Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 30

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh vừa đi làm thì bận rộn thiên hôn địa ám, thượng cấp, thuộc hạ, anh em các đơn vị, các mặt đều có khá nhiều chuyện tìm hắn, những người chờ gặp hắn để xin chỉ thị đều đứng đầy ắp bên ngoài cửa phòng của hắn, khiến hắn hận không thể mọc ra 8 cánh tay.

Đến tận buổi trưa, vẫn có người chờ ở bên ngoài văn phòng của hắn, sĩ quan phụ tá của hắn tiếp một cuộc điện thoại, lập tức đứng lên nói: “Vừa rồi tư lệnh từ bệnh viện gọi điện tới, muốn tôi chuyển lời tới cho mọi người rằng: 1, phải đi ăn đúng giờ; 2: phải để cho tham mưu ăn đúng giờ; Được rồi được rồi, mọi người đi ăn cơm trước đi, chiều quay lại làm việc, cũng đã đợi mấy ngày rồi, thêm mấy tiếng nữa cũng đâu có sao.”

Các quân quan vừa nghe thấy lời dặn dò của tư lệnh đang trọng thương nằm viện, tất cả đều vui vẻ nở nụ cười: “Được được, chúng tôi đi ăn đây. Anh nhớ chăm sóc cho tham mưu thật tốt nhé, đừng khiến tư lệnh khi quay về sẽ xử lý anh đấy.”

Bọn họ vừa vui đùa vừa tản đi, Lâm Tĩnh trong văn phòng cũng nghe thấy những lời này. Đợi khi hắn xử lý xong chuyện trong tay, liền cầm lấy điện thoại gọi tới bệnh viện: “Lão Lôi, ăn chưa vậy?”

“Đang ăn nè.” Lôi Hồng Phi vui tươi hớn hở mà nói. “Còn cậu?”

“Không có, lập tức đi ăn nè.” Lâm Tĩnh trêu chọc nói. “Vốn mọi người đều đang đứng chờ ngoài cửa, anh chỉ nói câu, lại khiến họ tản đi hết, cũng là anh lợi hại, bội phục, bội phục.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha, trước sau như một đắc ý dào dạt: “Đúng đó, tôi là ai chứ, là quan tư lệnh của bọn họ đó. Dám không nghe lời, tôi dù chỉ còn 1 cánh tay cũng có thể đánh cho bọn họ bại trận đấy.”

“Quan tư lệnh đại nhân quả nhiên uy phong.” Lâm Tĩnh cười ra tiếng.

“Được rồi, đừng nói phiếm nữa, cậu đi ăn cơm đi.” Lôi Hồng Phi quan tâm tới hắn. “Dù bận cỡ nào cũng phải ăn, nghỉ ngơi nữa, cậu nếu mệt tới suy sụp, thì bộ tư lệnh chúng ta có thể hát bài không thành kế (vườn không nhà trống) rồi.”

“Ừ, tôi biết.” Thanh âm Lâm Tĩnh rất nhu hòa. “Tôi đi ăn đây.”

“Được, đi đi, tối nay tôi chờ cậu.” Lôi Hồng Phi tuyệt không ướŧ áŧ bẩn thỉu, nói xong liền cúp máy.

Lâm Tĩnh rất khoái trá, dọn dẹp xong văn kiện liền tới căn tin. Trên đường gặp ai, họ đều nhiệt tình chào hỏi hắn, quan quân hạ cấp theo thường lệ phải nghiêm chào, để hắn đi trước. Bộ tư lệnh trống chủ nhiều ngày liền, kết quả quan tư lệnh bị nổ nát mất 1 cánh tay, hôn mê bất tỉnh được đưa về nước, điều này khiến cho ai trong quân đội cũng đều rất khó chịu, hiện tại thấy hắn hoàn hảo không bị thương hại gì, tinh thần sáng láng, mọi người nhất thời cảm thấy có được trụ cột, cũng vững tin hơn nhiều.

Lâm Tĩnh bưng dĩa ăn ngồi xuống bàn trong góc phòng ngay cửa sổ, mới vừa ăn miếng đầu tiên, thì tham mưu tác chiến là thuộc hạ trực hệ của hắn liền đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa nghe được 1 tin nội bộ.”

Lâm Tĩnh thắc mắc nhìn về phía anh.

Tham mưu tác chiến có chút chần chờ, ngẩng đầu quay nhìn chung quanh 1 chút, thấy xung quanh không có ai có thể nghe lén được cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này mới thấp giọng nói: “Lôi tư lệnh bị trọng thương, sau khi dưỡng thương xong còn phải lắp tay giả, sau đó là thời gian hồi phục, chí ít cũng phải mất nửa năm mới có thể đi làm lại, mà không biết được khi mang tay giả liệu có thể thích ứng với cuộc sống của bộ đội đặc chủng hay không, mọi người dường như cũng chưa nắm chắc, cho nên, cấp trên có ý định điều y qua tổng tham, thăng cho anh hoặc Ninh phó tư lệnh thay vào vị trí của y.”

Lâm Tĩnh nhíu mi: “Cậu khẳng định?”

“Đúng.” Tham mưu tác chiến khẽ lắc đầu, “Hiện tại chỉ đang nghe thấy tin đồn mà thôi, tôi cũng nắm được 1 chút, bộ quốc phòng cùng tổng tham đều có cùng 1 suy nghĩ, thế nhưng hiện nay vẫn chưa chắc chắn.”

“À,” Lâm Tĩnh ngưng thần suy tư một hồi, bất động thanh sắc hỏi, “Còn tin gì nữa không?”

“Hai ngày trước có cùng ăn với mấy anh em ở bên tổng chính, bọn họ ai cũng đồng loạt chúc mừng tôi, rồi lại giữ kín như bưng, không chịu nói thẳng tình hình thực tế,” Tác chiến tham mưu nở nụ cười, “Tôi suy nghĩ ý tứ, tham mưu cùng Ninh phó tư lệnh lần này ở B quốc có biểu hiện xuất sắc như thế, đại khái chắc là dự định thăng chức rồi. Nếu vậy, tiếp nhận vị trí của tư lệnh càng thuận lý thành chương.”

“Cậu dùng đầu óc chút giùm tôi đi, nói năng cẩn thận 1 chút.” Lâm Tĩnh có chút nổi giận. “Nói tin tức thì biết đó là tin tức đi, đừng có thượng vàng hạ cám mà đem mấy suy nghĩ phỏng đoán cá nhân vào trong đó.”

“Yes, sir.” Tác chiến tham mưu lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc mà nói. “Là tôi sai, sau này tuyệt đối không nói bậy nữa.”

“Cậu có thể nói cái khác, nhưng đừng nói mấy câu thế này.” Lâm Tĩnh càng nhíu chặt mi hơn. “Lẽ nào cậu mong tư lệnh nghỉ hưu?”

“Đương nhiên không.” Tác chiến tham mưu thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Tôi tuyệt đối không muốn.”

Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi, Lâm Tĩnh đều là tam giác vàng của bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng, là tổ hợp tối cao cũng là ổn định nhất, sức chiến đấu cực mạnh, thiếu khuyết 1 ai cũng là tiếc nuối. Tuy rằng anh hy vọng tham mưu trưởng của mình có thể thăng chức, nhưng không phải bằng cách thay thế tư lệnh, mà là cả ba người phải cùng nhau gánh vác, là một chỉnh thể mà cùng thăng cấp.

Lâm Tĩnh hiểu thái độ làm người của anh, lúc này cũng không còn nhíu mày nữa, nét mặt cũng hòa hoãn hơn. “Lời mà cậu nói vừa rồi sẽ khiến nhiều người nghe hiểu lầm đấy, biết không?”

Tác chiến tham mưu liền nhớ lại 1 chút, thiếu chút nữa một thân mồ hôi lạnh. “Xác thực như vậy, sau này tôi nhất định chú ý cách dùng từ, biểu đạt chuẩn xác.”

“Ừ, vậy là được rồi.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Ăn cơm đi.”

Hai người không hề thảo luận việc này nữa, thoải mái mà thương lượng công tác hằng ngày.

Trở lại văn phòng, Lâm Tĩnh ngồi vào bàn, ngửa đầu nhìn trần nhà suy nghĩ thật lâu, sau đó gọi điện cấp tốc lên bộ quốc phòng cùng tổng tham, bạn bè bên tổng chính, hàm súc uyển chuyển hỏi thăm tin tức.

Mấy người bạn cũng không có ai đưa ra câu trả lời thuyết phục minh xác, mà đều mang ý tứ hàm hồ.

“Lôi tư lệnh bị thương nặng như vậy, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc hay không, hiện nay còn cần phải tiến hành thẩm định thêm nữa, tạm thời chưa có quyết định nào hết. Tôi cũng chỉ nghe qua vài lời đồn mà thôi, thế nhưng khẳng định không có đáng tin, cậu không nên để mình bị ảnh hưởng, nên làm cái gì, thì làm cái đó, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Lâm Tĩnh nghe được không biết nên khóc hay cười: “Anh đừng đoán mò, tôi cũng không muốn thay thế vị trí của lão Lôi. Nói thật, tôi kiên quyết phản đối việc điều lão Lôi đi, ở đây không có y không được đâu. Tôi có nghe Đồng viện trưởng bên bệnh viện 643 nói qua, lão Lôi sau khi lắp đặt tay giả, sẽ không khác gì với quá khứ cả, hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm được công tác.”

“Bác sĩ nói cũng không thể tin toàn bộ được. Đã mất 1 cánh tay, dù có lắp tay giả, cũng là giả mà thôi, đúng không? Khẳng định vẫn kém so với tay thật chứ, đây là quy luật khách quan, không thể dùng ý chí của con người mà thay đổi được.” Những lời này đều thổn thức không thôi. “Lão Lâm, anh yên tâm, với gia thế bối cảnh của tư lệnh, điều đến đâu cũng sẽ không sao cả. Với lại, dù có biến động gì, thì thượng cấp cũng sẽ tìm 3 người các anh lần lượt nói chuyện mà, sẽ trưng cầu ý kiến các anh trước, cuối cùng mới đưa ra quyết định. Hiện tại nói cái gì thì cũng là nói không đâu cả, chắc anh cũng không vì chuyện không đáng này mà hao tổn tâm trí chứ.”

“Đúng là vậy thật,” Lâm Tĩnh lúc này mới thoáng yên tâm.

Công tác quả thật là đôi sơn điền hải, hắn một mực nỗ lực xử lý với tiết tấu nhanh nhất, nhưng vẫn không thể tan tầm đúng giờ. Vất vả lắm mới làm xong việc, liền vội vã chạy về nhà mình, tắm rửa, thay đồ thường, nước cũng chưa kịp uống đã vội vã chạy tới bệnh viện.

Lúc này trời đã tối đen, Lôi Hồng Phi đang một mình đánh nhau cùng hệ thống, trên cơ bản là thua liên tiếp. Y cắn răng thấp giọng chửi bới, Lâm Tĩnh liền bước vào. Lôi Hồng Phi mặt mày rạng rỡ: “Tới rồi à, ăn nhanh đi, sau đó cùng tôi liên thủ gϊếŧ bọn nó bằng được.”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, chỉ thấy một bộ đội đặc chủng đang bị rất nhiều địch nhân vây công, bị gϊếŧ đến mức phải liên tiếp tháo chạy. Hắn ha ha cười nói: “Quả nhiên không có tôi không được ha?”

“Đúng vậy, tay trái của tôi còn chưa luyện rành được, chỉ có thể mượn tay của cậu thôi.” Lôi Hồng Phi tùy tiện mà nói, “Tôi biết cậu nhất định không ăn cơm mà chạy tới đây liền, nên đã kêu y tá để lại phần cơm cho vị thủ trưởng mỹ nam tử này của chúng ta đó, trên bàn bên kia có hộp giữ ấm, nhanh đi ăn đi. Cô gái nhà người ta vừa nghe cái phần này là để dành cho vị đại ca đẹp trai ăn, tất cả đều mua thứ tốt nhất, haha.”

“Anh cười thật bỉ ổi.” Lâm Tĩnh khinh bỉ y, sau đó đi đến bên bàn mở hộp giữ ấm, từ bên trong lấy ra 4 món cùng 1 canh và 1 chén cơm, không chút khách khí mà bắt đầu ăn.