quan tâm, chăm sóc tôi, tôi sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”

“Tôi không rảnh.”

“Mạc Phong…” Mới nói được phân nửa, đột nhiên Mạc Phong cúi đầu xuống giúp nhân viên trước mặt nhặt giấy tờ bị rơi. Tiêu Trình không kịp dừng bước, đυ.ng vào anh.

“Mạc Phong, xin lỗi. Cậu không sao chứ?” Tiêu Trình đỡ lấy Mạc Phong thiếu chút nữa bị hắn đẩy ngã.

Cái eo thon nhỏ, tinh tế, tuy rằng nhìn lướt qua thấy thân thể anh rất gầy, nhưng vuốt ve lại thấy rất sướиɠ tay…

“Tổng giám đốc Tiêu, ngài có thể buông tôi ra chưa?”

“A…” Trước khi buông tay, Tiêu Trình cố tình làm một chuyện mà hắn vẫn luôn muốn làm — Bóp cái mông của Mạc Phong một phát. Quả nhiên rất sướиɠ!

“Anh…!” Trong nháy mắt, gương mặt Mạc Phong đỏ lừ như con tôm luộc, khi bước vào phòng họp rồi vẫn không bớt đi…

Nhìn Mạc Phong mang theo khuôn mặt đỏ ửng còn phải giả vờ bình tĩnh làm báo cáo, mỗi khi nghĩ đến cảnh đó, tâm trạng của Tiêu Trình trở nên tốt vô cùng.

Sama, thu hồi tiếng cười da^ʍ của anh lại~~

Đại thần, anh cười thành tiếng rồi…

Sama, có phải anh có bạn trại rồi không?

Cung Thu: Không có.

Sama, có phải anh có người mình thích rồi không?

Có thể khiến cho sama cười khúc khích thành như vậy, khẳng định là có vấn đề~~

Cung Thu: Coi như là có người mình thích đi.

Tự hỏi trong lòng một hồi, quả thật Tiêu Trình rất thích Mạc Phong. Ở bên Mạc Phong càng lâu, hắn càng hài lòng. Mỗi lần chọc ghẹo anh, hắn đều có cảm giác thành tựu vô cùng.

Sama thích thì hãy dũng cảm thổ lộ đi.

Ủng hộ sama.

Đại thần mau chóng đem về cho bọn em một thụ thụ đáng yêu nha!

Cung Thu: …

Đại thần, thức ăn anh đăng lên weibo đều do anh làm sao? Nhìn anh đã thấy rất ngon rồi~~

Sama, anh nấu ăn trông thật ngon~~

Cung Thu: Là tôi tự mình nấu.

Gạt người sao, chắc chắn là anh mua.

Thật sao? Trông rất ngon mà.

Cung Thu: Lừa các cô làm gì, thật sự là tôi nấu đấy. Nếu mọi người có hứng thú học, sau này tôi có dạy mọi người.

Dịu dàng săn sóc, lại khéo tay, nấu ăn ngon, nước bọt ing~~

Đại thần, mau chóng dùng tay nghề nấu nướng của anh chinh phục đối phương đi.

Đại thần, đối phương đã từng ăn món anh nấu chưa?

Cung Thu: Ăn rồi.

Oa, ghen tị quá.

Đại thần, mau chóng thổ lộ đi. Nói không chừng đối phương đã thích anh từ lâu rồi…

Sama học nấu ăn vì người ta, thật quá cảm động…

Cung Thu: Không phải như mọi người tưởng tượng đâu, chúng tôi là bạn tốt.

Đại thần đúng là một công dịu dàng.

Cung Thu: …

Trước đây Tiêu Trình từng thấy có một lần Mạc Phong ôm bụng, dường như bộ dạng không thoải mái lắm. Hỏi qua mới biết quả nhiên bình thường anh không ăn sáng. Vài ngày sau, Tiêu Trình nấu xong bữa sáng thì sang gõ cửa nhà Mạc Phong, nhưng lần nào anh cũng đi làm mất rồi. Hắn thì không thể dậy sớm được như vậy, thế nên mỗi sáng, Tiêu Trình nấu cháo xong rồi cho vào cặp l*иg giữ ấm, mang tới công ty cho Mạc Phong.

Lúc mới đầu, Mạc Phong nhất quyết không chịu ăn, hắn phải cố ý múc vào bát đặt ở trước mặt anh. Tiêu Trình lúc nào cũng tự tin với tài nấu nướng của mình. Bộ dạng Mạc Phong giả vờ không thèm để ý nhưng vẫn nhịn không được mà liếc trộm nhìn đáng yêu vô cùng, khiến Tiêu Trình hận không thể xông tới hôn một cái.

“Ăn đi. Tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của mình xỉu ở công ty. Hơn nữa, tôi rất muốn được chung sống hòa thuận với hàng xóm láng giềng.”

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ánh mắt của Mạc Phong nhìn hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cũng chấp nhận ăn bữa sáng hắn làm.

Cung Thu: Hôm nay trò chuyện đến đây thôi. Tôi phải đi rồi.

Không được. Sama mới hàn huyên với bọn em có một tiếng mà.

Đại thần, đừng mà. Khóc~



Cung Thu: Lát nữa tôi có việc. Buổi tối thứ sáu tôi lại lên mạng nói chuyện với mọi người nha.

Được rồi. Đại thần đừng nuốt lời đó.

Đại thần, bọn em chờ anh, không gặp không về.



Tiêu Trình rời khỏi phòng YY của mình, vào phòng PIA “Hai công”.

Cung Thu: Tôi tới rồi.

Hoa hướng dương: Hôm nay anh có việc gì vui thế, tâm trạng tốt như vậy?

Vai phụ và nhóm diễn viên quần chúng:

Trong giọng nói của Cung Thu mang ý cười, xem ra sắp có chuyện tốt.

Có JQ.

+1

Cung Thu: Tâm trạng quả thật rất tốt.

Nghĩ tới chuyện hiện tại Mạc Phong cũng ở trong phòng này, khóe miệng của Tiêu Trình không kiềm chế được mà nhếch lên. Từ sau khi biết Mạc Phong là một ngạo kiều thụ, Tiêu Trình không còn băn khoăn gì nữa. Những lần đấu võ mồm với Phong Mặc cũng trở nên hấp dẫn vô cùng. Mỗi lần tưởng tượng tới bộ dạng đỏ mắt tía tai của Mạc Phong ở bên kia máy tính, Tiêu Trình nằm mơ cũng có thể nở nụ cười.

Phong Mặc: Làm lại một lần nữa, biểu đạt cảm xúc sai rồi!

Cung Thu: Không đúng ở đâu?

Phong Mặc: Phải dịu dàng hơn nữa.

Cung Thu: Có phải như thế này hay không? “Phong Mặc, bảo bối, em yêu, ngoan nào~”

Phong Mặc: …

Cung Thu: Bảo bối, có phải em đỏ mặt rồi hay không? Hửm?

Mọi người:

Đệch, Cung Thu, anh dám công khai đùa giỡn đạo diễn~~

Hai người đang chơi trò gì thế? Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào thế?

Lá gan của Cung Thu cũng thật lớn, không sợ lát nữa bị bắt lỗi sao?



“Người anh em, hoàn hồn đi. Cậu không sao chứ? Gần đây cứ cười khúc khích một mình. Từ nãy đến giờ, cậu mất hồn mất vía bao nhiêu lần rồi, cậu tự đếm xem.” Dư Nguyên lắc lắc tay trước mặt bạn thân. Gần đây trong giới võng phối đồn ầm lên rằng Cung Thu đang yêu, xem ra là sự thật.

“Cậu thích ai thế? Đã cưa đổ chưa?”

“Cậu nghĩ gì thế? Chẳng phải tôi vẫn như trước sao?”

“Cậu đó, đây rõ ràng là biểu hiện của tình yêu mà.” Hóa ra cậu ta vẫn không tự nhận ra. Nhưng mà quả thật anh chưa từng nghe thấy Tiêu Trình đang yêu đương cùng tên “công” nào.

“Cốc cốc cốc.”

“Tổng giám đốc.” Nhìn thấy Tiêu Trình có khách, Mạc Phong đứng ở cửa, không tiến về phía trước.

“Vào đi.”

“Oa, công ty của cậu có một anh đẹp trai như vậy từ khi nào thế?”

“Cậu không được dọa người ta.”

“Tổng giám đốc, đây là dự án hợp tác với công ty A lần này.”

“Ừ. Đặt trên bàn là được rồi.”

“Tôi xin phép đi trước.” Trước khi ra ngoài, Mạc Phong còn lịch sự đóng cửa lại dùm hai người.

“Giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho tôi đi. Dù sao cậu cũng không thể chiếm được người ta.”

“Cậu thích cậu ấy à?” Xem ra hai người bọn họ đều không nhận ra đối phương.

“Đúng vậy, một người đẹp như vậy, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.”

Hai ngày sau, khi Mạc Phong chấp nhận lời mời của Tiêu Trình, hắn lại bất ngờ ngẩn người. Mạc Phong đã đồng ý rồi?

“Tổng giám đốc Tiêu? Buổi tối mấy giờ?”

“À…? Ừm… Tám giờ tối. Dù sao hôm nay là thứ bảy, có thể chơi thỏa thích.”

“Được. Buổi tối gặp lại.”

“Ừ.”

Về nhà đóng cửa lại, trong lòng Tiêu Trình nặng trịu, buồn bực không nói nên lời. Trước đây mỗi lần hắn muốn hẹn Mạc Phong đều bị từ chối.

“Ngại quá, tổng giám đốc Tiêu, tôi không rảnh.”

“Tổng giám đốc Tiêu, buổi tối tôi có hẹn rồi.”

“Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay tôi mệt quá, không muốn đi.”



Ấy thế mà hôm nay cậu ta lại dễ dàng đồng ý, bởi vì mối quan hệ với Dư Nguyên sao? Tuy rằng hắn chưa từng nói về Dư Nguyên, nhưng hôm trước Mạc Phong đã gặp Dư Nguyên, liệu có phải cậu ấy đã đoán ra được điều gì? Suy nghĩ này khiến tâm trạng của Tiêu Trình còn tụt xuống thấp hơn. Bình thường hắn không thấy Mạc Phong có bạn bè gì, cũng không thấy cậu ấy hẹn hò với ai, hắn chính là người có quan hệ tốt nhất với cậu ấy…

“Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“A, xin chào.”

“Tôi là Dư Nguyên.”

“Mạc Phong.”

“Mạc Phong, trước đây cậu đã từng tới bar này sao?”

“Đã từng tới một lần.”

“Tôi mời cậu một chén nhé?”

“Được thôi.”



Thấy hai người mau chóng trở nên thân thiết, Tiêu Trình cảm giác như mình là kẻ thừa thãi ở chỗ này. Hai người bọn họ hợp ý nhau như vậy là lẽ đương nhiên, dẫu sao họ cũng quen biết trên mạng internet. Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, tất cả mọi người bắt đầu lao vào sân khấu để nhún nhảy. Đối với Tiêu Trình mà nói, đây quả thật giống như ném một ổ bánh mì ra trước mặt người sắp chết đói: “A, ở đó náo nhiệt quá. Tôi đi xem sao, hai người cứ chơi đi.”

“Tôi nên gọi anh là Dư Nguyên hay là Kiếm Thượng Thiên Phong?”

“Phong Mặc? Quả nhiên là cậu.”

“Ừ. Thật không ngờ chúng ta sẽ vô tình gặp nhau.”

“Thật vậy. Thế giới quá nhỏ bé. Cậu đang làm việc ở tập đoàn Tiêu thị sao? Chuyển công tác lúc nào thế? Tôi nhớ rõ trước đây cậu không làm ở đó.”

“Mấy tháng trước, khoảng thời gian Tà Âm tuyển người mới.”

“…”

Hai người “bạn cũ” gặp mặt luôn có rất nhiều chuyện để nói. Ngay khi họ đang trò chuyện hăng say, đột nhiên lực chú ý bị tiếng hoan hô xung quanh sân khấu hấp dẫn. Lúc hai người đồng thời quay đầu về phía đó, Tiêu Trình đang ở trên sân khấu, ôm ấp một vũ công nam mà nhảy hăng say…

“Anh đẹp trai, anh nhảy tốt quá.”

“Sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ.”

Vũ công nam uốn éo thắt lưng, cọ qua cọ lại trước mặt Tiêu Trình. Hắn cũng phối hợp vô cùng hoàn hảo, hai tay dao động bên hông của đối phương, toát ra vẻ quyến rũ và nóng bỏng không nói nên lời.

“Anh đẹp trai, có muốn không?” Vũ công nam mập mờ nháy mắt với Tiêu Trình. Dáng vóc rất đẹp, lại còn nhảy tốt như vậy, quả thật là loại đàn ông mà hắn thích.

“Không muốn.”

“Anh đẹp trai, chắc chắn chứ?” Một người đẹp như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc.

“Chắc chắn. Được rồi… tôi quả thật có chút không nỡ. Ha ha…” Người này lớn lên có vẻ ngoài không tồi, cũng rất biết cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta. Nhưng vấn đề là hắn mang về nhà cũng không thể ấy ấy đối phương.

Âm hưởng trên sân khấu quá ồn, hai người phải ghé sát vào bên tai đối phương mà nói. Động tác này trong mắt mọi người xung quanh dường như người tình đang nỉ non. Một người cao lớn, đẹp trai, một người xinh đẹp, gợi cảm, hơn nữa kỹ thuật nhảy của cả hai đều cực kì nóng bỏng, khiến cho khán giả hét chói tai liên tục.

“Tiêu Trình,… Bình thường cậu ấy không phải như vậy đâu…” Thấy Mạc Phong không lộ ra cảm xúc gì, Dư Nguyên lúng túng nói. Tuy rằng những lời này hoàn toàn không có sức thuyết phục, nhưng Dư Nguyên vẫn bênh vực bạn thân của mình theo bản năng.

Chờ tới khi Tiêu Trình nhảy chán rồi, vừa xuống khỏi sân khấu đã nhìn thấy Mạc Phong.

“Mạc, Mạc Phong.” Nhớ tới màn nhảy nhót gợϊ ȶìиᏂ vừa rồi, Tiêu Trình xấu hổ trong phút chốc. Nhưng nghĩ lại, hắn xấu hổ làm cái quái gì?!

“Ừ, chơi mệt rồi à? Cho anh này, uống đi.”

Đúng lúc vô cùng khát, Tiêu Trình lập tức nhận lấy, uống một ngụm lớn. Mùi rượu nóng nặc mang theo chút hương chanh khiến Tiêu Trình không nhịn được mà nâng cốc cạn sạch.

“Được rồi, Dư Nguyên đâu?” Bất tri bất giác nhìn xung quanh, Tiêu Trình vẫn không tìm thấy bóng dáng thằng bạn thân của mình đâu.

“Ở bên kia.”

Theo ánh mắt của Mạc Phong, Dư Nguyên đang cùng một cậu bé xinh trai khác thân mật nhiệt tình, quả thật chính là đang “muốn”.

“Dư Nguyên,… Bình thường cậu ấy không phải như vậy đâu…” Sao đúng thời khắc mấu chốt thì thằng bạn hắn lại làm hỏng việc?