Hôm nay là Tiết Đoan Ngọ, trời trong nắng ấm, phố xá náo nhiệt.
Tới đón Mạnh Uyển không phải là Triệu Sâm mà là xe ngựa của phủ Tam điện hạ.
Mạnh Uyển mặc váy lụa xanh biếc, giữa cánh tay là satanh mỏng, đầu cài trường trâm lục bích, tóc nàng dài mà đen nhánh như dòng suối mùa xuân xõa trên vai, ánh mắt thất vọng vì tìm không thấy Triệu Sâm khiến cho người ta không nhịn được mà đau lòng.
“Mạnh tiểu thư, mời lên xe.” Tinh Trầm vén rèm xe ngựa, cung kính chờ.
Mạnh Uyển thở dài, nhấc váy lên xe.
Xe ngựa của phủ hoàng tử so với phủ thừa tướng tốt hơn một chút, ngồi bên trong không hề có cảm giác bị xóc nảy.
Trong xe ngựa bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn để một phần điểm tâm đặc biệt, tất cả đều là món Mạnh Uyển thích.
“Tiểu thư, nếm thử đi.”
Phù Phong gắp một ít điểm tâm đặt vào chiếc đĩa nhỏ đưa cho Mạnh Uyển, Mạnh Uyển nhận lấy nếm thử, ngon đến nheo mắt lại.
“Em cũng ăn một ít đi.” Mạnh Uyển nói.
Phù Phong cười đáp: “Đây là điểm tâm Tam điện hạ đặc biệt chuẩn bị cho tiểu thư, sao nô tì ăn được chứ?”
Mạnh Uyển ho một tiếng nói: “Em không ăn thì ta ăn hết đây.”
Nàng cầm lên một miếng điểm tâm, còn chưa cắn đã để xuống, sầu lo lên tiếng: “Không được, ta không thể ăn hết, dạo này ta mập lên nhiều quá, ăn nữa sẽ bị phụ thân chê cười.”
Gần đây, Mạnh thừa tướng hay cười Mạnh Uyển ăn như con heo nhỏ nhưng cũng chỉ là gọi yêu, song Mạnh Uyển vẫn ghi nhớ trong lòng.
“Tiểu thư đừng lo. So với ngày trước, nô tỳ cảm thấy vóc dáng hiện tại của tiểu thư mới là vừa vặn, trước đây tiểu thư thật sự quá gầy.” Phù Phong nghiêm túc nói.
Cúi đầu nhìn ngực của mình, Mạnh Uyển đồng ý với suy nghĩ của Phù Phong. Mặc dù nàng hơi đẫy đà một chút nhưng so với quá khứ trổ mã hơn nhiều. Dù sao bây giờ nàng vẫn hơi gầy so với Địch Thanh Trì, ăn thêm một chút chắc cũng không sao.
Nghĩ đến đây, Mạnh Uyển bắt đầu ăn, cho đến khi xe chậm rãi dừng lại, miệng nàng mới ngừng hoạt động.
“Đến rồi, Mạnh tiểu thư, mời xuống xe.”
Tiếng Tinh Trầm bên ngoài vang lên. Mạnh Uyển vén rèm nhìn ra bên ngoài. Bích Hà rộng vạn dặm nhưng người lại không nhiều như trong tưởng tượng. Nàng chuyển tầm mắt về phía Nam, quả nhiên tất cả mọi người đều tụ tập ở đó.
Để Phù Phong dìu xuống xe ngựa, Mạnh Uyển lập tức hỏi: “Tinh thị vệ, điện hạ đang ở đâu?”
Tinh Trầm chỉ vào nơi cách đó không xa: “Tiểu thư nhìn xem.”
Mạnh Uyển nhìn theo. Triệu Sâm mặc cẩm bào đen viền tơ bạc, ngồi ngay ngắn trước mũi một chiếc thuyền nhỏ đơn giản, đỗ gần bờ sông, đang nhìn dòng người cổ vũ trận đấu náo nhiệt.
Mạnh Uyển vui mừng, không đợi Tinh Trầm dẫn đường đã nhấc váy chạy tới, theo bước chân của nàng, ngọc bội bên hông phát ra tiếng vang rất dễ nghe. Triệu Sâm dừng ánh mắt trên người nàng, không hiểu sao, khóe miệng luôn nghiêm túc cũng nhếch lên vài phần.
“Điện hạ chờ lâu không?” Đến bên bờ sông, Mạnh Uyển cao giọng hỏi, trong giọng nói mang theo sự hào hứng không thể che giấu.
Triệu Sâm đứng dậy, giẫm lên đầu thuyền, vươn tay ra đón nàng. Dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhoẻn miệng cười, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ: “Đến đây.”
Mạnh Uyển hơi chần chừ nhưng vẫn đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn. Tay của hắn thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng khiến cho người ta có cảm giác an tâm.
Để hắn kéo lên thuyền nhỏ, chiếc thuyền lung lay vài cái. Bởi lần rơi xuống nước trước đây mà trong lòng Mạnh Uyển vẫn còn sợ hãi, cho nên nàng thuận thế ôm lấy eo hắn. Sau khi đứng vững, Mạnh Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt bị ánh nắng chiếu lên không mở ra được lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của hắn.
“Điện hạ?” Mạnh Uyển rời khỏi ngực hắn, nghi hoặc gọi một tiếng.
Triệu Sâm gật đầu, vào trong thuyền ngồi xuống, ra hiệu nàng ngồi vào vị trí đối diện mình, Mạnh Uyển thuận theo ngồi xuống đó.
Nàng vừa ngồi xuống liền phát hiện Triệu Sâm đang nhìn mình chằm chằm. Nàng đưa tay sờ mặt, mất tự nhiên hỏi hắn: “Trên mặt ta có gì sao?”
Triệu Sâm vươn tay tới bên môi nàng giống như muốn thay nàng lau thứ gì đó nhưng thoáng chần chờ một lát rồi lại thu tay về, tự lau khóe miệng của mình.
Mạnh Uyển nhớ ra vừa nãy mình ăn điểm tâm xong không lau miệng lập tức lấy khăn tay ra lau, khi nhìn thấy chút vụn thức ăn thừa trên khăn tay, nàng lập tức đỏ mặt.
“Thần nữ thật vô ý.”
Tự xưng là “Thần nữ”, xem ra nàng thật sự rất xấu hổ. Mắt phượng của Triệu Sâm không chớp, thâm thúy nhìn nàng, thuyền nhỏ bắt đầu chậm rãi bơi vào lòng sông.
Người chèo thuyền chèo thuyền rất khéo, nơi con thuyền đi qua chẳng những có thể xem đấu thuyền rồng mà còn không phải chen chúc với những người khác. Mạnh Uyển lúc thì xem đấu thuyền rồng, lúc lại đi thưởng hoa sen. Mỹ nhân ngồi trước mặt, cảnh vật trong mắt cũng trở nên đẹp đẽ hơn nhiều, nếu nói cái này ra miệng thì thật sự không hợp quy củ chút nào.
“Bích Hà này quy tụ rất nhiều cảnh đẹp, giống như tiên tử nhà ai đáp hỉ kiều vậy, thật xinh đẹp.” Nói dứt lời, Mạnh Uyển liền phát hiện trong lời nói có ý ám chỉ chuyện “thành thân”
(1), rất không thích hợp với nữ tử chốn khuê phòng như nàng, càng không thích hợp để nói với nam tử đã lập hôn ước với nàng. Mạnh Uyển vụиɠ ŧяộʍ quan sát phản ứng của Triệu Sâm, dường như hắn vì lời nói của nàng mà đang cân nhắc tới điều gì đó.
(1) Trong lời nói của Mạnh Uyển có nói đến “Hỉ Kiều”. “Hỉ” là chuyện vui (như là thành thân, mang thai..v..v), “Kiều” là cái cầu, ghép lại thành cầu hôn cũng là ám chỉ việc thành thân đấy.
Ngay lúc nàng đang thấp thỏm không yên, Triệu Sâm bỗng nhiên mở miệng: “Nàng muốn thành thân với ta?”
Mạnh Uyển khẽ giật mình, còn chưa kịp đáp lời, Triệu Sâm đã đổi sang cách hỏi khác: “Nàng có nguyện ý thành thân với ta không?”
Mạnh Uyển khẽ cong môi đỏ nói: “Tại sao lại không? Sao ta lại không muốn chứ?”
Câu trả lời thẳng thắn như vậy khiến Triệu Sâm bỗng hiện tại không biết phản ứng thế nào cho phải.
Một lát sau hắn cười lấp lửng đáp: “Nàng còn nhỏ quá.”
Quả thực là chưa lớn.
Nữ tử ở triều Chu này 15 tuổi được coi là đã trưởng thành, Mạnh Uyển năm nay 14, vừa qua tháng sáu, còn một năm nữa nàng mới đến tuổi cập kê
(2).
(2) Cập kê: Con gái Trung Quốc ngày xưa đến tuổi 15 bắt đầu vấn tóc cái trâm, ngụ ý là đã đến tuổi lấy chồng.
Nhưng thật ra, thời gian một năm bảo ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Bản thân Mạnh Uyển đang muốn biện bạch với hắn vài câu, ai ngờ hắn nói một câu làm cho nàng không cách nào phản bác.
“Rồi một thời gian ngắn nữa thôi, nàng sẽ cảm thấy rằng ta không phải người đáng để nàng phó thác cả đời. Sau này, nàng nhất định sẽ thấy hối hận vì lời nói ngày hôm nay.”
Tại sao hắn lại nói thế? Có điều lời này của hắn đã ứng nghiệm ở kiếp trước. Kiếp trước khi nàng 14 tuổi, Lâm di nương lôi kéo nàng quen biết Tô Ký
Trần, bị Mạnh Nhu xúi giục nên thường xuyên thư từ qua lại với hắn, tất cả tâm tư lẽ ra nên đặt trên người Triệu Sâm đã chuyển sang người khác. Nhưng lúc ấy là bởi vì nàng căn bản không “thân thiết” với hắn như bây giờ. Trong một năm, hai người chẳng mấy khi gặp nhau, nàng chỉ có thể nghe được tin tức của hắn qua miệng người khác, không giống kiếp này, nàng dám can đảm chủ động đi gặp hắn. Tóm lại không thể phạm sai lầm thêm lần nữa.
“Không phản bác sao?”
Thấy nàng yên lặng cả nửa ngày, Triệu Sâm thốt ra câu hỏi như vậy. Mạnh Uyển lập tức nhìn sang, ánh mắt sắc bén uy nghiêm kia khiến toàn thân nàng rét run, không kìm lòng được rùng mình một cái.
Thấy nàng như vậy, sắc mặt Triệu Sâm lập tức hòa hoãn lại, bưng chén rượu nhỏ trên bàn nhấp một ngụm, gió thổi hương rượu nhàn nhạt qua mũi nàng, dường như nàng có chút say.
Sau đó, lời nàng nói tựa như đã say: “Ta sẽ không hối hận vì lời nói ngày hôm nay bởi vì ta rất thích điện hạ.”
Triệu Sâm nghe vậy mở to mắt, lông mày hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ nhếch tựa như có vô vàn lời nói nhưng đều ẩn vào sóng ngầm.
Thấy vẻ mặt “khó xử” của hắn, Mạnh Uyển ngược lại không thẹn thùng, che miệng cười nhạo nói: “Hẳn là chuyện ta muốn thành thân với điện hạ khiến người khó xử hả?”
Triệu Sâm đặt chén rượu trong tay xuống, đưa tay day nhẹ thái dương, dường như có chút phiền não đáp: “Tiểu nha đầu mới bao nhiêu tuổi đã nói thích. Ta ở tuổi của nàng đã ra chiến trường ở biên giới, trong đầu chỉ có binh pháp.”
Mạnh Uyển hừ nhẹ một tiếng: “Ta tự biết bản thân mình thích cái gì, lời của điện hạ không tính. Nếu như hôm nay điện hạ mời ta đến xem thuyền rồng chỉ để nói những lời này, thần nữ thật sự thất vọng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống.
Triệu Sâm đặt chén rượu xuống đứng dậy: “Đứng lên đi xem những cái khác nào.”
Mạnh Uyển đứng dậy theo, có chút hiếu kỳ nhìn về phía trên. Triệu Sâm dắt tay nàng, đỡ eo nàng, ôm nàng trong ngực, điểm nhẹ mũi chân đã tới đầu thuyền.
Mạnh Uyển không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này.
Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là một tiểu thư khuê các chuẩn mực, ở đâu ra cái kiểu bị người ta ôm eo bay qua bay lại như vậy?
Thời gian Triệu Sâm bị nàng “bám lấy” cũng không dài. rất nhanh, họ đã đáp xuống mặt đất, hắn cúi đầu xuống ôn nhu nói: “Đến rồi.”
Mạnh Uyển mở mắt, cẩn thận nhìn kĩ xung quanh. Đây là bụi cỏ lau sau cánh rừng bên hồ, cảnh sắc tương đối tao nhã. Nếu không có công phu của Triệu Sâm e là không có cách nào từ trong hồ mà tới đây được.
“Có thể buông tay rồi.” Triệu Sâm nhắc nhở thiếu nữ đang nắm chặt lấy y phục của hắn.
Mạnh Uyển kịp phản ứng, ngẩng đầu lên bất mãn nói: “Không buông.”
Dường như không ngờ tới nàng sẽ trả lời như vậy, Triệu Sâm mở to mắt phượng, có phần kinh ngạc. Thấy hắn như thế, Mạnh Uyển mới đắc ý rời khỏi ngực hắn, đi tới phía sau hắn nhìn nhìn, y phục của hắn quả nhiên bị nàng làm nhăn nhúm.
“Lần sau trước khi dẫn ta bay thì nói với ta một tiếng, ta sẽ không vò y phục của điện hạ thành thế này.” Nàng hơi áy náy.
Ngược lại Triệu Sâm rất tùy ý. Hắn rất khác so với hiểu biết của nàng trước kia, chỉ thấy tam điện hạ luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt tùy tiện tìm một gốc cây ngồi xuống, ngoắc ngoắc tay với nàng như hiệp khách trong các sách truyện, dáng vẻ hào sảng tiêu sái.
Chầm chậm đi tới bên cạnh hắn, Mạnh Uyển chậm chạp không ngồi. Triệu Sâm thấy thế hỏi: “Sợ bẩn?”
Mạnh Uyển lấy khăn tay của mình trải ra ngay ngắn bên cạnh hắn, nhã nhặn ngồi xuống đáp: “Không phải.”
“ Hả?”
“Ta sợ làm bẩn y phục, trở về bị phụ thân ta chê cười.” Mạnh Uyển hơi mất tự nhiên phàn nàn, “Gần đây ông ấy rất thích tìm khuyết điểm của ta rồi chê cười ta.”
Triệu Sâm buông thõng hai tay nói: “Thật sao? Ta còn không biết Thừa tướng có sở thích này đấy.”
“Người đương nhiên không biết rồi, phụ thân cũng còn không biết nữa là…”
Triệu Sâm như lơ đãng nói: “Vậy nàng thích mặt nào ở ta?”
Mạnh Uyển không chút do dự: “Hiện tại thì là mặt này.”
“Không cảm thấy thô lỗ sao?”
“Người có cảm thấy ta quá buông thả không?” Mạnh Uyển lấy ví dụ: “Nói chuyện cùng điện hạ không dùng kính ngữ, không xưng thần nữ, cấp bậc lễ nghĩa đều không có, đυ.ng một chút lại…” Nàng hơi nghẹn họng, khoa tay múa chân làm tư thế ôm.
Triệu Sâm bỗng nhiên nghiêng người đến gần nàng, thanh âm mờ ám êm tai dán sát vào trán nàng: “Ta thích nàng ngày ngày như vậy.”
Bên ngoài hoàng thành, dù bất kì ai cũng đều tỏ ra cung kính muôn phần với Tam điện hạ, bởi hắn là người có nhiều khả năng làm chủ Đông cung nhất.
Đương nhiên, không có ai muốn chọc cho Thái tử không vui, chỉ có tiểu Mạnh Uyển này, coi hắn là chính hắn trước sau đó mới đến thân phận hoàng tử của hắn.
Dường như cuối cùng Mạnh Uyển cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn, nàng bắt đầu giữ khoảng cách với Triệu Sâm.
Có lẽ vừa rồi bị doạ cho không ít bởi hắn đột nhiên sát lại. Đây là suy đoán của Triệu Sâm.
Vì vậy hắn đứng lên, vỗ tay liền có người từ trong rừng đi ra, là Tinh Trầm cùng một đám thị vệ phủ hoàng tử.
“Thời gian không còn sớm, chuẩn bị xe ngựa tiễn Mạnh tiểu thư hồi phủ.” Hắn chắp tay phân phó, bộ dáng xa cách, cao quý khiến người ta chùn bước.
Đợi Tinh Trầm lui ra, Mạnh Uyển mới đứng lên gọi hắn một tiếng: “Điện hạ.”
Triệu Sâm xoay người nhướn mày, im ắng thăm dò.
Mạnh Uyển cúi đầu vò ống tay áo: “Lúc nãy, ta ôm người là vì trước đó vài ngày không cẩn thận bị rơi xuống nước cho nên bây giờ thấy nước sẽ có chút lo lắng. Người có thể đừng cho là ta… cho là ta…” Cho rằng nàng tùy ý phóng túng, lẳиɠ ɭơ
Haiz, những lời này vẫn không thể nói ra miệng được. Nàng hậm hực cắn môi, đưa mắt đối diện với ánh mắt nhu hòa của hắn, những băn khoăn vừa rồi thoáng cái đã biến mất.
Triệu Sâm định mở miệng dỗ dành nàng thì Tinh Trầm tự mình dắt xe ngựa trở về, vì vậy lời ra đến miệng liền trở thành: “Nữ nhi làm việc cần chú ý cẩn thận, sau này không được lỗ mãng tùy hứng.”
Đúng là người xấu. Nàng ngã xuống nước không phải vì mình không cẩn thận, cũng không an ủi lấy một câu. Mạnh Uyển tủi thân nghĩ cách giải thích, nhưng lại cứng cỏi muốn tự mình giải quyết nên cuối cùng cái gì cũng không nói, buồn bực quay đi.
Vẻ mặt Triệu Sâm ngừng lại một lát, nhíu mày thở dài, Tinh Trầm còn chưa rời khỏi, thấy điện hạ như vậy, biết rõ hắn lại bất đắc dĩ nói sai gì rồi.
Thoáng nhìn biểu cảm kia của thuộc hạ, Triệu Sâm suy nghĩ giây lát, hơi khoát tay nói: “Ngươi đi làm giúp ta một chuyện.”
Tiếp đó, Mạnh Uyển vừa trở lại phủ không lâu, Phù Phong chạy vào phòng vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu thư, người đoán xem có chuyện gì?”
Mạnh Uyển ngoái đầu nhìn lại: “Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?”
“Người lần chúng ta muốn tìm, chính là người đụng tiểu thư rơi xuống nước ấy, tìm được rồi!” Phù Phong kích động nói.
“Không phải hắn đã bị Lâm di nương đuổi khỏi phủ, chẳng biết đi đâu rồi sao?” Mạnh Uyển đi đến, theo Phù Phong ra khỏi phòng.
Phù Phong giả thích: “Mới vừa nãy, có người trói hắn mang đến ném ở sân trong.”
Mạnh Uyển: Σ(っ °Д °;)っ
Cái tuồng gì thế này?
Phủ Tam hoàng tử, nghe thuộc hạ báo cáo xong, Triệu Sâm nâng chén trà lên nhàn hạ uống, đây là sự bù đắp cho lời nói sai của hắn lần trước.