*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi giải độc lão thấp trở về trường, cả lớp nhiệt liệt nghênh đón, còn có người vội vàng không thôi dâng lên thành tích hoá học vừa mới ra lò!
"Lão thấp, em đạt tiêu chuẩn!" Tào Chí Vĩ vui đến phát khóc, lần đầu tiên môn hoá học đạt tiêu chuẩn! Lần, đầu, tiên của cậu!
"Lão thấp, thầy xem bài tập này em cũng chưa sai lỗi nào!" Lý Long Vọng tuy rằng không đạt tiêu chuẩn, nhưng tiến bộ rõ như ban ngày.
Hốc mắt Hứa Chính thực hồng, tiểu hòa thượng cũng có dấu hiệu lệ rơi đầy mặt: "Hu hu, lão thấp chúng em rất nhớ thầy."
"Được rồi được rồi, bao nhiêu người khóc cái gì?" Khúc Thương Mang thực bất đắc dĩ, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật mình mới là người nhỏ nhất lớp: "Tốt lắm, tôi không sao, các tổ trưởng trước tiên đi thu vở bài tập nộp lên."
"Dạ!" Một tiếng này, hùng hậu vang dội.
Lão thấp, tuy rằng mới một buổi chiều không xuất hiện, nhưng chúng ta rất rất nhớ!
Khúc nhạc đệm nho nhỏ trong sơn động ——
"Súc sinh" đồng chí thực tận chức tận trách đi hạ độc, cũng rất tận chức tận trách bị đánh, nếu quả thật bị Miêu Hựu mang đến trường hiện tại hắn nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Cái khó ló cái khôn, lúc nó bị xách tới cửa trường học thả một quả rắm vang! Lúc này mới có thể thoát hiểm.
Cả người nó vô cùng đau đớn, nhưng vẫn là hèn mọn cọ tới bên người chủ nhân, thấp hèn nói: "Thật có lỗi, ta lại thất bại."
Hạ độc trong văn phòng có thể thành công là bởi vì Đường Suất cùng Khúc Thương Mang cùng một gian văn phòng, hạ độc trong ký túc xá có thể thành công là bởi vì ban ngày Miêu Hựu thích đến chỗ đông người uốn éo dụ dỗ các thiếu nữ.
Nguyên bản may mắn trong nguy hiểm mà bảo vệ bố cục của chủ nhân, nhưng không nghĩ tới nửa đường gϊếŧ ra một tên Trình Giảo Kim ngoài hành tinh, dùng một cái bánh pudding xoài đem toàn bộ tâm huyết của nó hủy hoại trong chốc lát.
Hận sao? Súc sinh đồng chí hận đến chết.
Nhưng hắn càng lo lắng chủ nhân không cần mình nữa... Ngao ngao...
"Chủ nhân, cho ta thêm một cơ hội nữa đi!"
"Cút —— đồ súc sinh không cần ngụy biện, cho ngươi đi tìm đồng nam, ngươi lại tìm cho ta một đống hàng đã phá thân! Cho ngươi hạ độc đem người lại đây! Ngươi thế nhưng thật tốt, hạ loại độc mãn tính ác độc nhất cho Khúc Thương Mang, chẳng lẽ liền không lo lắng sau khi đem người độc chết, bổn tọa ăn cũng sẽ trúng độc sao? Súc sinh —— cút ngay —— đừng ở chỗ này chướng mắt."
Nói xong một cước đá văng súc sinh đồng học.
Đồng dạng là sinh vật sống sót từ thượng cổ, kẻ này sao kém Miêu Hựu nhiều như vậy? Quả nhiên động vật cũng có phân chia RP sao.
Kẻ bị ngược đãi như vậy lại thỏa mãn xoa mặt một cái, chủ nhân đạp mình, thuyết minh chủ nhân tuy oán trách nhưng chưa đến nông nỗi ghét bỏ mình, thuyết minh hắn hay là vẫn muốn mình.
Già mồm cãi láo liền già mồm cãi láo đi, dù sao ta chính là một người qua đường Giáp, coi như ta già mồm cãi láo các độc giả sẽ không chửi mắng ta nha.
Vì thế kẻ nhộn nhạo cầm thú nào đó quyết định lại rời núi, đi giúp chủ nhân tìm kiếm đồng nam mỹ vị ngon miệng phấn nộn.
::>_____